- Cho em một đứa con được chứ?
- Anh không thể.
Mễ Y Đường nhìn người chồng yêu quý của mình mà cười chua chát, đôi mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng nhạt nhòa, chẳng biết làm gì hơn cô chỉ biết lặng im và cam chịu.
- Viễn,em đói rồi chúng ta ra ngoài ăn thôi!
- Tôi cho em hai sự lựa chọn,ngay lập tức xin lỗi An Ninh bằng không một tháng tới em đừng hòng dời khỏi căn nhà này. 
Cố Vũ Hàn nhìn cô lạnh lùng ra lệnh,đôi mắt đen thâm trầm như màn đêm cô tịch, xa cách. Lạc Quân Nhi nắm chặt vali hành lý của mình,môi hơi cong lên mỉa mai:
Căn phòng đóng chặt cửa,chiếc đèn chùm màu vàng thắp lên tà mị huyền ảo. Ánh mắt cô sợ hãi nhìn tên đàn ông trước mặt,tay tóm chặt tấm mền che cơ thể đang run lên bần bật.