Dịch: Diệp Lưu Cát Đêm. Sau tiếng sét, mưa rơi xối xả không chút lưu tình in lên mặt đường, làm văng những lớp bọt nước tung tóe. Trước cánh cửa nhà cũ, Thần Ngàn Ấm quỳ thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt đóng kín không chút lay động. Cơ thể cô gầy gò bị mưa làm ướt, gió lạnh thổi qua, khiến cả người không ngừng run rẩy, nhưng vẫn quật cường chờ đợi. Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, hình dáng quen thuộc trong tay kéo chiếc vali đến trước mặt cô. Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, mưa làm mắt mờ dần nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy. Thần Tâm Ngữ. Trong đầu chợt hiện ra chuyện xảy ra cách đây không lâu, bàn tay của Thần Ngàn Ấm siết chặt, xem đối phương vênh váo tự đắc đi đến trước mặt. Thần Tâm Ngữ nhìn bộ dạng chật vật của cô liền cười lớn một tiếng, cúi xuống thì thầm: "Thế nào, mùi vị của mưa tốt không? Tôi nói rồi, tôi sẽ từ từ g**t ch*t cô." Thần Ngàn Ấm tức giận, hít sâu một hơi, nhẫn lại đứng lên:"Cô có ý gì? Làm hại tôi, ngay cả chính mẹ của mình cũng có thể ra tay?" Thần…
Chương 19: Mộ Diễn Đình thật biết chọn đồ
Hôn Nhân Ấm Áp 33 NgàyTác giả: Bảo LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDịch: Diệp Lưu Cát Đêm. Sau tiếng sét, mưa rơi xối xả không chút lưu tình in lên mặt đường, làm văng những lớp bọt nước tung tóe. Trước cánh cửa nhà cũ, Thần Ngàn Ấm quỳ thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt đóng kín không chút lay động. Cơ thể cô gầy gò bị mưa làm ướt, gió lạnh thổi qua, khiến cả người không ngừng run rẩy, nhưng vẫn quật cường chờ đợi. Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, hình dáng quen thuộc trong tay kéo chiếc vali đến trước mặt cô. Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, mưa làm mắt mờ dần nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy. Thần Tâm Ngữ. Trong đầu chợt hiện ra chuyện xảy ra cách đây không lâu, bàn tay của Thần Ngàn Ấm siết chặt, xem đối phương vênh váo tự đắc đi đến trước mặt. Thần Tâm Ngữ nhìn bộ dạng chật vật của cô liền cười lớn một tiếng, cúi xuống thì thầm: "Thế nào, mùi vị của mưa tốt không? Tôi nói rồi, tôi sẽ từ từ g**t ch*t cô." Thần Ngàn Ấm tức giận, hít sâu một hơi, nhẫn lại đứng lên:"Cô có ý gì? Làm hại tôi, ngay cả chính mẹ của mình cũng có thể ra tay?" Thần… Edit: Diệp Lưu CátThần Ngàn Ấm tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm ở chiếc giường lớn, mà cô đối với nơi này không xa lạ, dù sao mấy ngày trước cô đã ở. Mọi chuyện hôm qua xảy ra nhanh hiện lên trong đầu, nhớ tới mình ngồi trong xe Mộ Diễn Đình ngủ quên, cô không khỏi ảo não vỗ tay lên trán.A, cô ngủ đã rất lâu, anh chắc chắn sẽ không nói nên lời với cô đi? Cô như thế nào có thể ngủ đến quên trời đất?Hơn nữa, nếu như không nhầm, anh là người ôm cô vào phòng, cái việc này, thật không còn mặt mũi để gặp anh.Nghĩ vậy, Thần Ngàn Ấm hai tay che mặt, lúc này mới thấy khóe miệng dán một miếng băng nhỏ.Này, ở tay cũng có.Anh đã giúp cô? Thần Ngàn Ấm có chút nôn nóng, trong lòng nhất thời tựa như có mật ngọt, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng không tự giác tươi cười.Dì Lý gõ cửa tiến vào, chỉ thấy cô ngồi ở trên giường đang ngẩn người. Ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn, cô tựa đẹp đến mê người."Tiểu thư..." Dì Lý tươi cười, lên tiếng gọi cô.Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, mặt mày hoảng loạn chào hỏi:"Dì lý, dì khỏe không? Chúng ta lại gặp mặt?""Đúng vậy, tiểu thư. Thiếu gia sợ cô đói...liền kêu tôi gọi cô rời giường, cậu ấy đang chờ trong phòng ăn a."Thần Ngàn Ấm vừa nghe, vội vén chăn xuống giường:"Hảo, cháu sẽ đi rửa mặt trước."Lúc này, dì Lý nói thêm:"Tủ quần áo tất cả đều là quần áo mới, thiếu gia vì cô đã mua thêm rất nhiều.""A..."Không nghĩ tới anh thế nhưng còn giúp cô mua quần áo, Thần Ngàn Ấm mắt ngây ngốc, quả thực Mộ Diễn Đình đã rất sủng cô.Dì Lý thấy thế, không khỏi cười:"Thiếu gia đối với tiểu thư rất tốt""Ách..."Thần Ngàn Ấm khuôn mặt đỏ lên. Cô biết anh tốt với cô, nhưng khi để người nhắc tới, vẫn là có chút khó chịu.Thấy được cô không tự nhiên, dì Lý không nói thêm nữa, chốc lát xin rời đi. Dì đi khỏi, Thần Ngàn Ấm rất nhanh rửa mặt, hướng tủ quần áo đi tới, tò mò mở cửa."Ưm" Cô bất ngờ không thể kìm nén cảm xúc bởi số quần áo trong tủ, huống hồ đây còn là đồ của Mộ Diễn Đình mua?Mặc dù đã biết trước, nhưng Thần Ngàn Ấm không nghĩ sẽ nhiều đến như vậy, cô nhất thời hoảng hốt.Một chiếc tủ quá rộng năm mét với những bộ váy, áo khoác, áo, quần, túi, giày đang khá phổ biến... Thoạt nhìn, mọi thứ đều rất đắt tiền đi.Tùy tay cầm một chiếc váy, vừa vặn là số đo của cô, lại nhìn thứ khác, kết quả giống nhau, tất cả cô đều mặc vừa, ngay cả bra, cũng quá chuẩn...Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, có chút không dám.Sợ anh chờ lâu, cô cũng không thể suy nghĩ nhiều, nhanh thay đồ, cột tóc, tâm tình vui vẻ ra ngoài.Vào phòng ăn, Mộ Diễn Đình đã ngồi trước, khuôn mặt thanh tú đang chăm chú đọc báo.Nghe thấy tiếng bước chân, anh chậm rãi ngẩng mặt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của cô không khỏi khiến anh cười nhẹ một tiếng."Chú, buổi sáng tốt lành." Cô thản nhiên nhìn anh, đi đến bên cạnh ngồi xuống."Buổi sáng tốt lành." Mộ Diễn Đình tầm mắt rời khỏi cô, nhẹ nhàng đáp.Hai người im lặng bữa sáng, không có ai mở miệng, đến khi dì Lý bưng hoa quả tới, vẻ mặt ngạc nhiên hướng tới cô:"Oa, tiểu thư, chiếc váy này thật hợp với cô nha, quả nhiên thiếu gia thật biết chọn đồ."**********P/s: Dì Lý là thần hộ trợ số 2. Vậy số 1 ở đâu? Số 1 là Âu Bạch ca ca đẹp trai đó. Hahaha
Edit: Diệp Lưu Cát
Thần Ngàn Ấm tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm ở chiếc giường lớn, mà cô đối với nơi này không xa lạ, dù sao mấy ngày trước cô đã ở. Mọi chuyện hôm qua xảy ra nhanh hiện lên trong đầu, nhớ tới mình ngồi trong xe Mộ Diễn Đình ngủ quên, cô không khỏi ảo não vỗ tay lên trán.
A, cô ngủ đã rất lâu, anh chắc chắn sẽ không nói nên lời với cô đi? Cô như thế nào có thể ngủ đến quên trời đất?
Hơn nữa, nếu như không nhầm, anh là người ôm cô vào phòng, cái việc này, thật không còn mặt mũi để gặp anh.
Nghĩ vậy, Thần Ngàn Ấm hai tay che mặt, lúc này mới thấy khóe miệng dán một miếng băng nhỏ.
Này, ở tay cũng có.
Anh đã giúp cô? Thần Ngàn Ấm có chút nôn nóng, trong lòng nhất thời tựa như có mật ngọt, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng không tự giác tươi cười.
Dì Lý gõ cửa tiến vào, chỉ thấy cô ngồi ở trên giường đang ngẩn người. Ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn, cô tựa đẹp đến mê người.
"Tiểu thư..." Dì Lý tươi cười, lên tiếng gọi cô.
Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, mặt mày hoảng loạn chào hỏi:"Dì lý, dì khỏe không? Chúng ta lại gặp mặt?"
"Đúng vậy, tiểu thư. Thiếu gia sợ cô đói...liền kêu tôi gọi cô rời giường, cậu ấy đang chờ trong phòng ăn a."
Thần Ngàn Ấm vừa nghe, vội vén chăn xuống giường:"Hảo, cháu sẽ đi rửa mặt trước."
Lúc này, dì Lý nói thêm:"Tủ quần áo tất cả đều là quần áo mới, thiếu gia vì cô đã mua thêm rất nhiều."
"A..."
Không nghĩ tới anh thế nhưng còn giúp cô mua quần áo, Thần Ngàn Ấm mắt ngây ngốc, quả thực Mộ Diễn Đình đã rất sủng cô.
Dì Lý thấy thế, không khỏi cười:"Thiếu gia đối với tiểu thư rất tốt"
"Ách..."
Thần Ngàn Ấm khuôn mặt đỏ lên. Cô biết anh tốt với cô, nhưng khi để người nhắc tới, vẫn là có chút khó chịu.
Thấy được cô không tự nhiên, dì Lý không nói thêm nữa, chốc lát xin rời đi. Dì đi khỏi, Thần Ngàn Ấm rất nhanh rửa mặt, hướng tủ quần áo đi tới, tò mò mở cửa.
"Ưm" Cô bất ngờ không thể kìm nén cảm xúc bởi số quần áo trong tủ, huống hồ đây còn là đồ của Mộ Diễn Đình mua?
Mặc dù đã biết trước, nhưng Thần Ngàn Ấm không nghĩ sẽ nhiều đến như vậy, cô nhất thời hoảng hốt.
Một chiếc tủ quá rộng năm mét với những bộ váy, áo khoác, áo, quần, túi, giày đang khá phổ biến... Thoạt nhìn, mọi thứ đều rất đắt tiền đi.
Tùy tay cầm một chiếc váy, vừa vặn là số đo của cô, lại nhìn thứ khác, kết quả giống nhau, tất cả cô đều mặc vừa, ngay cả bra, cũng quá chuẩn...
Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, có chút không dám.
Sợ anh chờ lâu, cô cũng không thể suy nghĩ nhiều, nhanh thay đồ, cột tóc, tâm tình vui vẻ ra ngoài.
Vào phòng ăn, Mộ Diễn Đình đã ngồi trước, khuôn mặt thanh tú đang chăm chú đọc báo.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh chậm rãi ngẩng mặt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của cô không khỏi khiến anh cười nhẹ một tiếng.
"Chú, buổi sáng tốt lành." Cô thản nhiên nhìn anh, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
"Buổi sáng tốt lành." Mộ Diễn Đình tầm mắt rời khỏi cô, nhẹ nhàng đáp.
Hai người im lặng bữa sáng, không có ai mở miệng, đến khi dì Lý bưng hoa quả tới, vẻ mặt ngạc nhiên hướng tới cô:
"Oa, tiểu thư, chiếc váy này thật hợp với cô nha, quả nhiên thiếu gia thật biết chọn đồ."
**********
P/s: Dì Lý là thần hộ trợ số 2. Vậy số 1 ở đâu? Số 1 là Âu Bạch ca ca đẹp trai đó. Hahaha
Hôn Nhân Ấm Áp 33 NgàyTác giả: Bảo LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDịch: Diệp Lưu Cát Đêm. Sau tiếng sét, mưa rơi xối xả không chút lưu tình in lên mặt đường, làm văng những lớp bọt nước tung tóe. Trước cánh cửa nhà cũ, Thần Ngàn Ấm quỳ thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt đóng kín không chút lay động. Cơ thể cô gầy gò bị mưa làm ướt, gió lạnh thổi qua, khiến cả người không ngừng run rẩy, nhưng vẫn quật cường chờ đợi. Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, hình dáng quen thuộc trong tay kéo chiếc vali đến trước mặt cô. Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, mưa làm mắt mờ dần nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy. Thần Tâm Ngữ. Trong đầu chợt hiện ra chuyện xảy ra cách đây không lâu, bàn tay của Thần Ngàn Ấm siết chặt, xem đối phương vênh váo tự đắc đi đến trước mặt. Thần Tâm Ngữ nhìn bộ dạng chật vật của cô liền cười lớn một tiếng, cúi xuống thì thầm: "Thế nào, mùi vị của mưa tốt không? Tôi nói rồi, tôi sẽ từ từ g**t ch*t cô." Thần Ngàn Ấm tức giận, hít sâu một hơi, nhẫn lại đứng lên:"Cô có ý gì? Làm hại tôi, ngay cả chính mẹ của mình cũng có thể ra tay?" Thần… Edit: Diệp Lưu CátThần Ngàn Ấm tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm ở chiếc giường lớn, mà cô đối với nơi này không xa lạ, dù sao mấy ngày trước cô đã ở. Mọi chuyện hôm qua xảy ra nhanh hiện lên trong đầu, nhớ tới mình ngồi trong xe Mộ Diễn Đình ngủ quên, cô không khỏi ảo não vỗ tay lên trán.A, cô ngủ đã rất lâu, anh chắc chắn sẽ không nói nên lời với cô đi? Cô như thế nào có thể ngủ đến quên trời đất?Hơn nữa, nếu như không nhầm, anh là người ôm cô vào phòng, cái việc này, thật không còn mặt mũi để gặp anh.Nghĩ vậy, Thần Ngàn Ấm hai tay che mặt, lúc này mới thấy khóe miệng dán một miếng băng nhỏ.Này, ở tay cũng có.Anh đã giúp cô? Thần Ngàn Ấm có chút nôn nóng, trong lòng nhất thời tựa như có mật ngọt, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng không tự giác tươi cười.Dì Lý gõ cửa tiến vào, chỉ thấy cô ngồi ở trên giường đang ngẩn người. Ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn, cô tựa đẹp đến mê người."Tiểu thư..." Dì Lý tươi cười, lên tiếng gọi cô.Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, mặt mày hoảng loạn chào hỏi:"Dì lý, dì khỏe không? Chúng ta lại gặp mặt?""Đúng vậy, tiểu thư. Thiếu gia sợ cô đói...liền kêu tôi gọi cô rời giường, cậu ấy đang chờ trong phòng ăn a."Thần Ngàn Ấm vừa nghe, vội vén chăn xuống giường:"Hảo, cháu sẽ đi rửa mặt trước."Lúc này, dì Lý nói thêm:"Tủ quần áo tất cả đều là quần áo mới, thiếu gia vì cô đã mua thêm rất nhiều.""A..."Không nghĩ tới anh thế nhưng còn giúp cô mua quần áo, Thần Ngàn Ấm mắt ngây ngốc, quả thực Mộ Diễn Đình đã rất sủng cô.Dì Lý thấy thế, không khỏi cười:"Thiếu gia đối với tiểu thư rất tốt""Ách..."Thần Ngàn Ấm khuôn mặt đỏ lên. Cô biết anh tốt với cô, nhưng khi để người nhắc tới, vẫn là có chút khó chịu.Thấy được cô không tự nhiên, dì Lý không nói thêm nữa, chốc lát xin rời đi. Dì đi khỏi, Thần Ngàn Ấm rất nhanh rửa mặt, hướng tủ quần áo đi tới, tò mò mở cửa."Ưm" Cô bất ngờ không thể kìm nén cảm xúc bởi số quần áo trong tủ, huống hồ đây còn là đồ của Mộ Diễn Đình mua?Mặc dù đã biết trước, nhưng Thần Ngàn Ấm không nghĩ sẽ nhiều đến như vậy, cô nhất thời hoảng hốt.Một chiếc tủ quá rộng năm mét với những bộ váy, áo khoác, áo, quần, túi, giày đang khá phổ biến... Thoạt nhìn, mọi thứ đều rất đắt tiền đi.Tùy tay cầm một chiếc váy, vừa vặn là số đo của cô, lại nhìn thứ khác, kết quả giống nhau, tất cả cô đều mặc vừa, ngay cả bra, cũng quá chuẩn...Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, có chút không dám.Sợ anh chờ lâu, cô cũng không thể suy nghĩ nhiều, nhanh thay đồ, cột tóc, tâm tình vui vẻ ra ngoài.Vào phòng ăn, Mộ Diễn Đình đã ngồi trước, khuôn mặt thanh tú đang chăm chú đọc báo.Nghe thấy tiếng bước chân, anh chậm rãi ngẩng mặt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của cô không khỏi khiến anh cười nhẹ một tiếng."Chú, buổi sáng tốt lành." Cô thản nhiên nhìn anh, đi đến bên cạnh ngồi xuống."Buổi sáng tốt lành." Mộ Diễn Đình tầm mắt rời khỏi cô, nhẹ nhàng đáp.Hai người im lặng bữa sáng, không có ai mở miệng, đến khi dì Lý bưng hoa quả tới, vẻ mặt ngạc nhiên hướng tới cô:"Oa, tiểu thư, chiếc váy này thật hợp với cô nha, quả nhiên thiếu gia thật biết chọn đồ."**********P/s: Dì Lý là thần hộ trợ số 2. Vậy số 1 ở đâu? Số 1 là Âu Bạch ca ca đẹp trai đó. Hahaha