Tôi chết ở một con đường cái. Ngày đó ánh mặt trời xán lạn chiếu rọi muôn nơi… thôi nói túm lại là nắng chang chang. Tôi đang thảnh thơi đi bộ thì bỗng nghe một tiếng ụych, xong chết. Tôi chết cực kỳ gọn lẹ, không đau không ngứa, nếu không phải có người rít gào bảo tôi đã lên đường, có lẽ tôi còn vô tri vô giác ngoan ngoãn nằm đó chờ cứu. Thành xác chết chưa hẳn là đáng thương, đáng thương nhất là chả có ma nào tới nhận xác. Tôi u oán, tuy nhiên mấy nhân loại ngu ngốc hoàn toàn chả quan tâm đến tiếng lòng gào thét muốn thử vào phòng cấp cứu của tôi, cứ thế thẳng tay vứt tôi như vứt thịt lợn vào buồng sau xe. Đầu tôi gối lên lan can, chóp mũi mơ hồ truyền tới mùi cứt heo đâu đây… Tôi âm thầm căm hận cắn cắn ngón tay, oán giận mắng: Cái đồ nhân loại…! Lái xe chả có tay nghề gì cả. Hại đầu tôi cứ đập bốp bốp vào lan can Ầm – “Ui da đau!” Ầm — “Ui da!” Ầm — “Đệt m*!” Ầm —- “Fck you!” Ầm —– “TT____TT” Tôi lờ mờ nhắm mắt mặc cho va chạm vẫn tiếp tục diễn ra, mơ mơ màng màng nghĩ, rốt cuộc…
Chương 15: Phiên ngoại 2
Tâm Sự Thi ThểTác giả: Đào Nguyên ThànhTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Linh DịTôi chết ở một con đường cái. Ngày đó ánh mặt trời xán lạn chiếu rọi muôn nơi… thôi nói túm lại là nắng chang chang. Tôi đang thảnh thơi đi bộ thì bỗng nghe một tiếng ụych, xong chết. Tôi chết cực kỳ gọn lẹ, không đau không ngứa, nếu không phải có người rít gào bảo tôi đã lên đường, có lẽ tôi còn vô tri vô giác ngoan ngoãn nằm đó chờ cứu. Thành xác chết chưa hẳn là đáng thương, đáng thương nhất là chả có ma nào tới nhận xác. Tôi u oán, tuy nhiên mấy nhân loại ngu ngốc hoàn toàn chả quan tâm đến tiếng lòng gào thét muốn thử vào phòng cấp cứu của tôi, cứ thế thẳng tay vứt tôi như vứt thịt lợn vào buồng sau xe. Đầu tôi gối lên lan can, chóp mũi mơ hồ truyền tới mùi cứt heo đâu đây… Tôi âm thầm căm hận cắn cắn ngón tay, oán giận mắng: Cái đồ nhân loại…! Lái xe chả có tay nghề gì cả. Hại đầu tôi cứ đập bốp bốp vào lan can Ầm – “Ui da đau!” Ầm — “Ui da!” Ầm — “Đệt m*!” Ầm —- “Fck you!” Ầm —– “TT____TT” Tôi lờ mờ nhắm mắt mặc cho va chạm vẫn tiếp tục diễn ra, mơ mơ màng màng nghĩ, rốt cuộc… 1.Xác chết lại “xổng” ra ngoài, nhưng lần này là đi theo tôi.Tôi, và đời sau của một vị đồ đệ chả nhớ đã thu từ lúc nào tiện thể đi chung đường – mở miệng mời tôi tới nhà nó chơi.Tôi là kiểu người thiếu kiên nhẫn, thế nhưng tôi chưa từng biểu hiện điều đó ra bên ngoài.Tôi khách khí từ chối rồi men theo đường cũ trở về nhà.Tôi vui vẻ, xác chết thận trọng bám theo đằng sau.Tôi đi rất chậm, chỉ sợ lỡ quẹo một cái thì ẻm mất dấu mình mất.Rốt cuộc đã về.Tôi quay đầu, muốn bắt chuyện với xác chết rồi thuận lý thành chương mời ẻm vào trong.Thế nhưng đằng sau éo có ai.Tôi đứng trước cửa đợi thật lâu, thế nhưng ẻm chưa một lần xuất hiện.Không lẽ lạc đường?Tôi đi ngược trở về, thẳng tới khi đứng trước ngã ba nơi tôi từ biệt cậu sinh viên nọ.Tôi quẹo vào.Ngắm nghía từng góc khuất xung quanh cố gắng tìm kiếm bóng dáng xác chết, đi tới những địa phương có khả năng xuất hiện cao nhất.Tôi rốt cuộc nhìn thấy ẻm đang đu trên cửa sổ tầng tám.Nghịch ngợm quá, hết chuyện đu cao quá làm gì.Tôi vừa trầm tư nghĩ thế, bỗng thấy ẻm như con ruồi bị đập trúng, thẳng tắp rơi cái vèo xong cái bịch.Ẻm té ở nơi cách tôi không xa mấy.Tôi ngồi xổm, nhìn gương mặt không tí thay đổi, đột nhiên hiếu kỳ liệu ẻm có nhận thức đồng dạng về thế giới này hay không?Tỷ như tôi rất sợ đau, còn ẻm thì ngược lại, chả biết đau là gì?Trong nháy mắt tôi thấy mình như đang chia sẻ nổi thống khổ ấy cho ẻm, chính vì thế ẻm mới vui vẻ đứng đây nhảy lầu không phải sao?Tôi trầm tĩnh nhìn ẻm hỏi, “Đau không?”2.Tôi dẫn ẻm về nhà, không những vậy còn muốn khiến ẻm sống ở đây cả đời, không cho bất cứ người nào nhìn thấy, chỉ có thể c** q**n áo trước mặt tôi mà thôi.Thế nhưng ẻm nói KHÔNG.Được rồi, không muốn thì không ép nữa.Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, kỳ quái, mình cư nhiên chả thấy giận tí nào, đúng là mình thương ẻm quá mà.…3.Tôi hung hăng dạy dỗ ẻm một trận.Trong phòng tắm, tôi đâm từng nhát từng nhát dao một.Cảm thấy sung sướng tràn trề.Tiếp đó…Ẻm đi rồi.Lần này sẽ không trở lại nữa.Lúc ẻm đi đánh cũng không đánh, giết cũng không giết, chỉ nhìn tôi rồi lẳng lặng mà đi.Tôi không muốn ép em ấy.Cũng không muốn nói lời tạm biệt.… Tốt nhất đừng bao giờ trở lại nữa.4.Tôi ở nhà đợi suốt mười một ngày, trong những ngày đó tôi chẳng muốn làm gì cả.Trái tim tôi trống rỗng, miệng dù nhếch thế nào trông cũng thống khổ sầu bi.…5.Em ấy quả thật không trở về!Không được, tôi phải đi tìm ẻm.…6.Tôi tìm xác chết, biết rằng ẻm đang nằm trong hầm.Nơi ẻm nằm thoạt nhìn yên bình biết bao, tôi cũng muốn vào ngủ nữa.Cứ thế tôi nhảy xuống.Không định ra nữa.…7.Ẻm dẫn tôi về.Khi tôi mở mắt đã phát hiện ẻm nằm nhoài trên người mình.Đầu óc tôi nhất định có vấn đề, không hiểu sao lại muốn hôn ẻm.Nhưng lí do gì tôi lại muốn hôn ẻm chứ?…8.Tôi bắt đầu không chịu nổi cảnh ẻm bị người khác chạm vào, ngay cả bị người khác nhìn tôi cũng không vui.Tôi càng ngày càng muốn độc chiếm xác chết.Nhưng làm cách nào mới có thể kéo gần khoảng cách cả hai?Móc trái tim của ẻm rồi ôm trong ngực?Hay là tách rời ẻm chất thành một đống rồi ôm ngủ?Tuy nhiên vẫn cảm thấy chưa đủ gần.…9.Tôi ghét nhất mấy đứa sinh viên dám mổ lung tung trên người xác chết.Trái tim cứ đau âm ỉ thế nào.…10.Xác chết trốn trong ngăn tủ, vậy càng tốt, không ai thấy em nữa, những đôi mắt chán ghét đó…11.Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.Tôi đứng ngoài phòng thí nghiệm nhìn ẻm chui ra khỏi ngăn tủ.Thì ra em ấy biết hát.…12.Ẻm cứ đi tới đi lui trong phòng.…13.Ẻm còn thường xuyên ngẩn người.…14.Ẻm có nhớ tôi không?…15.Ẻm cư nhiên chủ động bò lên giường “mời gọi” tôi giải phẫu.Tôi nhìn lưng ẻm, rồi từ từ lướt xuống mông.Tôi bỗng phát hiện mình chẳng muốn giải phẫu tí nào.Chỉ muốn…ch*ch em ấy.…16.Ẻm lại muốn đi nữa.Nói đi, làm sao mới có thể khiến em thành thật ở bên cạnh tôi?Tôi không cần gì cả.Là em ép tôi.…17.Tôi chiếm được em ấy.Hoàn phiên ngoại 2.Hoàn toàn văn.Thần: Tung bông vì cái đoản làm quá lâu:))))
1.
Xác chết lại “xổng” ra ngoài, nhưng lần này là đi theo tôi.
Tôi, và đời sau của một vị đồ đệ chả nhớ đã thu từ lúc nào tiện thể đi chung đường – mở miệng mời tôi tới nhà nó chơi.
Tôi là kiểu người thiếu kiên nhẫn, thế nhưng tôi chưa từng biểu hiện điều đó ra bên ngoài.
Tôi khách khí từ chối rồi men theo đường cũ trở về nhà.
Tôi vui vẻ, xác chết thận trọng bám theo đằng sau.
Tôi đi rất chậm, chỉ sợ lỡ quẹo một cái thì ẻm mất dấu mình mất.
Rốt cuộc đã về.
Tôi quay đầu, muốn bắt chuyện với xác chết rồi thuận lý thành chương mời ẻm vào trong.
Thế nhưng đằng sau éo có ai.
Tôi đứng trước cửa đợi thật lâu, thế nhưng ẻm chưa một lần xuất hiện.
Không lẽ lạc đường?
Tôi đi ngược trở về, thẳng tới khi đứng trước ngã ba nơi tôi từ biệt cậu sinh viên nọ.
Tôi quẹo vào.
Ngắm nghía từng góc khuất xung quanh cố gắng tìm kiếm bóng dáng xác chết, đi tới những địa phương có khả năng xuất hiện cao nhất.
Tôi rốt cuộc nhìn thấy ẻm đang đu trên cửa sổ tầng tám.
Nghịch ngợm quá, hết chuyện đu cao quá làm gì.
Tôi vừa trầm tư nghĩ thế, bỗng thấy ẻm như con ruồi bị đập trúng, thẳng tắp rơi cái vèo xong cái bịch.
Ẻm té ở nơi cách tôi không xa mấy.
Tôi ngồi xổm, nhìn gương mặt không tí thay đổi, đột nhiên hiếu kỳ liệu ẻm có nhận thức đồng dạng về thế giới này hay không?
Tỷ như tôi rất sợ đau, còn ẻm thì ngược lại, chả biết đau là gì?
Trong nháy mắt tôi thấy mình như đang chia sẻ nổi thống khổ ấy cho ẻm, chính vì thế ẻm mới vui vẻ đứng đây nhảy lầu không phải sao?
Tôi trầm tĩnh nhìn ẻm hỏi, “Đau không?”
2.
Tôi dẫn ẻm về nhà, không những vậy còn muốn khiến ẻm sống ở đây cả đời, không cho bất cứ người nào nhìn thấy, chỉ có thể c** q**n áo trước mặt tôi mà thôi.
Thế nhưng ẻm nói KHÔNG.
Được rồi, không muốn thì không ép nữa.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, kỳ quái, mình cư nhiên chả thấy giận tí nào, đúng là mình thương ẻm quá mà.
…
3.
Tôi hung hăng dạy dỗ ẻm một trận.
Trong phòng tắm, tôi đâm từng nhát từng nhát dao một.
Cảm thấy sung sướng tràn trề.
Tiếp đó…
Ẻm đi rồi.
Lần này sẽ không trở lại nữa.
Lúc ẻm đi đánh cũng không đánh, giết cũng không giết, chỉ nhìn tôi rồi lẳng lặng mà đi.
Tôi không muốn ép em ấy.
Cũng không muốn nói lời tạm biệt.
… Tốt nhất đừng bao giờ trở lại nữa.
4.
Tôi ở nhà đợi suốt mười một ngày, trong những ngày đó tôi chẳng muốn làm gì cả.
Trái tim tôi trống rỗng, miệng dù nhếch thế nào trông cũng thống khổ sầu bi.
…
5.
Em ấy quả thật không trở về!
Không được, tôi phải đi tìm ẻm.
…
6.
Tôi tìm xác chết, biết rằng ẻm đang nằm trong hầm.
Nơi ẻm nằm thoạt nhìn yên bình biết bao, tôi cũng muốn vào ngủ nữa.
Cứ thế tôi nhảy xuống.
Không định ra nữa.
…
7.
Ẻm dẫn tôi về.
Khi tôi mở mắt đã phát hiện ẻm nằm nhoài trên người mình.
Đầu óc tôi nhất định có vấn đề, không hiểu sao lại muốn hôn ẻm.
Nhưng lí do gì tôi lại muốn hôn ẻm chứ?
…
8.
Tôi bắt đầu không chịu nổi cảnh ẻm bị người khác chạm vào, ngay cả bị người khác nhìn tôi cũng không vui.
Tôi càng ngày càng muốn độc chiếm xác chết.
Nhưng làm cách nào mới có thể kéo gần khoảng cách cả hai?
Móc trái tim của ẻm rồi ôm trong ngực?
Hay là tách rời ẻm chất thành một đống rồi ôm ngủ?
Tuy nhiên vẫn cảm thấy chưa đủ gần.
…
9.
Tôi ghét nhất mấy đứa sinh viên dám mổ lung tung trên người xác chết.
Trái tim cứ đau âm ỉ thế nào.
…
10.
Xác chết trốn trong ngăn tủ, vậy càng tốt, không ai thấy em nữa, những đôi mắt chán ghét đó…
11.
Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tôi đứng ngoài phòng thí nghiệm nhìn ẻm chui ra khỏi ngăn tủ.
Thì ra em ấy biết hát.
…
12.
Ẻm cứ đi tới đi lui trong phòng.
…
13.
Ẻm còn thường xuyên ngẩn người.
…
14.
Ẻm có nhớ tôi không?
…
15.
Ẻm cư nhiên chủ động bò lên giường “mời gọi” tôi giải phẫu.
Tôi nhìn lưng ẻm, rồi từ từ lướt xuống mông.
Tôi bỗng phát hiện mình chẳng muốn giải phẫu tí nào.
Chỉ muốn…
ch*ch em ấy.
…
16.
Ẻm lại muốn đi nữa.
Nói đi, làm sao mới có thể khiến em thành thật ở bên cạnh tôi?
Tôi không cần gì cả.
Là em ép tôi.
…
17.
Tôi chiếm được em ấy.
Hoàn phiên ngoại 2.
Hoàn toàn văn.
Thần: Tung bông vì cái đoản làm quá lâu:))))
Tâm Sự Thi ThểTác giả: Đào Nguyên ThànhTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Linh DịTôi chết ở một con đường cái. Ngày đó ánh mặt trời xán lạn chiếu rọi muôn nơi… thôi nói túm lại là nắng chang chang. Tôi đang thảnh thơi đi bộ thì bỗng nghe một tiếng ụych, xong chết. Tôi chết cực kỳ gọn lẹ, không đau không ngứa, nếu không phải có người rít gào bảo tôi đã lên đường, có lẽ tôi còn vô tri vô giác ngoan ngoãn nằm đó chờ cứu. Thành xác chết chưa hẳn là đáng thương, đáng thương nhất là chả có ma nào tới nhận xác. Tôi u oán, tuy nhiên mấy nhân loại ngu ngốc hoàn toàn chả quan tâm đến tiếng lòng gào thét muốn thử vào phòng cấp cứu của tôi, cứ thế thẳng tay vứt tôi như vứt thịt lợn vào buồng sau xe. Đầu tôi gối lên lan can, chóp mũi mơ hồ truyền tới mùi cứt heo đâu đây… Tôi âm thầm căm hận cắn cắn ngón tay, oán giận mắng: Cái đồ nhân loại…! Lái xe chả có tay nghề gì cả. Hại đầu tôi cứ đập bốp bốp vào lan can Ầm – “Ui da đau!” Ầm — “Ui da!” Ầm — “Đệt m*!” Ầm —- “Fck you!” Ầm —– “TT____TT” Tôi lờ mờ nhắm mắt mặc cho va chạm vẫn tiếp tục diễn ra, mơ mơ màng màng nghĩ, rốt cuộc… 1.Xác chết lại “xổng” ra ngoài, nhưng lần này là đi theo tôi.Tôi, và đời sau của một vị đồ đệ chả nhớ đã thu từ lúc nào tiện thể đi chung đường – mở miệng mời tôi tới nhà nó chơi.Tôi là kiểu người thiếu kiên nhẫn, thế nhưng tôi chưa từng biểu hiện điều đó ra bên ngoài.Tôi khách khí từ chối rồi men theo đường cũ trở về nhà.Tôi vui vẻ, xác chết thận trọng bám theo đằng sau.Tôi đi rất chậm, chỉ sợ lỡ quẹo một cái thì ẻm mất dấu mình mất.Rốt cuộc đã về.Tôi quay đầu, muốn bắt chuyện với xác chết rồi thuận lý thành chương mời ẻm vào trong.Thế nhưng đằng sau éo có ai.Tôi đứng trước cửa đợi thật lâu, thế nhưng ẻm chưa một lần xuất hiện.Không lẽ lạc đường?Tôi đi ngược trở về, thẳng tới khi đứng trước ngã ba nơi tôi từ biệt cậu sinh viên nọ.Tôi quẹo vào.Ngắm nghía từng góc khuất xung quanh cố gắng tìm kiếm bóng dáng xác chết, đi tới những địa phương có khả năng xuất hiện cao nhất.Tôi rốt cuộc nhìn thấy ẻm đang đu trên cửa sổ tầng tám.Nghịch ngợm quá, hết chuyện đu cao quá làm gì.Tôi vừa trầm tư nghĩ thế, bỗng thấy ẻm như con ruồi bị đập trúng, thẳng tắp rơi cái vèo xong cái bịch.Ẻm té ở nơi cách tôi không xa mấy.Tôi ngồi xổm, nhìn gương mặt không tí thay đổi, đột nhiên hiếu kỳ liệu ẻm có nhận thức đồng dạng về thế giới này hay không?Tỷ như tôi rất sợ đau, còn ẻm thì ngược lại, chả biết đau là gì?Trong nháy mắt tôi thấy mình như đang chia sẻ nổi thống khổ ấy cho ẻm, chính vì thế ẻm mới vui vẻ đứng đây nhảy lầu không phải sao?Tôi trầm tĩnh nhìn ẻm hỏi, “Đau không?”2.Tôi dẫn ẻm về nhà, không những vậy còn muốn khiến ẻm sống ở đây cả đời, không cho bất cứ người nào nhìn thấy, chỉ có thể c** q**n áo trước mặt tôi mà thôi.Thế nhưng ẻm nói KHÔNG.Được rồi, không muốn thì không ép nữa.Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, kỳ quái, mình cư nhiên chả thấy giận tí nào, đúng là mình thương ẻm quá mà.…3.Tôi hung hăng dạy dỗ ẻm một trận.Trong phòng tắm, tôi đâm từng nhát từng nhát dao một.Cảm thấy sung sướng tràn trề.Tiếp đó…Ẻm đi rồi.Lần này sẽ không trở lại nữa.Lúc ẻm đi đánh cũng không đánh, giết cũng không giết, chỉ nhìn tôi rồi lẳng lặng mà đi.Tôi không muốn ép em ấy.Cũng không muốn nói lời tạm biệt.… Tốt nhất đừng bao giờ trở lại nữa.4.Tôi ở nhà đợi suốt mười một ngày, trong những ngày đó tôi chẳng muốn làm gì cả.Trái tim tôi trống rỗng, miệng dù nhếch thế nào trông cũng thống khổ sầu bi.…5.Em ấy quả thật không trở về!Không được, tôi phải đi tìm ẻm.…6.Tôi tìm xác chết, biết rằng ẻm đang nằm trong hầm.Nơi ẻm nằm thoạt nhìn yên bình biết bao, tôi cũng muốn vào ngủ nữa.Cứ thế tôi nhảy xuống.Không định ra nữa.…7.Ẻm dẫn tôi về.Khi tôi mở mắt đã phát hiện ẻm nằm nhoài trên người mình.Đầu óc tôi nhất định có vấn đề, không hiểu sao lại muốn hôn ẻm.Nhưng lí do gì tôi lại muốn hôn ẻm chứ?…8.Tôi bắt đầu không chịu nổi cảnh ẻm bị người khác chạm vào, ngay cả bị người khác nhìn tôi cũng không vui.Tôi càng ngày càng muốn độc chiếm xác chết.Nhưng làm cách nào mới có thể kéo gần khoảng cách cả hai?Móc trái tim của ẻm rồi ôm trong ngực?Hay là tách rời ẻm chất thành một đống rồi ôm ngủ?Tuy nhiên vẫn cảm thấy chưa đủ gần.…9.Tôi ghét nhất mấy đứa sinh viên dám mổ lung tung trên người xác chết.Trái tim cứ đau âm ỉ thế nào.…10.Xác chết trốn trong ngăn tủ, vậy càng tốt, không ai thấy em nữa, những đôi mắt chán ghét đó…11.Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.Tôi đứng ngoài phòng thí nghiệm nhìn ẻm chui ra khỏi ngăn tủ.Thì ra em ấy biết hát.…12.Ẻm cứ đi tới đi lui trong phòng.…13.Ẻm còn thường xuyên ngẩn người.…14.Ẻm có nhớ tôi không?…15.Ẻm cư nhiên chủ động bò lên giường “mời gọi” tôi giải phẫu.Tôi nhìn lưng ẻm, rồi từ từ lướt xuống mông.Tôi bỗng phát hiện mình chẳng muốn giải phẫu tí nào.Chỉ muốn…ch*ch em ấy.…16.Ẻm lại muốn đi nữa.Nói đi, làm sao mới có thể khiến em thành thật ở bên cạnh tôi?Tôi không cần gì cả.Là em ép tôi.…17.Tôi chiếm được em ấy.Hoàn phiên ngoại 2.Hoàn toàn văn.Thần: Tung bông vì cái đoản làm quá lâu:))))