Không biết đã bao lâu, trời cứ mưa như thế không ngừng nghỉ. Hơi nước lạnh lẽo ngoài cửa sổ lùa qua những chấn song bằng sắt toả vào gian phòng nhỏ hẹp làm người nằm bên trong run lên từng hồi. Đó là một thiếu phụ khoảng tam tuần cùng với đứa con trai mới được năm tuổi. Hai mẹ con ăn mặc rách rưới nghèo nàn, gương mặt vốn dĩ xin đẹp của thiếu phụ hiện rõ sự khắc khổ bệnh tật, đứa con nhỏ cũng nằm thoi thóp vì đói và lạnh. Họ là người vùng khác lưu lạc tới đây, được dân trong làng thương tình cho ở lại, tạm tá túc trong một gian nhà bỏ hoang cuối làng. Sức lực thiếu phụ không đủ nhưng để có miếng ăn nên bà hằng ngày giúp nữ nhân trong làng giặt giũ, gánh nước, ra đồng tưới rau trồng đậu. Con trai của thiếu phụ rất ngoan, ban ngày ở nhà chờ mẫu thân đi làm về, tối giúp mẫu thân xoa bóp vai cho đỡ nhức mỏi. Cuộc sống có phần kham khổ nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sống qua ngày đoạn tháng. Chuyện cũng chẳng có gì để bàn nếu chỉ bình lặng mãi như thế. Trưởng làng này là người háo sắc, thấy…

Chương 2: Kỳ ngộ

Mị HoanTác giả: Khuynh Nguyên (Khuynh Hoan)Truyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpKhông biết đã bao lâu, trời cứ mưa như thế không ngừng nghỉ. Hơi nước lạnh lẽo ngoài cửa sổ lùa qua những chấn song bằng sắt toả vào gian phòng nhỏ hẹp làm người nằm bên trong run lên từng hồi. Đó là một thiếu phụ khoảng tam tuần cùng với đứa con trai mới được năm tuổi. Hai mẹ con ăn mặc rách rưới nghèo nàn, gương mặt vốn dĩ xin đẹp của thiếu phụ hiện rõ sự khắc khổ bệnh tật, đứa con nhỏ cũng nằm thoi thóp vì đói và lạnh. Họ là người vùng khác lưu lạc tới đây, được dân trong làng thương tình cho ở lại, tạm tá túc trong một gian nhà bỏ hoang cuối làng. Sức lực thiếu phụ không đủ nhưng để có miếng ăn nên bà hằng ngày giúp nữ nhân trong làng giặt giũ, gánh nước, ra đồng tưới rau trồng đậu. Con trai của thiếu phụ rất ngoan, ban ngày ở nhà chờ mẫu thân đi làm về, tối giúp mẫu thân xoa bóp vai cho đỡ nhức mỏi. Cuộc sống có phần kham khổ nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sống qua ngày đoạn tháng. Chuyện cũng chẳng có gì để bàn nếu chỉ bình lặng mãi như thế. Trưởng làng này là người háo sắc, thấy… Chẳng bao lâu nữa là thất tịch, cũng là ngày các linh hồn trở về thăm gia quyến và trò chuyện cùng những người quan trọng của họ thông qua chiếc đèn bằng giấy. Tiệp rất nhớ mẫu thân và muốn trò chuyện cùng bà, nhưng năm nào trưởng làng cũng không cho y ra ngoài vào đêm thất tịch, ông ta bảo rằng thả hoa đăng là chuyện nhảm nhí không cần bận tâm. Cả năm nay cũng thế, ông ta bắt y về nhà sớm để hầu hạ ông ta. Y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đánh liều cãi lời ông ta một lần, cho dù sau đó có bị ông ta trừng phạt như thế nào đi nữa. Y thật sự rất muốn nói cho mẹ biết những nỗi niềm tận đáy lòng y đã chôn giữ suốt năm năm dài đằng đẳng. Y nhặt giấy thừa bỏ đi ở nhà thầy đem về, nhặt thêm các nan tre trong bếp, lại lấy sáp vụn từ các chân nến trong nhà và tìm đá đánh lửa, bỏ ra cả buổi chiều hì hục ngồi làm hoa đăng. Trời nhá nhem tối cũng là lúc các linh hồn trở về, mọi người bắt đầu đem đèn ra bờ sông, trân trọng cầm đèn bằng hay tay và nói ra hết những điều mình muốn nói với người thân ở thế giới bên kia. Y cũng bắt chước theo, vừa khóc vừa thì thầm với chiếc đèn, kể ra những nỗi uất ức bao lâu âm thầm chịu đựng. Y chỉ mong mẫu thân có thể hiểu mà không chê trách đứa con vô dụng này.-Đã không cam tâm, tại sao không thay đổi?Chợt có giọng nói trầm ấm từ đỉnh đầu truyền xuống, y giật bắn người ngẩng lên nhìn. Trước mặt y là một nam nhân tầm hơn tam tuần, hắn mặc chiếc áo choàng màu đen che kín từ đầu đến chân. Hắn ngồi xuống bên cạnh y làm y kinh hãi muốn bỏ chạy. Hắn nắm tay y ghì chặt, kéo y ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn y làm y không dám nhúc nhích. Hắn ôn tồn nói tiếp:-Ngươi khổ sở như vậy, hay là theo ta rời khỏi đây được không? Ta thấy ngươi rất tội nghiệp nên muốn giúp ngươi. Nếu mẫu thân ngươi trên trời có linh thiêng cũng không hề muốn ngươi trở thành loại người hèn nhát như vậy.Y ngồi yên, len lén đưa mắt nhìn trộm hắn. Hồi lâu sau, y thả chiếc đèn hoa đăng xuống dòng sông và cầu nguyện cho mẫu thân an tâm trên thiên đường. Y lấy hết can đảm hỏi lại hắn:-Ta...làm sao có thể tin ông? Chưa biết chừng ông cũng không khác gì lão trưởng làng, xem ta như món đồ chơi..... Ta....ta....không tin ông đâu...!-Không tin thật sao? Ha ha! Ta lại thấy ngươi cũng muốn thoát khỏi nơi này lắm đó chứ!-Ta...-Đi thôi! Nếu lão trưởng làng mà tìm được ngươi thì ngươi cầm chắc cái chết đấy.Y nghe nhắc tới chết liền sợ đến đổ mồ hôi lạnh, ai chứ trưởng làng việc gì ông ta cũng dám làm cả. Hắn dắt tay y đứng dậy, vội vã lên xe ngựa rời đi. Phía sau lưng họ, dòng sông sáng rực những chiếc hoa đăng đang cháy. Chúng cứ trôi theo dòng nước, như chở đi hết những tâm nguyện, những nỗi niềm không thể nào nói ra thành lời.

Chẳng bao lâu nữa là thất tịch, cũng là ngày các linh hồn trở về thăm gia quyến và trò chuyện cùng những người quan trọng của họ thông qua chiếc đèn bằng giấy. Tiệp rất nhớ mẫu thân và muốn trò chuyện cùng bà, nhưng năm nào trưởng làng cũng không cho y ra ngoài vào đêm thất tịch, ông ta bảo rằng thả hoa đăng là chuyện nhảm nhí không cần bận tâm. Cả năm nay cũng thế, ông ta bắt y về nhà sớm để hầu hạ ông ta. Y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đánh liều cãi lời ông ta một lần, cho dù sau đó có bị ông ta trừng phạt như thế nào đi nữa. Y thật sự rất muốn nói cho mẹ biết những nỗi niềm tận đáy lòng y đã chôn giữ suốt năm năm dài đằng đẳng. Y nhặt giấy thừa bỏ đi ở nhà thầy đem về, nhặt thêm các nan tre trong bếp, lại lấy sáp vụn từ các chân nến trong nhà và tìm đá đánh lửa, bỏ ra cả buổi chiều hì hục ngồi làm hoa đăng. Trời nhá nhem tối cũng là lúc các linh hồn trở về, mọi người bắt đầu đem đèn ra bờ sông, trân trọng cầm đèn bằng hay tay và nói ra hết những điều mình muốn nói với người thân ở thế giới bên kia. Y cũng bắt chước theo, vừa khóc vừa thì thầm với chiếc đèn, kể ra những nỗi uất ức bao lâu âm thầm chịu đựng. Y chỉ mong mẫu thân có thể hiểu mà không chê trách đứa con vô dụng này.

-Đã không cam tâm, tại sao không thay đổi?

Chợt có giọng nói trầm ấm từ đỉnh đầu truyền xuống, y giật bắn người ngẩng lên nhìn. Trước mặt y là một nam nhân tầm hơn tam tuần, hắn mặc chiếc áo choàng màu đen che kín từ đầu đến chân. Hắn ngồi xuống bên cạnh y làm y kinh hãi muốn bỏ chạy. Hắn nắm tay y ghì chặt, kéo y ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn y làm y không dám nhúc nhích. Hắn ôn tồn nói tiếp:

-Ngươi khổ sở như vậy, hay là theo ta rời khỏi đây được không? Ta thấy ngươi rất tội nghiệp nên muốn giúp ngươi. Nếu mẫu thân ngươi trên trời có linh thiêng cũng không hề muốn ngươi trở thành loại người hèn nhát như vậy.

Y ngồi yên, len lén đưa mắt nhìn trộm hắn. Hồi lâu sau, y thả chiếc đèn hoa đăng xuống dòng sông và cầu nguyện cho mẫu thân an tâm trên thiên đường. Y lấy hết can đảm hỏi lại hắn:

-Ta...làm sao có thể tin ông? Chưa biết chừng ông cũng không khác gì lão trưởng làng, xem ta như món đồ chơi..... Ta....ta....không tin ông đâu...!

-Không tin thật sao? Ha ha! Ta lại thấy ngươi cũng muốn thoát khỏi nơi này lắm đó chứ!

-Ta...

-Đi thôi! Nếu lão trưởng làng mà tìm được ngươi thì ngươi cầm chắc cái chết đấy.

Y nghe nhắc tới chết liền sợ đến đổ mồ hôi lạnh, ai chứ trưởng làng việc gì ông ta cũng dám làm cả. Hắn dắt tay y đứng dậy, vội vã lên xe ngựa rời đi. Phía sau lưng họ, dòng sông sáng rực những chiếc hoa đăng đang cháy. Chúng cứ trôi theo dòng nước, như chở đi hết những tâm nguyện, những nỗi niềm không thể nào nói ra thành lời.

Mị HoanTác giả: Khuynh Nguyên (Khuynh Hoan)Truyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpKhông biết đã bao lâu, trời cứ mưa như thế không ngừng nghỉ. Hơi nước lạnh lẽo ngoài cửa sổ lùa qua những chấn song bằng sắt toả vào gian phòng nhỏ hẹp làm người nằm bên trong run lên từng hồi. Đó là một thiếu phụ khoảng tam tuần cùng với đứa con trai mới được năm tuổi. Hai mẹ con ăn mặc rách rưới nghèo nàn, gương mặt vốn dĩ xin đẹp của thiếu phụ hiện rõ sự khắc khổ bệnh tật, đứa con nhỏ cũng nằm thoi thóp vì đói và lạnh. Họ là người vùng khác lưu lạc tới đây, được dân trong làng thương tình cho ở lại, tạm tá túc trong một gian nhà bỏ hoang cuối làng. Sức lực thiếu phụ không đủ nhưng để có miếng ăn nên bà hằng ngày giúp nữ nhân trong làng giặt giũ, gánh nước, ra đồng tưới rau trồng đậu. Con trai của thiếu phụ rất ngoan, ban ngày ở nhà chờ mẫu thân đi làm về, tối giúp mẫu thân xoa bóp vai cho đỡ nhức mỏi. Cuộc sống có phần kham khổ nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sống qua ngày đoạn tháng. Chuyện cũng chẳng có gì để bàn nếu chỉ bình lặng mãi như thế. Trưởng làng này là người háo sắc, thấy… Chẳng bao lâu nữa là thất tịch, cũng là ngày các linh hồn trở về thăm gia quyến và trò chuyện cùng những người quan trọng của họ thông qua chiếc đèn bằng giấy. Tiệp rất nhớ mẫu thân và muốn trò chuyện cùng bà, nhưng năm nào trưởng làng cũng không cho y ra ngoài vào đêm thất tịch, ông ta bảo rằng thả hoa đăng là chuyện nhảm nhí không cần bận tâm. Cả năm nay cũng thế, ông ta bắt y về nhà sớm để hầu hạ ông ta. Y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đánh liều cãi lời ông ta một lần, cho dù sau đó có bị ông ta trừng phạt như thế nào đi nữa. Y thật sự rất muốn nói cho mẹ biết những nỗi niềm tận đáy lòng y đã chôn giữ suốt năm năm dài đằng đẳng. Y nhặt giấy thừa bỏ đi ở nhà thầy đem về, nhặt thêm các nan tre trong bếp, lại lấy sáp vụn từ các chân nến trong nhà và tìm đá đánh lửa, bỏ ra cả buổi chiều hì hục ngồi làm hoa đăng. Trời nhá nhem tối cũng là lúc các linh hồn trở về, mọi người bắt đầu đem đèn ra bờ sông, trân trọng cầm đèn bằng hay tay và nói ra hết những điều mình muốn nói với người thân ở thế giới bên kia. Y cũng bắt chước theo, vừa khóc vừa thì thầm với chiếc đèn, kể ra những nỗi uất ức bao lâu âm thầm chịu đựng. Y chỉ mong mẫu thân có thể hiểu mà không chê trách đứa con vô dụng này.-Đã không cam tâm, tại sao không thay đổi?Chợt có giọng nói trầm ấm từ đỉnh đầu truyền xuống, y giật bắn người ngẩng lên nhìn. Trước mặt y là một nam nhân tầm hơn tam tuần, hắn mặc chiếc áo choàng màu đen che kín từ đầu đến chân. Hắn ngồi xuống bên cạnh y làm y kinh hãi muốn bỏ chạy. Hắn nắm tay y ghì chặt, kéo y ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn y làm y không dám nhúc nhích. Hắn ôn tồn nói tiếp:-Ngươi khổ sở như vậy, hay là theo ta rời khỏi đây được không? Ta thấy ngươi rất tội nghiệp nên muốn giúp ngươi. Nếu mẫu thân ngươi trên trời có linh thiêng cũng không hề muốn ngươi trở thành loại người hèn nhát như vậy.Y ngồi yên, len lén đưa mắt nhìn trộm hắn. Hồi lâu sau, y thả chiếc đèn hoa đăng xuống dòng sông và cầu nguyện cho mẫu thân an tâm trên thiên đường. Y lấy hết can đảm hỏi lại hắn:-Ta...làm sao có thể tin ông? Chưa biết chừng ông cũng không khác gì lão trưởng làng, xem ta như món đồ chơi..... Ta....ta....không tin ông đâu...!-Không tin thật sao? Ha ha! Ta lại thấy ngươi cũng muốn thoát khỏi nơi này lắm đó chứ!-Ta...-Đi thôi! Nếu lão trưởng làng mà tìm được ngươi thì ngươi cầm chắc cái chết đấy.Y nghe nhắc tới chết liền sợ đến đổ mồ hôi lạnh, ai chứ trưởng làng việc gì ông ta cũng dám làm cả. Hắn dắt tay y đứng dậy, vội vã lên xe ngựa rời đi. Phía sau lưng họ, dòng sông sáng rực những chiếc hoa đăng đang cháy. Chúng cứ trôi theo dòng nước, như chở đi hết những tâm nguyện, những nỗi niềm không thể nào nói ra thành lời.

Chương 2: Kỳ ngộ