Căn phòng đóng chặt cửa,chiếc đèn chùm màu vàng thắp lên tà mị huyền ảo. Ánh mắt cô sợ hãi nhìn tên đàn ông trước mặt,tay tóm chặt tấm mền che cơ thể đang run lên bần bật. Đôi mắt đói khát chăm chú nhìn cô ánh lên dục vọng,khuân mặt trung niên nhoẻn cười giơ nanh vuốt vồ lấy con thỏ trắng. Cô kinh hãi hét lên,quăng gối về phía hắn, sự kháng cự c*̉a cô càng kích thích hưng phấn trong hắn. Tay thô bạo tóm lấy chân cô kéo về phía mình,sự tiếp xúc da thịt làm lông tơ trên cơ thể cô bất giác dựng đứng, cảm giác kinh tởm lan toả khắp cơ thể. Cô nhanh chóng ném cái chăn về phía hắn, bò dậy trốn khỏi giường. -Em đừng thách thức sự kiên nhẫn c*̉a tôi,không còn đường chạy đâu. Cô thực sự là không muốn đánh mất cái ngàn vàng trong tay một kẻ đáng tuổi ba mình, nếu đổi lại là một anh soái ca nào đó trong ngôn tình thì cô còn có thể dùng mĩ nhân kế mà tìm đường…
Chương 12: Ác mộng (2)
Tổng Tài, Em Yêu Anh!Tác giả: Mạc Tử Lam PhongTruyện Ngôn TìnhCăn phòng đóng chặt cửa,chiếc đèn chùm màu vàng thắp lên tà mị huyền ảo. Ánh mắt cô sợ hãi nhìn tên đàn ông trước mặt,tay tóm chặt tấm mền che cơ thể đang run lên bần bật. Đôi mắt đói khát chăm chú nhìn cô ánh lên dục vọng,khuân mặt trung niên nhoẻn cười giơ nanh vuốt vồ lấy con thỏ trắng. Cô kinh hãi hét lên,quăng gối về phía hắn, sự kháng cự c*̉a cô càng kích thích hưng phấn trong hắn. Tay thô bạo tóm lấy chân cô kéo về phía mình,sự tiếp xúc da thịt làm lông tơ trên cơ thể cô bất giác dựng đứng, cảm giác kinh tởm lan toả khắp cơ thể. Cô nhanh chóng ném cái chăn về phía hắn, bò dậy trốn khỏi giường. -Em đừng thách thức sự kiên nhẫn c*̉a tôi,không còn đường chạy đâu. Cô thực sự là không muốn đánh mất cái ngàn vàng trong tay một kẻ đáng tuổi ba mình, nếu đổi lại là một anh soái ca nào đó trong ngôn tình thì cô còn có thể dùng mĩ nhân kế mà tìm đường… Hiểu Bối cố gắng phản kháng,cô lên đùi đánh mạnh vào bụng hắn nhưng vô ích. Hắn càng tức giận túm tóc cô,bàn tay to lớn tát thẳng vào khuân mặt thanh tú in hằn năm đầu ngón tay đỏ ửng. Nằm trên giường nước mắt không ngừng rơi,những giọt nước mắt mặn đắng thấm vào từng lớp vải trắng muốt,cánh tay bất lực buông lơi như không còn sự sống. Hiểu Bối cắn chặt hai hàm răng,ánh mắt đầy căm phẫn,đau đớn,bi thương. "Mạc Tử Phong cứu em...."Gã đàn ông kia nhìn cô điên dại,cái lưỡi nóng ẩm liếm làn da trắng hồng mịn màng đói khát,rồi từ từ trượt xuống cần cổ cao cao quyến rũ. Hắn ôm lấy vòng eo thon thả c*̉a cô,xoa xoa nơi nhạy cảm qua lớp vải mỏng. Sau đó lại lần tìm cánh tay thon gọn tháo dây váy xuống để lộ bờ vai trắng ngần hút mắt. Hắn c*́i xuống cắn vào một bên vai thanh mảnh mút mát xương quai xanh,tìm đến đôi bồng đào tròn đầy. Lúc này nước mắt đã ướt đẫm tóc cô,sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch tưởng như cắt không còn giọt máu. Hai tay nắm chặt grap giường,miệng không ngừng cầu khẩn, gằn từng tiếng yếu ớt,gân xanh nổi lên không ngừng:- Đừng....tránh xa tôi ra. Tôi xin anh.....Giọng Hiểu Bối loãng vào không gian,gã đàn ông kia không có dấu hiệu sẽ buông tha cho cô,giọng khàn khàn:- Cô phá đám truyện vui c*̉a tôi,giờ cô phải thế thân cho cậu ta.- Không.... tha cho tôi...Hắn phớt lờ lời van xin thống thiết c*̉a Hiểu Bối,mạnh mẽ bóp một bên bồng đào xoa nắn đủ hình dạng,tấm vải áo lót cọ sát vào da thịt cô đau rát,cô vẫn cắn răng chịu đựng không phát ra tiếng kêu. Chiếc váy được hắn cởi bỏ,để lộ thân hình người con gái cân đối,tràn đầy xuân xanh ẩn hiện sau lớp nội y. Hắn nhìn cơ thể cô bằng ánh mắt dâm đãng,liếm mép thèm thuồng ngay lập tức giật bỏ chiếc áo lót đang che dấu vòng một tròn đầy,hắn tham lam cắn lấy nhũ hoa căng mọng day day thỏa mãn. Bàn tay đói khát lần mò dọc theo hông cô cởi bỏ chiếc quần tam giác,vòng ba nhanh chóng lộ ra,hắn vừa cắn mút nhũ hoa đỏ ửng vừa xoa nắn cặp mông mềm mại c*̉a cô.Hiểu Bối thực sự muốn lên gối đánh hắn nhưng sức lực c*̉a cô đã không còn tác dụng,có chăng lại càng khiến dã tâm chiếm đoạt trong người hắn dâng cao,đành nuốt uất ức vào tim "Tử Phong xin lỗi anh,em sắp không còn xứng với anh nữa rồi,chúng ta có lẽ là hai con đường ngược chiều,sẽ chẳng có cơ hội giao nhau,sẽ chẳng có cơ hội bên nhau........xin lỗi anh..."Ánh mặt trời tỏa rạng sẽ tàn lụi trước màn đêm lạnh lùng,sẽ vẫn hy vọng nếu còn thấy ánh dương rực rỡ nhưng trước bóng tối u ám hy vọng đã thay bằng nỗi tuyệt vọng-Tên khốn........Cô hét lên đau đớn rồi ngất lịm tựa hồ như cái xác không hồn.....Viết đến đây ta thực tình không lỡ, Mễ Hiểu Bối ta xin lỗi:-(
Hiểu Bối cố gắng phản kháng,cô lên đùi đánh mạnh vào bụng hắn nhưng vô ích. Hắn càng tức giận túm tóc cô,bàn tay to lớn tát thẳng vào khuân mặt thanh tú in hằn năm đầu ngón tay đỏ ửng. Nằm trên giường nước mắt không ngừng rơi,những giọt nước mắt mặn đắng thấm vào từng lớp vải trắng muốt,cánh tay bất lực buông lơi như không còn sự sống. Hiểu Bối cắn chặt hai hàm răng,ánh mắt đầy căm phẫn,đau đớn,bi thương. "Mạc Tử Phong cứu em...."
Gã đàn ông kia nhìn cô điên dại,cái lưỡi nóng ẩm liếm làn da trắng hồng mịn màng đói khát,rồi từ từ trượt xuống cần cổ cao cao quyến rũ. Hắn ôm lấy vòng eo thon thả c*̉a cô,xoa xoa nơi nhạy cảm qua lớp vải mỏng. Sau đó lại lần tìm cánh tay thon gọn tháo dây váy xuống để lộ bờ vai trắng ngần hút mắt. Hắn c*́i xuống cắn vào một bên vai thanh mảnh mút mát xương quai xanh,tìm đến đôi bồng đào tròn đầy. Lúc này nước mắt đã ướt đẫm tóc cô,sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch tưởng như cắt không còn giọt máu. Hai tay nắm chặt grap giường,miệng không ngừng cầu khẩn, gằn từng tiếng yếu ớt,gân xanh nổi lên không ngừng:
- Đừng....tránh xa tôi ra. Tôi xin anh.....
Giọng Hiểu Bối loãng vào không gian,gã đàn ông kia không có dấu hiệu sẽ buông tha cho cô,giọng khàn khàn:
- Cô phá đám truyện vui c*̉a tôi,giờ cô phải thế thân cho cậu ta.
- Không.... tha cho tôi...
Hắn phớt lờ lời van xin thống thiết c*̉a Hiểu Bối,mạnh mẽ bóp một bên bồng đào xoa nắn đủ hình dạng,tấm vải áo lót cọ sát vào da thịt cô đau rát,cô vẫn cắn răng chịu đựng không phát ra tiếng kêu. Chiếc váy được hắn cởi bỏ,để lộ thân hình người con gái cân đối,tràn đầy xuân xanh ẩn hiện sau lớp nội y. Hắn nhìn cơ thể cô bằng ánh mắt dâm đãng,liếm mép thèm thuồng ngay lập tức giật bỏ chiếc áo lót đang che dấu vòng một tròn đầy,hắn tham lam cắn lấy nhũ hoa căng mọng day day thỏa mãn. Bàn tay đói khát lần mò dọc theo hông cô cởi bỏ chiếc quần tam giác,vòng ba nhanh chóng lộ ra,hắn vừa cắn mút nhũ hoa đỏ ửng vừa xoa nắn cặp mông mềm mại c*̉a cô.
Hiểu Bối thực sự muốn lên gối đánh hắn nhưng sức lực c*̉a cô đã không còn tác dụng,có chăng lại càng khiến dã tâm chiếm đoạt trong người hắn dâng cao,đành nuốt uất ức vào tim "Tử Phong xin lỗi anh,em sắp không còn xứng với anh nữa rồi,chúng ta có lẽ là hai con đường ngược chiều,sẽ chẳng có cơ hội giao nhau,sẽ chẳng có cơ hội bên nhau........xin lỗi anh..."
Ánh mặt trời tỏa rạng sẽ tàn lụi trước màn đêm lạnh lùng,sẽ vẫn hy vọng nếu còn thấy ánh dương rực rỡ nhưng trước bóng tối u ám hy vọng đã thay bằng nỗi tuyệt vọng
-Tên khốn........
Cô hét lên đau đớn rồi ngất lịm tựa hồ như cái xác không hồn.....
Viết đến đây ta thực tình không lỡ, Mễ Hiểu Bối ta xin lỗi:-(
Tổng Tài, Em Yêu Anh!Tác giả: Mạc Tử Lam PhongTruyện Ngôn TìnhCăn phòng đóng chặt cửa,chiếc đèn chùm màu vàng thắp lên tà mị huyền ảo. Ánh mắt cô sợ hãi nhìn tên đàn ông trước mặt,tay tóm chặt tấm mền che cơ thể đang run lên bần bật. Đôi mắt đói khát chăm chú nhìn cô ánh lên dục vọng,khuân mặt trung niên nhoẻn cười giơ nanh vuốt vồ lấy con thỏ trắng. Cô kinh hãi hét lên,quăng gối về phía hắn, sự kháng cự c*̉a cô càng kích thích hưng phấn trong hắn. Tay thô bạo tóm lấy chân cô kéo về phía mình,sự tiếp xúc da thịt làm lông tơ trên cơ thể cô bất giác dựng đứng, cảm giác kinh tởm lan toả khắp cơ thể. Cô nhanh chóng ném cái chăn về phía hắn, bò dậy trốn khỏi giường. -Em đừng thách thức sự kiên nhẫn c*̉a tôi,không còn đường chạy đâu. Cô thực sự là không muốn đánh mất cái ngàn vàng trong tay một kẻ đáng tuổi ba mình, nếu đổi lại là một anh soái ca nào đó trong ngôn tình thì cô còn có thể dùng mĩ nhân kế mà tìm đường… Hiểu Bối cố gắng phản kháng,cô lên đùi đánh mạnh vào bụng hắn nhưng vô ích. Hắn càng tức giận túm tóc cô,bàn tay to lớn tát thẳng vào khuân mặt thanh tú in hằn năm đầu ngón tay đỏ ửng. Nằm trên giường nước mắt không ngừng rơi,những giọt nước mắt mặn đắng thấm vào từng lớp vải trắng muốt,cánh tay bất lực buông lơi như không còn sự sống. Hiểu Bối cắn chặt hai hàm răng,ánh mắt đầy căm phẫn,đau đớn,bi thương. "Mạc Tử Phong cứu em...."Gã đàn ông kia nhìn cô điên dại,cái lưỡi nóng ẩm liếm làn da trắng hồng mịn màng đói khát,rồi từ từ trượt xuống cần cổ cao cao quyến rũ. Hắn ôm lấy vòng eo thon thả c*̉a cô,xoa xoa nơi nhạy cảm qua lớp vải mỏng. Sau đó lại lần tìm cánh tay thon gọn tháo dây váy xuống để lộ bờ vai trắng ngần hút mắt. Hắn c*́i xuống cắn vào một bên vai thanh mảnh mút mát xương quai xanh,tìm đến đôi bồng đào tròn đầy. Lúc này nước mắt đã ướt đẫm tóc cô,sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch tưởng như cắt không còn giọt máu. Hai tay nắm chặt grap giường,miệng không ngừng cầu khẩn, gằn từng tiếng yếu ớt,gân xanh nổi lên không ngừng:- Đừng....tránh xa tôi ra. Tôi xin anh.....Giọng Hiểu Bối loãng vào không gian,gã đàn ông kia không có dấu hiệu sẽ buông tha cho cô,giọng khàn khàn:- Cô phá đám truyện vui c*̉a tôi,giờ cô phải thế thân cho cậu ta.- Không.... tha cho tôi...Hắn phớt lờ lời van xin thống thiết c*̉a Hiểu Bối,mạnh mẽ bóp một bên bồng đào xoa nắn đủ hình dạng,tấm vải áo lót cọ sát vào da thịt cô đau rát,cô vẫn cắn răng chịu đựng không phát ra tiếng kêu. Chiếc váy được hắn cởi bỏ,để lộ thân hình người con gái cân đối,tràn đầy xuân xanh ẩn hiện sau lớp nội y. Hắn nhìn cơ thể cô bằng ánh mắt dâm đãng,liếm mép thèm thuồng ngay lập tức giật bỏ chiếc áo lót đang che dấu vòng một tròn đầy,hắn tham lam cắn lấy nhũ hoa căng mọng day day thỏa mãn. Bàn tay đói khát lần mò dọc theo hông cô cởi bỏ chiếc quần tam giác,vòng ba nhanh chóng lộ ra,hắn vừa cắn mút nhũ hoa đỏ ửng vừa xoa nắn cặp mông mềm mại c*̉a cô.Hiểu Bối thực sự muốn lên gối đánh hắn nhưng sức lực c*̉a cô đã không còn tác dụng,có chăng lại càng khiến dã tâm chiếm đoạt trong người hắn dâng cao,đành nuốt uất ức vào tim "Tử Phong xin lỗi anh,em sắp không còn xứng với anh nữa rồi,chúng ta có lẽ là hai con đường ngược chiều,sẽ chẳng có cơ hội giao nhau,sẽ chẳng có cơ hội bên nhau........xin lỗi anh..."Ánh mặt trời tỏa rạng sẽ tàn lụi trước màn đêm lạnh lùng,sẽ vẫn hy vọng nếu còn thấy ánh dương rực rỡ nhưng trước bóng tối u ám hy vọng đã thay bằng nỗi tuyệt vọng-Tên khốn........Cô hét lên đau đớn rồi ngất lịm tựa hồ như cái xác không hồn.....Viết đến đây ta thực tình không lỡ, Mễ Hiểu Bối ta xin lỗi:-(