Trong không gian tối tăm Lam Nguyệt nhìn thân ảnh mình nhếch môi cười, lạnh lẽo nhìn về phía không gian nói - " ra đây có gan bắt bổn tọa sao không dám ra. Hửm " Còn đang ẩn núp trong không gian hệ thống mạc danh cảm thấy lạnh lẽo mặc dù nó không có thực thể [ Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống, ở đây kí chủ phải xuyên qua nhiều thế giới khác nhau hoành thành tâm nguyện của mỗi cái nữ phụ pháo hôi trong các thế giới ] - " ý ngươi nói bổn tọa phải làm công cho ngươi " dứt câu không gian lay động kịch liệt [ kí... kí chủ cô bình tĩnh một chút bây giờ tôi và cô đã kí khế ước sinh tử nếu cô phá hủy không gian hệ thống chẳng khác nào cô tự giết mình ] hệ thống tốn sức khuyên nhủ sợ một khắc sau mình sẽ tiêu đời Nghe hệ thống nói không gian bình tĩnh yên lặng lại, Lam Nguyệt suy nghĩ gì đó một chút lại lạnh nhạt như vô hỉ vô bi lên tiếng - " ai sai ngươi bắt ta đến đây " [ Kí chủ là chủ hệ thống ] hệ thống thành thật mà khai ra nó thật cảm thấy sợ hãi kẻ trước mắt - " Vậy ngươi nói…

Chương 6: Quận Chúa Khuynh Thành (6)

Bia Đỡ Đạn Nữ Phụ Nghịch Tập Nhân SinhTác giả: Âu Dương Mạc LyTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian tối tăm Lam Nguyệt nhìn thân ảnh mình nhếch môi cười, lạnh lẽo nhìn về phía không gian nói - " ra đây có gan bắt bổn tọa sao không dám ra. Hửm " Còn đang ẩn núp trong không gian hệ thống mạc danh cảm thấy lạnh lẽo mặc dù nó không có thực thể [ Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống, ở đây kí chủ phải xuyên qua nhiều thế giới khác nhau hoành thành tâm nguyện của mỗi cái nữ phụ pháo hôi trong các thế giới ] - " ý ngươi nói bổn tọa phải làm công cho ngươi " dứt câu không gian lay động kịch liệt [ kí... kí chủ cô bình tĩnh một chút bây giờ tôi và cô đã kí khế ước sinh tử nếu cô phá hủy không gian hệ thống chẳng khác nào cô tự giết mình ] hệ thống tốn sức khuyên nhủ sợ một khắc sau mình sẽ tiêu đời Nghe hệ thống nói không gian bình tĩnh yên lặng lại, Lam Nguyệt suy nghĩ gì đó một chút lại lạnh nhạt như vô hỉ vô bi lên tiếng - " ai sai ngươi bắt ta đến đây " [ Kí chủ là chủ hệ thống ] hệ thống thành thật mà khai ra nó thật cảm thấy sợ hãi kẻ trước mắt - " Vậy ngươi nói… Sau một tháng dài cuối cùng Lam Nguyệt cũng đến Ngải Y Thành nơi sẽ mở ra bí cảnh.Ngải Y Thành bây giờ đông đúc người đến đây một là vì muốn vào bí cảnh, hai là đi xem cho biết mà thôi.Từ khi đến Ngải Y Thành thì khi đi ngang ai qua ai cũng nhìn Lam Nguyệt một thân lam y thanh nhã xuất trần lại mang theo vẻ đạm mạc xa cách lại thêm dung mạo quá đổi yêu nghiệt khiến cho những người đi qua phải quay lại nhìn si mê nhất là những nữ tử thấy dung mạo nàng đều là đắm đuối nhìn hoặc là cố ý té ngã hoặc lướt nhẹ qua nàng nhưng cho dù vậy nàng chỉ lạnh nhạt mà nhìn bọn họ.Lam Nguyệt không bao lâu thì đi đến một tửu lâu để nghỉ ngơi một đêm. Đi đến chưởng quầy nơi đó, là một trung niên nam nhân nhìn nàng một thân lam y giản dị nhưng nếu những kẻ tinh mắt sẽ biết bộ y phục này nhất thưởng đẳng dành cho quý tộc trở lên mới cùng với dung mạo xuất chúng của Lam Nguyệt , trung niên nam nhân liền biết nàng không phải người bình thườngNam nhân trung niên nhìn nàng khách sáo mà nói nhưng lại có vài phần cung kính nhìn lam y công tử trước mặt- " không biết công tử muốn ở trọ hay ăn cơm "- " cả hai " nhanh gọn dứt khoác mang theo lạnh nhạt đạm mạc mà nóiNghe vậy trung niên nam nhân lại nói với Lam Nguyệt- " cũng may còn một phòng trọ cuối cùng vậy mời công tử theo tiểu nhị lên phòng nghỉ ngơi một chút sẽ có ngươi dọn đồ ăn lên phòng công tử "Lam Nguyệt định mở miệng nói " tốt " thì một thanh âm giọng nữ vang lên phía sau mình, nàng khó chịu khi có kẻ cắt ngang lời mình nói, nhíu mày quay lại nhìn kẻ phía sau dám lớn tiếng nóiQuay lại Lam Nguyệt thấy một hồng y nữ tử ánh mắt kiêu ngạo khinh thường những kẻ ở đây, trên tay nàng ta cầm một cây roi đỏ rực như lửaHồng y nữ tử khinh thường nhìn những kẻ ở đây nhưng khi đối diện thấy Lam Nguyệt ánh mắt hiện lên tia kinh diễm, giọng điệu kiêu ngạo tùy hứng lên tiếng nói với Lam Nguyệt- " căn phòng còn lại là của bản tiểu thư ngươi tốt nhất là đi tìm chỗ khác đi "Nghe đến giọng điệu như ra lệnh Lam Nguyệt khiến nàng có chút khó chịu vì đã bao lâu rồi chưa từng có kẻ nào dám nói với nàng như vậy nếu có chắc đã hồn phi hôi diệtHồng y nữ tử thấy Lam Nguyệt đứng ngây ra đó không khỏi tức giận, rút ra trường tiên treo bênh hông raTrường tiên sinh động như xà mang theo uy lực đánh về phía Lam Nguyệt, tất cả mọi người đều cảm nhận uy lực của trường phát ra mà không khỏi lui ra tránh xa Lam Nguyệt, với nhiều cảm xúc khác nhau có đáng tiếc, vui vì kẻ gặp họa,.... tất cả đều nhìn vào Lam NguyệtNhưng khiến cho mọi người ở đây phải kinh ngạc dần dần biến thành sợ hãi, tôn kính. Chỉ thấy khoảng cách giữa trường tiên tới Lam Nguyệt chỉ cách vài cm thì lại xuất hiện một ngọn lửa nhưng lại không có một chút độ ấm của một ngọn lửa bình thường nên có chỉ cảm giác được sự lãnh lẽo thẩm thấu linh hồn giống như ngọn lửa đó sẽ trong nháy mắt đốt sạch linh hồn bọn họTrường tiên bằng mắt thường có thể thấy được bị ngọn lửa đó đốt sạch không một chút tro tàn khiến những kẻ ở đây phải sởn tóc gấyHồng y nữ tử thấy trường tiên mình như vậy ánh mắt không khỏi hoảng hốt, sợ hãi nhìn Lam Nguyệt. Trái với những kẻ ở đây toát ra sợ hãi, tôn kính,.... nhiều loại cảm xúc khác nhau Lam Nguyệt mặt vô biểu tình nhìn hồng y nữ tử ánh mắt thật sâu lãnh lẽo cùng âm trầm khiến kẻ trước mắt không khỏi run sợQuay người lại Lam Nguyệt nhìn phía lão bản bỏ xuống một câu mà không ai ngờ đến- " dẫn đường, ta muốn nghỉ ngơi " thanh âm có chút thiếu kiên nhẫn khiến lão bản giật mình nhìn lại, cô thể không hiểu được mà dẫn đường cho Lam Nguyệt đến phòng trọTrước khi đi Lam Nguyệt không khỏi nhìn về phía sau cây cột trên lầu ánh mắt sâu xa không một chút cảm xúc như vực sâu vô tận nhìn về phía đóĐợi Lam Nguyệt đi tất cả mọi người mới hoàn hồn nhìn về phía hồng y nữ tử ánh mắt không khỏi cảm thấy may mắn, vui có kẻ gặp họa nhưng cành nhiều hơn là sợ hãiHồng y nữ tử ngẩn ngơ một lúc mới hồi phục lại tinh thần nhìn phía Lam Nguyệt không khỏi hoảng loạn, sợ hãi nhiều hơn là hận ý cùng sát ý khi cô ta muốn cảm nhận linh lực của mình thì lại đau đớn khôn cùng khi phát hiện tu vi của mình không còn trở thành một kẻ bình thường phế vật vô dụng không khỏi la thất thanh chạy ra khỏi tửu lâuNhững ở đây khi cảm nhận được tu vi của hồng y nữ tử không còn trở thành kẻ bình thường vô dụng chân không khỏi mềm nhũn, chỉ cảm thấy vừa rồi chẳng khác nào tử thần đi ngang qua bọn họ mang theo lãnh lẽo, hắc ám muốn lấy đi mạng bọn họ.Trong lúc tất cả mọi người hoảng thần phía sau cây cột mà lúc nãy Lam Nguyệt nhìn lên xuất hiện một bóng dáng hắc y nam tử, nam nhân dung mạo tuấn mỹ vô trù, tà mị tận xương nhưng ánh mắt không khỏi lóe lên âm trầm, điên cuồng mà biến mất dần trong bóng tối mà không ai nhận ra có người đứng đó nảy giờ

Sau một tháng dài cuối cùng Lam Nguyệt cũng đến Ngải Y Thành nơi sẽ mở ra bí cảnh.

Ngải Y Thành bây giờ đông đúc người đến đây một là vì muốn vào bí cảnh, hai là đi xem cho biết mà thôi.

Từ khi đến Ngải Y Thành thì khi đi ngang ai qua ai cũng nhìn Lam Nguyệt một thân lam y thanh nhã xuất trần lại mang theo vẻ đạm mạc xa cách lại thêm dung mạo quá đổi yêu nghiệt khiến cho những người đi qua phải quay lại nhìn si mê nhất là những nữ tử thấy dung mạo nàng đều là đắm đuối nhìn hoặc là cố ý té ngã hoặc lướt nhẹ qua nàng nhưng cho dù vậy nàng chỉ lạnh nhạt mà nhìn bọn họ.

Lam Nguyệt không bao lâu thì đi đến một tửu lâu để nghỉ ngơi một đêm. Đi đến chưởng quầy nơi đó, là một trung niên nam nhân nhìn nàng một thân lam y giản dị nhưng nếu những kẻ tinh mắt sẽ biết bộ y phục này nhất thưởng đẳng dành cho quý tộc trở lên mới cùng với dung mạo xuất chúng của Lam Nguyệt , trung niên nam nhân liền biết nàng không phải người bình thường

Nam nhân trung niên nhìn nàng khách sáo mà nói nhưng lại có vài phần cung kính nhìn lam y công tử trước mặt

- " không biết công tử muốn ở trọ hay ăn cơm "

- " cả hai " nhanh gọn dứt khoác mang theo lạnh nhạt đạm mạc mà nói

Nghe vậy trung niên nam nhân lại nói với Lam Nguyệt

- " cũng may còn một phòng trọ cuối cùng vậy mời công tử theo tiểu nhị lên phòng nghỉ ngơi một chút sẽ có ngươi dọn đồ ăn lên phòng công tử "

Lam Nguyệt định mở miệng nói " tốt " thì một thanh âm giọng nữ vang lên phía sau mình, nàng khó chịu khi có kẻ cắt ngang lời mình nói, nhíu mày quay lại nhìn kẻ phía sau dám lớn tiếng nói

Quay lại Lam Nguyệt thấy một hồng y nữ tử ánh mắt kiêu ngạo khinh thường những kẻ ở đây, trên tay nàng ta cầm một cây roi đỏ rực như lửa

Hồng y nữ tử khinh thường nhìn những kẻ ở đây nhưng khi đối diện thấy Lam Nguyệt ánh mắt hiện lên tia kinh diễm, giọng điệu kiêu ngạo tùy hứng lên tiếng nói với Lam Nguyệt

- " căn phòng còn lại là của bản tiểu thư ngươi tốt nhất là đi tìm chỗ khác đi "

Nghe đến giọng điệu như ra lệnh Lam Nguyệt khiến nàng có chút khó chịu vì đã bao lâu rồi chưa từng có kẻ nào dám nói với nàng như vậy nếu có chắc đã hồn phi hôi diệt

Hồng y nữ tử thấy Lam Nguyệt đứng ngây ra đó không khỏi tức giận, rút ra trường tiên treo bênh hông ra

Trường tiên sinh động như xà mang theo uy lực đánh về phía Lam Nguyệt, tất cả mọi người đều cảm nhận uy lực của trường phát ra mà không khỏi lui ra tránh xa Lam Nguyệt, với nhiều cảm xúc khác nhau có đáng tiếc, vui vì kẻ gặp họa,.... tất cả đều nhìn vào Lam Nguyệt

Nhưng khiến cho mọi người ở đây phải kinh ngạc dần dần biến thành sợ hãi, tôn kính. Chỉ thấy khoảng cách giữa trường tiên tới Lam Nguyệt chỉ cách vài cm thì lại xuất hiện một ngọn lửa nhưng lại không có một chút độ ấm của một ngọn lửa bình thường nên có chỉ cảm giác được sự lãnh lẽo thẩm thấu linh hồn giống như ngọn lửa đó sẽ trong nháy mắt đốt sạch linh hồn bọn họ

Trường tiên bằng mắt thường có thể thấy được bị ngọn lửa đó đốt sạch không một chút tro tàn khiến những kẻ ở đây phải sởn tóc gấy

Hồng y nữ tử thấy trường tiên mình như vậy ánh mắt không khỏi hoảng hốt, sợ hãi nhìn Lam Nguyệt. Trái với những kẻ ở đây toát ra sợ hãi, tôn kính,.... nhiều loại cảm xúc khác nhau Lam Nguyệt mặt vô biểu tình nhìn hồng y nữ tử ánh mắt thật sâu lãnh lẽo cùng âm trầm khiến kẻ trước mắt không khỏi run sợ

Quay người lại Lam Nguyệt nhìn phía lão bản bỏ xuống một câu mà không ai ngờ đến

- " dẫn đường, ta muốn nghỉ ngơi " thanh âm có chút thiếu kiên nhẫn khiến lão bản giật mình nhìn lại, cô thể không hiểu được mà dẫn đường cho Lam Nguyệt đến phòng trọ

Trước khi đi Lam Nguyệt không khỏi nhìn về phía sau cây cột trên lầu ánh mắt sâu xa không một chút cảm xúc như vực sâu vô tận nhìn về phía đó

Đợi Lam Nguyệt đi tất cả mọi người mới hoàn hồn nhìn về phía hồng y nữ tử ánh mắt không khỏi cảm thấy may mắn, vui có kẻ gặp họa nhưng cành nhiều hơn là sợ hãi

Hồng y nữ tử ngẩn ngơ một lúc mới hồi phục lại tinh thần nhìn phía Lam Nguyệt không khỏi hoảng loạn, sợ hãi nhiều hơn là hận ý cùng sát ý khi cô ta muốn cảm nhận linh lực của mình thì lại đau đớn khôn cùng khi phát hiện tu vi của mình không còn trở thành một kẻ bình thường phế vật vô dụng không khỏi la thất thanh chạy ra khỏi tửu lâu

Những ở đây khi cảm nhận được tu vi của hồng y nữ tử không còn trở thành kẻ bình thường vô dụng chân không khỏi mềm nhũn, chỉ cảm thấy vừa rồi chẳng khác nào tử thần đi ngang qua bọn họ mang theo lãnh lẽo, hắc ám muốn lấy đi mạng bọn họ.

Trong lúc tất cả mọi người hoảng thần phía sau cây cột mà lúc nãy Lam Nguyệt nhìn lên xuất hiện một bóng dáng hắc y nam tử, nam nhân dung mạo tuấn mỹ vô trù, tà mị tận xương nhưng ánh mắt không khỏi lóe lên âm trầm, điên cuồng mà biến mất dần trong bóng tối mà không ai nhận ra có người đứng đó nảy giờ

Bia Đỡ Đạn Nữ Phụ Nghịch Tập Nhân SinhTác giả: Âu Dương Mạc LyTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian tối tăm Lam Nguyệt nhìn thân ảnh mình nhếch môi cười, lạnh lẽo nhìn về phía không gian nói - " ra đây có gan bắt bổn tọa sao không dám ra. Hửm " Còn đang ẩn núp trong không gian hệ thống mạc danh cảm thấy lạnh lẽo mặc dù nó không có thực thể [ Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống, ở đây kí chủ phải xuyên qua nhiều thế giới khác nhau hoành thành tâm nguyện của mỗi cái nữ phụ pháo hôi trong các thế giới ] - " ý ngươi nói bổn tọa phải làm công cho ngươi " dứt câu không gian lay động kịch liệt [ kí... kí chủ cô bình tĩnh một chút bây giờ tôi và cô đã kí khế ước sinh tử nếu cô phá hủy không gian hệ thống chẳng khác nào cô tự giết mình ] hệ thống tốn sức khuyên nhủ sợ một khắc sau mình sẽ tiêu đời Nghe hệ thống nói không gian bình tĩnh yên lặng lại, Lam Nguyệt suy nghĩ gì đó một chút lại lạnh nhạt như vô hỉ vô bi lên tiếng - " ai sai ngươi bắt ta đến đây " [ Kí chủ là chủ hệ thống ] hệ thống thành thật mà khai ra nó thật cảm thấy sợ hãi kẻ trước mắt - " Vậy ngươi nói… Sau một tháng dài cuối cùng Lam Nguyệt cũng đến Ngải Y Thành nơi sẽ mở ra bí cảnh.Ngải Y Thành bây giờ đông đúc người đến đây một là vì muốn vào bí cảnh, hai là đi xem cho biết mà thôi.Từ khi đến Ngải Y Thành thì khi đi ngang ai qua ai cũng nhìn Lam Nguyệt một thân lam y thanh nhã xuất trần lại mang theo vẻ đạm mạc xa cách lại thêm dung mạo quá đổi yêu nghiệt khiến cho những người đi qua phải quay lại nhìn si mê nhất là những nữ tử thấy dung mạo nàng đều là đắm đuối nhìn hoặc là cố ý té ngã hoặc lướt nhẹ qua nàng nhưng cho dù vậy nàng chỉ lạnh nhạt mà nhìn bọn họ.Lam Nguyệt không bao lâu thì đi đến một tửu lâu để nghỉ ngơi một đêm. Đi đến chưởng quầy nơi đó, là một trung niên nam nhân nhìn nàng một thân lam y giản dị nhưng nếu những kẻ tinh mắt sẽ biết bộ y phục này nhất thưởng đẳng dành cho quý tộc trở lên mới cùng với dung mạo xuất chúng của Lam Nguyệt , trung niên nam nhân liền biết nàng không phải người bình thườngNam nhân trung niên nhìn nàng khách sáo mà nói nhưng lại có vài phần cung kính nhìn lam y công tử trước mặt- " không biết công tử muốn ở trọ hay ăn cơm "- " cả hai " nhanh gọn dứt khoác mang theo lạnh nhạt đạm mạc mà nóiNghe vậy trung niên nam nhân lại nói với Lam Nguyệt- " cũng may còn một phòng trọ cuối cùng vậy mời công tử theo tiểu nhị lên phòng nghỉ ngơi một chút sẽ có ngươi dọn đồ ăn lên phòng công tử "Lam Nguyệt định mở miệng nói " tốt " thì một thanh âm giọng nữ vang lên phía sau mình, nàng khó chịu khi có kẻ cắt ngang lời mình nói, nhíu mày quay lại nhìn kẻ phía sau dám lớn tiếng nóiQuay lại Lam Nguyệt thấy một hồng y nữ tử ánh mắt kiêu ngạo khinh thường những kẻ ở đây, trên tay nàng ta cầm một cây roi đỏ rực như lửaHồng y nữ tử khinh thường nhìn những kẻ ở đây nhưng khi đối diện thấy Lam Nguyệt ánh mắt hiện lên tia kinh diễm, giọng điệu kiêu ngạo tùy hứng lên tiếng nói với Lam Nguyệt- " căn phòng còn lại là của bản tiểu thư ngươi tốt nhất là đi tìm chỗ khác đi "Nghe đến giọng điệu như ra lệnh Lam Nguyệt khiến nàng có chút khó chịu vì đã bao lâu rồi chưa từng có kẻ nào dám nói với nàng như vậy nếu có chắc đã hồn phi hôi diệtHồng y nữ tử thấy Lam Nguyệt đứng ngây ra đó không khỏi tức giận, rút ra trường tiên treo bênh hông raTrường tiên sinh động như xà mang theo uy lực đánh về phía Lam Nguyệt, tất cả mọi người đều cảm nhận uy lực của trường phát ra mà không khỏi lui ra tránh xa Lam Nguyệt, với nhiều cảm xúc khác nhau có đáng tiếc, vui vì kẻ gặp họa,.... tất cả đều nhìn vào Lam NguyệtNhưng khiến cho mọi người ở đây phải kinh ngạc dần dần biến thành sợ hãi, tôn kính. Chỉ thấy khoảng cách giữa trường tiên tới Lam Nguyệt chỉ cách vài cm thì lại xuất hiện một ngọn lửa nhưng lại không có một chút độ ấm của một ngọn lửa bình thường nên có chỉ cảm giác được sự lãnh lẽo thẩm thấu linh hồn giống như ngọn lửa đó sẽ trong nháy mắt đốt sạch linh hồn bọn họTrường tiên bằng mắt thường có thể thấy được bị ngọn lửa đó đốt sạch không một chút tro tàn khiến những kẻ ở đây phải sởn tóc gấyHồng y nữ tử thấy trường tiên mình như vậy ánh mắt không khỏi hoảng hốt, sợ hãi nhìn Lam Nguyệt. Trái với những kẻ ở đây toát ra sợ hãi, tôn kính,.... nhiều loại cảm xúc khác nhau Lam Nguyệt mặt vô biểu tình nhìn hồng y nữ tử ánh mắt thật sâu lãnh lẽo cùng âm trầm khiến kẻ trước mắt không khỏi run sợQuay người lại Lam Nguyệt nhìn phía lão bản bỏ xuống một câu mà không ai ngờ đến- " dẫn đường, ta muốn nghỉ ngơi " thanh âm có chút thiếu kiên nhẫn khiến lão bản giật mình nhìn lại, cô thể không hiểu được mà dẫn đường cho Lam Nguyệt đến phòng trọTrước khi đi Lam Nguyệt không khỏi nhìn về phía sau cây cột trên lầu ánh mắt sâu xa không một chút cảm xúc như vực sâu vô tận nhìn về phía đóĐợi Lam Nguyệt đi tất cả mọi người mới hoàn hồn nhìn về phía hồng y nữ tử ánh mắt không khỏi cảm thấy may mắn, vui có kẻ gặp họa nhưng cành nhiều hơn là sợ hãiHồng y nữ tử ngẩn ngơ một lúc mới hồi phục lại tinh thần nhìn phía Lam Nguyệt không khỏi hoảng loạn, sợ hãi nhiều hơn là hận ý cùng sát ý khi cô ta muốn cảm nhận linh lực của mình thì lại đau đớn khôn cùng khi phát hiện tu vi của mình không còn trở thành một kẻ bình thường phế vật vô dụng không khỏi la thất thanh chạy ra khỏi tửu lâuNhững ở đây khi cảm nhận được tu vi của hồng y nữ tử không còn trở thành kẻ bình thường vô dụng chân không khỏi mềm nhũn, chỉ cảm thấy vừa rồi chẳng khác nào tử thần đi ngang qua bọn họ mang theo lãnh lẽo, hắc ám muốn lấy đi mạng bọn họ.Trong lúc tất cả mọi người hoảng thần phía sau cây cột mà lúc nãy Lam Nguyệt nhìn lên xuất hiện một bóng dáng hắc y nam tử, nam nhân dung mạo tuấn mỹ vô trù, tà mị tận xương nhưng ánh mắt không khỏi lóe lên âm trầm, điên cuồng mà biến mất dần trong bóng tối mà không ai nhận ra có người đứng đó nảy giờ

Chương 6: Quận Chúa Khuynh Thành (6)