Tôi chết ở một con đường cái. Ngày đó ánh mặt trời xán lạn chiếu rọi muôn nơi… thôi nói túm lại là nắng chang chang. Tôi đang thảnh thơi đi bộ thì bỗng nghe một tiếng ụych, xong chết. Tôi chết cực kỳ gọn lẹ, không đau không ngứa, nếu không phải có người rít gào bảo tôi đã lên đường, có lẽ tôi còn vô tri vô giác ngoan ngoãn nằm đó chờ cứu. Thành xác chết chưa hẳn là đáng thương, đáng thương nhất là chả có ma nào tới nhận xác. Tôi u oán, tuy nhiên mấy nhân loại ngu ngốc hoàn toàn chả quan tâm đến tiếng lòng gào thét muốn thử vào phòng cấp cứu của tôi, cứ thế thẳng tay vứt tôi như vứt thịt lợn vào buồng sau xe. Đầu tôi gối lên lan can, chóp mũi mơ hồ truyền tới mùi cứt heo đâu đây… Tôi âm thầm căm hận cắn cắn ngón tay, oán giận mắng: Cái đồ nhân loại…! Lái xe chả có tay nghề gì cả. Hại đầu tôi cứ đập bốp bốp vào lan can Ầm – “Ui da đau!” Ầm — “Ui da!” Ầm — “Đệt m*!” Ầm —- “Fck you!” Ầm —– “TT____TT” Tôi lờ mờ nhắm mắt mặc cho va chạm vẫn tiếp tục diễn ra, mơ mơ màng màng nghĩ, rốt cuộc…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...