Trong không gian tối tăm Lam Nguyệt nhìn thân ảnh mình nhếch môi cười, lạnh lẽo nhìn về phía không gian nói - " ra đây có gan bắt bổn tọa sao không dám ra. Hửm " Còn đang ẩn núp trong không gian hệ thống mạc danh cảm thấy lạnh lẽo mặc dù nó không có thực thể [ Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống, ở đây kí chủ phải xuyên qua nhiều thế giới khác nhau hoành thành tâm nguyện của mỗi cái nữ phụ pháo hôi trong các thế giới ] - " ý ngươi nói bổn tọa phải làm công cho ngươi " dứt câu không gian lay động kịch liệt [ kí... kí chủ cô bình tĩnh một chút bây giờ tôi và cô đã kí khế ước sinh tử nếu cô phá hủy không gian hệ thống chẳng khác nào cô tự giết mình ] hệ thống tốn sức khuyên nhủ sợ một khắc sau mình sẽ tiêu đời Nghe hệ thống nói không gian bình tĩnh yên lặng lại, Lam Nguyệt suy nghĩ gì đó một chút lại lạnh nhạt như vô hỉ vô bi lên tiếng - " ai sai ngươi bắt ta đến đây " [ Kí chủ là chủ hệ thống ] hệ thống thành thật mà khai ra nó thật cảm thấy sợ hãi kẻ trước mắt - " Vậy ngươi nói…

Chương 5: Quận chúa khuynh thành (5)

Bia Đỡ Đạn Nữ Phụ Nghịch Tập Nhân SinhTác giả: Âu Dương Mạc LyTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian tối tăm Lam Nguyệt nhìn thân ảnh mình nhếch môi cười, lạnh lẽo nhìn về phía không gian nói - " ra đây có gan bắt bổn tọa sao không dám ra. Hửm " Còn đang ẩn núp trong không gian hệ thống mạc danh cảm thấy lạnh lẽo mặc dù nó không có thực thể [ Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống, ở đây kí chủ phải xuyên qua nhiều thế giới khác nhau hoành thành tâm nguyện của mỗi cái nữ phụ pháo hôi trong các thế giới ] - " ý ngươi nói bổn tọa phải làm công cho ngươi " dứt câu không gian lay động kịch liệt [ kí... kí chủ cô bình tĩnh một chút bây giờ tôi và cô đã kí khế ước sinh tử nếu cô phá hủy không gian hệ thống chẳng khác nào cô tự giết mình ] hệ thống tốn sức khuyên nhủ sợ một khắc sau mình sẽ tiêu đời Nghe hệ thống nói không gian bình tĩnh yên lặng lại, Lam Nguyệt suy nghĩ gì đó một chút lại lạnh nhạt như vô hỉ vô bi lên tiếng - " ai sai ngươi bắt ta đến đây " [ Kí chủ là chủ hệ thống ] hệ thống thành thật mà khai ra nó thật cảm thấy sợ hãi kẻ trước mắt - " Vậy ngươi nói… Xung quanh Lam Nguyệt trở nên lạnh lẽo khiến Vân Lan cùng tên đầu lĩnh đang đánh nhau cũng ngừng lại bất tri bất giác cảm giác áp bách từ Lam Nguyệt phát ra tất cả những người có mặt tại đây đều chịu không nổi uy áp mà khụy xuống, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía bạch y nam tử tựa trích tiênLạnh nhạt nhìn những kẻ ở đây, Lam Nguyệt bước chân tiến đến chỗ tên cướp đầu lĩnh. Lam Nguyệt nhấp môi nói ra một câu nhưng không ai nghe được ngoại trừ Vân Lan và tên cướp đầu lĩnh trước mặtHai người trước mặt Lam Nguyệt khi nghe được câu nói đó thì trên khuôn mặt hiện lên sự hoang mang sợ hãiTức thì xung quanh những tên cướp liền thất khiếu đổ máu, ánh mắt hoảng sợ không thể tin được tại sao mà mình chết, trợn to mắt không thể tin mà nhìn kẻ chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu, vậy mà dễ dàng liền lấy đi sinh mạng của họBây giờ Vân Lan chỉ cảm thấy sợ hãi cực kỳ khi nhớ lại câu mà Lam Nguyệt nói " thiên đường hữu lối, vô nhân vấn. Địa ngục vô môn, hữu khách tầm " Lam Nguyệt nhìn ba người còn sống sót lại nhưng trên mặt bọn họ mang theo sợ hãi, run rẫy nhìn về phía Lam Nguyệt Lam Nguyệt chỉ cảm thấy không thú vị nữa liền tự mình đi đến Ngải Y Thành.Trên đường đến Ngải Y Thành thì trong đầu Lam Nguyệt tự dưng xuất hiện lên những mảnh kí ức mà tưởng chừng như đã quên của mình, những hình ảnh bạch y nam tử ôn nhu vuốt đầu hồng y tiểu cô nương cùng hắc y nam tử nhẹ cười ôn nhu sủng nịch nhìn tiểu cô nương, kế tiếp lại là một lâu đài cổ tràn ngập huyết tinh thây xác chồng chất ở đó tiểu cô nương nhìn về phía hắc y nam tử dần dần tan biến mà tiểu cô nương trên tay cầm thanh kiếm gỉ máu, ánh mắt mang nhiều cảm xúc khác nhau, hối hận, tuyệt vọng, đau khổ, cùng hận cuối cùng lại thành lạnh nhạt nhìn hắc y nam tử trước mặt cho đến khi hắc y nam tử vỗ đầu nàng thanh âm ấm áp ôn nhu nói " trên thế gian này không có bất cứ thứ gì ở bên cạnh muội mãi mãi nên hãy cố gắng trở nên mạnh mẽ học cách bảo vệ bản thân mình và cũng học cách cô độc mãi mãi " nói xong những lời ấy hắc y nam tử tan biến còn lại hồng y tiểu cô nương nhẹ giọng khóc lại cuối cùng bật khóc tiếng khóc như tuyệt vọng, đau khổ nhấn chìm vào âm u hắc ám....................*******...............Dựt mình Lam Nguyệt cắn chặt môi khó chịu vì mình lại nhớ đến kí ức đó cái cảm giác bất lực, tuyệt vọng cùng đau khổ khiến Lam Nguyệt chán ghét đến cực điểm, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình của mình Lam Nguyệt tiếp tục đi đến Ngải Y Thành

Xung quanh Lam Nguyệt trở nên lạnh lẽo khiến Vân Lan cùng tên đầu lĩnh đang đánh nhau cũng ngừng lại bất tri bất giác cảm giác áp bách từ Lam Nguyệt phát ra tất cả những người có mặt tại đây đều chịu không nổi uy áp mà khụy xuống, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía bạch y nam tử tựa trích tiên

Lạnh nhạt nhìn những kẻ ở đây, Lam Nguyệt bước chân tiến đến chỗ tên cướp đầu lĩnh. Lam Nguyệt nhấp môi nói ra một câu nhưng không ai nghe được ngoại trừ Vân Lan và tên cướp đầu lĩnh trước mặt

Hai người trước mặt Lam Nguyệt khi nghe được câu nói đó thì trên khuôn mặt hiện lên sự hoang mang sợ hãi

Tức thì xung quanh những tên cướp liền thất khiếu đổ máu, ánh mắt hoảng sợ không thể tin được tại sao mà mình chết, trợn to mắt không thể tin mà nhìn kẻ chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu, vậy mà dễ dàng liền lấy đi sinh mạng của họ

Bây giờ Vân Lan chỉ cảm thấy sợ hãi cực kỳ khi nhớ lại câu mà Lam Nguyệt nói " thiên đường hữu lối, vô nhân vấn. Địa ngục vô môn, hữu khách tầm " 

Lam Nguyệt nhìn ba người còn sống sót lại nhưng trên mặt bọn họ mang theo sợ hãi, run rẫy nhìn về phía Lam Nguyệt 

Lam Nguyệt chỉ cảm thấy không thú vị nữa liền tự mình đi đến Ngải Y Thành.

Trên đường đến Ngải Y Thành thì trong đầu Lam Nguyệt tự dưng xuất hiện lên những mảnh kí ức mà tưởng chừng như đã quên của mình, những hình ảnh bạch y nam tử ôn nhu vuốt đầu hồng y tiểu cô nương cùng hắc y nam tử nhẹ cười ôn nhu sủng nịch nhìn tiểu cô nương, kế tiếp lại là một lâu đài cổ tràn ngập huyết tinh thây xác chồng chất ở đó tiểu cô nương nhìn về phía hắc y nam tử dần dần tan biến mà tiểu cô nương trên tay cầm thanh kiếm gỉ máu, ánh mắt mang nhiều cảm xúc khác nhau, hối hận, tuyệt vọng, đau khổ, cùng hận cuối cùng lại thành lạnh nhạt nhìn hắc y nam tử trước mặt cho đến khi hắc y nam tử vỗ đầu nàng thanh âm ấm áp ôn nhu nói " trên thế gian này không có bất cứ thứ gì ở bên cạnh muội mãi mãi nên hãy cố gắng trở nên mạnh mẽ học cách bảo vệ bản thân mình và cũng học cách cô độc mãi mãi " nói xong những lời ấy hắc y nam tử tan biến còn lại hồng y tiểu cô nương nhẹ giọng khóc lại cuối cùng bật khóc tiếng khóc như tuyệt vọng, đau khổ nhấn chìm vào âm u hắc ám

....................*******...............

Dựt mình Lam Nguyệt cắn chặt môi khó chịu vì mình lại nhớ đến kí ức đó cái cảm giác bất lực, tuyệt vọng cùng đau khổ khiến Lam Nguyệt chán ghét đến cực điểm, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình của mình Lam Nguyệt tiếp tục đi đến Ngải Y Thành

Bia Đỡ Đạn Nữ Phụ Nghịch Tập Nhân SinhTác giả: Âu Dương Mạc LyTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian tối tăm Lam Nguyệt nhìn thân ảnh mình nhếch môi cười, lạnh lẽo nhìn về phía không gian nói - " ra đây có gan bắt bổn tọa sao không dám ra. Hửm " Còn đang ẩn núp trong không gian hệ thống mạc danh cảm thấy lạnh lẽo mặc dù nó không có thực thể [ Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống, ở đây kí chủ phải xuyên qua nhiều thế giới khác nhau hoành thành tâm nguyện của mỗi cái nữ phụ pháo hôi trong các thế giới ] - " ý ngươi nói bổn tọa phải làm công cho ngươi " dứt câu không gian lay động kịch liệt [ kí... kí chủ cô bình tĩnh một chút bây giờ tôi và cô đã kí khế ước sinh tử nếu cô phá hủy không gian hệ thống chẳng khác nào cô tự giết mình ] hệ thống tốn sức khuyên nhủ sợ một khắc sau mình sẽ tiêu đời Nghe hệ thống nói không gian bình tĩnh yên lặng lại, Lam Nguyệt suy nghĩ gì đó một chút lại lạnh nhạt như vô hỉ vô bi lên tiếng - " ai sai ngươi bắt ta đến đây " [ Kí chủ là chủ hệ thống ] hệ thống thành thật mà khai ra nó thật cảm thấy sợ hãi kẻ trước mắt - " Vậy ngươi nói… Xung quanh Lam Nguyệt trở nên lạnh lẽo khiến Vân Lan cùng tên đầu lĩnh đang đánh nhau cũng ngừng lại bất tri bất giác cảm giác áp bách từ Lam Nguyệt phát ra tất cả những người có mặt tại đây đều chịu không nổi uy áp mà khụy xuống, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía bạch y nam tử tựa trích tiênLạnh nhạt nhìn những kẻ ở đây, Lam Nguyệt bước chân tiến đến chỗ tên cướp đầu lĩnh. Lam Nguyệt nhấp môi nói ra một câu nhưng không ai nghe được ngoại trừ Vân Lan và tên cướp đầu lĩnh trước mặtHai người trước mặt Lam Nguyệt khi nghe được câu nói đó thì trên khuôn mặt hiện lên sự hoang mang sợ hãiTức thì xung quanh những tên cướp liền thất khiếu đổ máu, ánh mắt hoảng sợ không thể tin được tại sao mà mình chết, trợn to mắt không thể tin mà nhìn kẻ chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu, vậy mà dễ dàng liền lấy đi sinh mạng của họBây giờ Vân Lan chỉ cảm thấy sợ hãi cực kỳ khi nhớ lại câu mà Lam Nguyệt nói " thiên đường hữu lối, vô nhân vấn. Địa ngục vô môn, hữu khách tầm " Lam Nguyệt nhìn ba người còn sống sót lại nhưng trên mặt bọn họ mang theo sợ hãi, run rẫy nhìn về phía Lam Nguyệt Lam Nguyệt chỉ cảm thấy không thú vị nữa liền tự mình đi đến Ngải Y Thành.Trên đường đến Ngải Y Thành thì trong đầu Lam Nguyệt tự dưng xuất hiện lên những mảnh kí ức mà tưởng chừng như đã quên của mình, những hình ảnh bạch y nam tử ôn nhu vuốt đầu hồng y tiểu cô nương cùng hắc y nam tử nhẹ cười ôn nhu sủng nịch nhìn tiểu cô nương, kế tiếp lại là một lâu đài cổ tràn ngập huyết tinh thây xác chồng chất ở đó tiểu cô nương nhìn về phía hắc y nam tử dần dần tan biến mà tiểu cô nương trên tay cầm thanh kiếm gỉ máu, ánh mắt mang nhiều cảm xúc khác nhau, hối hận, tuyệt vọng, đau khổ, cùng hận cuối cùng lại thành lạnh nhạt nhìn hắc y nam tử trước mặt cho đến khi hắc y nam tử vỗ đầu nàng thanh âm ấm áp ôn nhu nói " trên thế gian này không có bất cứ thứ gì ở bên cạnh muội mãi mãi nên hãy cố gắng trở nên mạnh mẽ học cách bảo vệ bản thân mình và cũng học cách cô độc mãi mãi " nói xong những lời ấy hắc y nam tử tan biến còn lại hồng y tiểu cô nương nhẹ giọng khóc lại cuối cùng bật khóc tiếng khóc như tuyệt vọng, đau khổ nhấn chìm vào âm u hắc ám....................*******...............Dựt mình Lam Nguyệt cắn chặt môi khó chịu vì mình lại nhớ đến kí ức đó cái cảm giác bất lực, tuyệt vọng cùng đau khổ khiến Lam Nguyệt chán ghét đến cực điểm, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình của mình Lam Nguyệt tiếp tục đi đến Ngải Y Thành

Chương 5: Quận chúa khuynh thành (5)