Tác giả:

Liễu Thiên Bình một cái tên đã nói lên hết ý nghĩ của nó nhưng người con  gái mang cái tên này lại có một cuộc sống không thề bình yên chút. Cuộc sỗng đó bắt đầu từ ngày người mẹ yêu thương nhất bỏ rơi cô sang thế giời bên kia còn người cha đấu yêu của cô vui sướng mang người phụ nữ khác bước vào Liễu gia lập tức đuổi cô về quên vời dì của cô. Dì cô dẫn theo đừa cháu mời 15 tuổi về căn nhà mục nát nơi xóm nghèo sống vời lão chồng nát rượu của bà. Suốt ba năm trời cô hề nhận được một đồng xu nào hay bất kì lá thư nào của người cha độc ác của mình. 18 tuổi cô để lại một bức thư cho dì rồi bỏ lên thành phố sinh sống, cô trở nơi cô được sinh ra mang bao nhiều tình cảm yêu thương của mẹ mình và sự ghẻ lạnh của cha mình, nơi hạnh phúc nhất cũng là nơi đau khổ nhất. 12 giờ đêm cô tan làm  bước nhanh trên con đường đông đúc về đêm mặc dù đã ở đậy được 4 năm rồi nhưng cô vẫn sợ con đường này. Vì sao ư một con đường mà hoạt động về đêm thì bạn nghĩ nó là con đường gì không phải  giang hồ tụ tập…

Chương 9

Mua Một Tặng HaiTác giả: Mỗ MỗTruyện Ngôn TìnhLiễu Thiên Bình một cái tên đã nói lên hết ý nghĩ của nó nhưng người con  gái mang cái tên này lại có một cuộc sống không thề bình yên chút. Cuộc sỗng đó bắt đầu từ ngày người mẹ yêu thương nhất bỏ rơi cô sang thế giời bên kia còn người cha đấu yêu của cô vui sướng mang người phụ nữ khác bước vào Liễu gia lập tức đuổi cô về quên vời dì của cô. Dì cô dẫn theo đừa cháu mời 15 tuổi về căn nhà mục nát nơi xóm nghèo sống vời lão chồng nát rượu của bà. Suốt ba năm trời cô hề nhận được một đồng xu nào hay bất kì lá thư nào của người cha độc ác của mình. 18 tuổi cô để lại một bức thư cho dì rồi bỏ lên thành phố sinh sống, cô trở nơi cô được sinh ra mang bao nhiều tình cảm yêu thương của mẹ mình và sự ghẻ lạnh của cha mình, nơi hạnh phúc nhất cũng là nơi đau khổ nhất. 12 giờ đêm cô tan làm  bước nhanh trên con đường đông đúc về đêm mặc dù đã ở đậy được 4 năm rồi nhưng cô vẫn sợ con đường này. Vì sao ư một con đường mà hoạt động về đêm thì bạn nghĩ nó là con đường gì không phải  giang hồ tụ tập… Anh dịu dàng ôm cơ thể nhỏ bé vời bụng bầu của cô vào lòng, gần đây không hiểu cô nàng suy nghĩ cái gì mà luôn tránh lé anh khiến anh không vừa lòng  chút nào.* "Ngài Mạc sao ngài không về phòng của mình ngủ đi "* "Không lẽ em muốn đình công " anh chau mày nhì cô* "Đình......công ,ngài Mạc à bây giờ gần nửa đêm rồi không lẽ ngài vẫn bắt tôi làm việc sao "* " Cái này còn phải hỏi sau, ngủ vời chồng mình không phải là công việc của Mạc phu nhân sao, không lẽ tôi bỏ ra một đống tiền mà vẫn chăn đơn gối chiếc "* "Anh " cô tức đến nghẹn cả họng nhìn anh,xem ra 20 tr này không dễ dàng cằm như cô nghĩ rồi* "Được rồi, mau ngủ đi muộn rồi, để tôi giút Mạc phu nhân xoa bụng nào "Anh thò tay vào áo cô nhẹ nhàng xoa bụng bầu cho cô, anh biết dạo gần đây bánh bao nhỏ rất nghịch hay đạp về ban đêm khiến cô khó ngủ nhưng điều đó cũng có nghĩa là bánh bao nhỏ nhà anh rất khoẻ mạnh chỉ hơi mệt cho cô lên anh càng cố ở lại để an ủi cô giút cô dễ ngủ vậy mà cô không biết tốt xấu gì muốn đuổi anh đi.muốn được thưởng10 giờ sáng Dương Phong  bước vào nhà liền ngửi thấy hương thơm bay khắp nhà liền chau mày đi đến bếp thấy Thiên Bình đang bận rộn bên trong rất giống cô vợ nhỏ, trên bàn có vài món ăn đơn giản được trang trí vô cùng đẹp mắt.Từ phía sau anh nhẹ nhàng ôm lấy bụng bầu của cô* "A, anh làm em sợ đó "* "Tiểu Bạch Thỏ, không ngờ em cũng biết nấu cơm đó " anh hôn nhẹ lên má cô " sao không nói sờm em biết tôi tốn bao nhiêu tiền gọi thức ăn ngoài  không hả "Cô tắt bếp gắp một miếng thức anh đưa miệng anh* "Ngon không "* " Ngon "Cô quay lại đối mặt vời anh cười hiền hoà* " Boss à, vậy ngài vừa lòng không "* "Vừa lòng "* "Vậy ngài mau thưởng cho em đi " cô nũng nịnh nói* "À, để coi thưởng gì giờ " Anh cúi hôn lấy cánh môi nhỏ cô tiện tay lùa tay vào áo trực tiếp ôm lấy cơ thể cô* "Xấu xa"* "Nếu em không mang thai tôi còn có thể xấu xa hơn được nữa cơ " anh chạm trán mình vào trán cô, khiến khuôn mặt cô liền đỏ ửng nhìn đi chỗ khác* "Ăn cơm " anh chỉnh lại giọng mình lạnh lùng nói* "Ukm "

Anh dịu dàng ôm cơ thể nhỏ bé vời bụng bầu của cô vào lòng, gần đây không hiểu cô nàng suy nghĩ cái gì mà luôn tránh lé anh khiến anh không vừa lòng  chút nào.

* "Ngài Mạc sao ngài không về phòng của mình ngủ đi "

* "Không lẽ em muốn đình công " anh chau mày nhì cô

* "Đình......công ,ngài Mạc à bây giờ gần nửa đêm rồi không lẽ ngài vẫn bắt tôi làm việc sao "

* " Cái này còn phải hỏi sau, ngủ vời chồng mình không phải là công việc của Mạc phu nhân sao, không lẽ tôi bỏ ra một đống tiền mà vẫn chăn đơn gối chiếc "

* "Anh " cô tức đến nghẹn cả họng nhìn anh,xem ra 20 tr này không dễ dàng cằm như cô nghĩ rồi

* "Được rồi, mau ngủ đi muộn rồi, để tôi giút Mạc phu nhân xoa bụng nào "

Anh thò tay vào áo cô nhẹ nhàng xoa bụng bầu cho cô, anh biết dạo gần đây bánh bao nhỏ rất nghịch hay đạp về ban đêm khiến cô khó ngủ nhưng điều đó cũng có nghĩa là bánh bao nhỏ nhà anh rất khoẻ mạnh chỉ hơi mệt cho cô lên anh càng cố ở lại để an ủi cô giút cô dễ ngủ vậy mà cô không biết tốt xấu gì muốn đuổi anh đi.

muốn được thưởng

10 giờ sáng Dương Phong  bước vào nhà liền ngửi thấy hương thơm bay khắp nhà liền chau mày đi đến bếp thấy Thiên Bình đang bận rộn bên trong rất giống cô vợ nhỏ, trên bàn có vài món ăn đơn giản được trang trí vô cùng đẹp mắt.

Từ phía sau anh nhẹ nhàng ôm lấy bụng bầu của cô

* "A, anh làm em sợ đó "

* "Tiểu Bạch Thỏ, không ngờ em cũng biết nấu cơm đó " anh hôn nhẹ lên má cô " sao không nói sờm em biết tôi tốn bao nhiêu tiền gọi thức ăn ngoài  không hả "

Cô tắt bếp gắp một miếng thức anh đưa miệng anh

* "Ngon không "

* " Ngon "

Cô quay lại đối mặt vời anh cười hiền hoà

* " Boss à, vậy ngài vừa lòng không "

* "Vừa lòng "

* "Vậy ngài mau thưởng cho em đi " cô nũng nịnh nói

* "À, để coi thưởng gì giờ " Anh cúi hôn lấy cánh môi nhỏ cô tiện tay lùa tay vào áo trực tiếp ôm lấy cơ thể cô

* "Xấu xa"

* "Nếu em không mang thai tôi còn có thể xấu xa hơn được nữa cơ " anh chạm trán mình vào trán cô, khiến khuôn mặt cô liền đỏ ửng nhìn đi chỗ khác

* "Ăn cơm " anh chỉnh lại giọng mình lạnh lùng nói

* "Ukm "

Mua Một Tặng HaiTác giả: Mỗ MỗTruyện Ngôn TìnhLiễu Thiên Bình một cái tên đã nói lên hết ý nghĩ của nó nhưng người con  gái mang cái tên này lại có một cuộc sống không thề bình yên chút. Cuộc sỗng đó bắt đầu từ ngày người mẹ yêu thương nhất bỏ rơi cô sang thế giời bên kia còn người cha đấu yêu của cô vui sướng mang người phụ nữ khác bước vào Liễu gia lập tức đuổi cô về quên vời dì của cô. Dì cô dẫn theo đừa cháu mời 15 tuổi về căn nhà mục nát nơi xóm nghèo sống vời lão chồng nát rượu của bà. Suốt ba năm trời cô hề nhận được một đồng xu nào hay bất kì lá thư nào của người cha độc ác của mình. 18 tuổi cô để lại một bức thư cho dì rồi bỏ lên thành phố sinh sống, cô trở nơi cô được sinh ra mang bao nhiều tình cảm yêu thương của mẹ mình và sự ghẻ lạnh của cha mình, nơi hạnh phúc nhất cũng là nơi đau khổ nhất. 12 giờ đêm cô tan làm  bước nhanh trên con đường đông đúc về đêm mặc dù đã ở đậy được 4 năm rồi nhưng cô vẫn sợ con đường này. Vì sao ư một con đường mà hoạt động về đêm thì bạn nghĩ nó là con đường gì không phải  giang hồ tụ tập… Anh dịu dàng ôm cơ thể nhỏ bé vời bụng bầu của cô vào lòng, gần đây không hiểu cô nàng suy nghĩ cái gì mà luôn tránh lé anh khiến anh không vừa lòng  chút nào.* "Ngài Mạc sao ngài không về phòng của mình ngủ đi "* "Không lẽ em muốn đình công " anh chau mày nhì cô* "Đình......công ,ngài Mạc à bây giờ gần nửa đêm rồi không lẽ ngài vẫn bắt tôi làm việc sao "* " Cái này còn phải hỏi sau, ngủ vời chồng mình không phải là công việc của Mạc phu nhân sao, không lẽ tôi bỏ ra một đống tiền mà vẫn chăn đơn gối chiếc "* "Anh " cô tức đến nghẹn cả họng nhìn anh,xem ra 20 tr này không dễ dàng cằm như cô nghĩ rồi* "Được rồi, mau ngủ đi muộn rồi, để tôi giút Mạc phu nhân xoa bụng nào "Anh thò tay vào áo cô nhẹ nhàng xoa bụng bầu cho cô, anh biết dạo gần đây bánh bao nhỏ rất nghịch hay đạp về ban đêm khiến cô khó ngủ nhưng điều đó cũng có nghĩa là bánh bao nhỏ nhà anh rất khoẻ mạnh chỉ hơi mệt cho cô lên anh càng cố ở lại để an ủi cô giút cô dễ ngủ vậy mà cô không biết tốt xấu gì muốn đuổi anh đi.muốn được thưởng10 giờ sáng Dương Phong  bước vào nhà liền ngửi thấy hương thơm bay khắp nhà liền chau mày đi đến bếp thấy Thiên Bình đang bận rộn bên trong rất giống cô vợ nhỏ, trên bàn có vài món ăn đơn giản được trang trí vô cùng đẹp mắt.Từ phía sau anh nhẹ nhàng ôm lấy bụng bầu của cô* "A, anh làm em sợ đó "* "Tiểu Bạch Thỏ, không ngờ em cũng biết nấu cơm đó " anh hôn nhẹ lên má cô " sao không nói sờm em biết tôi tốn bao nhiêu tiền gọi thức ăn ngoài  không hả "Cô tắt bếp gắp một miếng thức anh đưa miệng anh* "Ngon không "* " Ngon "Cô quay lại đối mặt vời anh cười hiền hoà* " Boss à, vậy ngài vừa lòng không "* "Vừa lòng "* "Vậy ngài mau thưởng cho em đi " cô nũng nịnh nói* "À, để coi thưởng gì giờ " Anh cúi hôn lấy cánh môi nhỏ cô tiện tay lùa tay vào áo trực tiếp ôm lấy cơ thể cô* "Xấu xa"* "Nếu em không mang thai tôi còn có thể xấu xa hơn được nữa cơ " anh chạm trán mình vào trán cô, khiến khuôn mặt cô liền đỏ ửng nhìn đi chỗ khác* "Ăn cơm " anh chỉnh lại giọng mình lạnh lùng nói* "Ukm "

Chương 9