Không biết đã bao lâu, trời cứ mưa như thế không ngừng nghỉ. Hơi nước lạnh lẽo ngoài cửa sổ lùa qua những chấn song bằng sắt toả vào gian phòng nhỏ hẹp làm người nằm bên trong run lên từng hồi. Đó là một thiếu phụ khoảng tam tuần cùng với đứa con trai mới được năm tuổi. Hai mẹ con ăn mặc rách rưới nghèo nàn, gương mặt vốn dĩ xin đẹp của thiếu phụ hiện rõ sự khắc khổ bệnh tật, đứa con nhỏ cũng nằm thoi thóp vì đói và lạnh. Họ là người vùng khác lưu lạc tới đây, được dân trong làng thương tình cho ở lại, tạm tá túc trong một gian nhà bỏ hoang cuối làng. Sức lực thiếu phụ không đủ nhưng để có miếng ăn nên bà hằng ngày giúp nữ nhân trong làng giặt giũ, gánh nước, ra đồng tưới rau trồng đậu. Con trai của thiếu phụ rất ngoan, ban ngày ở nhà chờ mẫu thân đi làm về, tối giúp mẫu thân xoa bóp vai cho đỡ nhức mỏi. Cuộc sống có phần kham khổ nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sống qua ngày đoạn tháng. Chuyện cũng chẳng có gì để bàn nếu chỉ bình lặng mãi như thế. Trưởng làng này là người háo sắc, thấy…

Chương 5: Bắt đầu tu luyện

Mị HoanTác giả: Khuynh Nguyên (Khuynh Hoan)Truyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpKhông biết đã bao lâu, trời cứ mưa như thế không ngừng nghỉ. Hơi nước lạnh lẽo ngoài cửa sổ lùa qua những chấn song bằng sắt toả vào gian phòng nhỏ hẹp làm người nằm bên trong run lên từng hồi. Đó là một thiếu phụ khoảng tam tuần cùng với đứa con trai mới được năm tuổi. Hai mẹ con ăn mặc rách rưới nghèo nàn, gương mặt vốn dĩ xin đẹp của thiếu phụ hiện rõ sự khắc khổ bệnh tật, đứa con nhỏ cũng nằm thoi thóp vì đói và lạnh. Họ là người vùng khác lưu lạc tới đây, được dân trong làng thương tình cho ở lại, tạm tá túc trong một gian nhà bỏ hoang cuối làng. Sức lực thiếu phụ không đủ nhưng để có miếng ăn nên bà hằng ngày giúp nữ nhân trong làng giặt giũ, gánh nước, ra đồng tưới rau trồng đậu. Con trai của thiếu phụ rất ngoan, ban ngày ở nhà chờ mẫu thân đi làm về, tối giúp mẫu thân xoa bóp vai cho đỡ nhức mỏi. Cuộc sống có phần kham khổ nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sống qua ngày đoạn tháng. Chuyện cũng chẳng có gì để bàn nếu chỉ bình lặng mãi như thế. Trưởng làng này là người háo sắc, thấy… Hôm sau, mới sáng tinh mơ y đã bị hắn dựng dậy bắt đi luyện tập thể lực. Chưa ăn sáng cộng thêm vẫn còn ngái ngủ, y đi cứ như hồn ma xiêu xiêu vẹo vẹo theo sau hắn ra sân. Hắn thấy thế múc cả một gào nước lạnh dội từ trên đầu y dội xuống làm y tỉnh hết cả người, mặt mày nhăn nhó kêu oai oái. Hắn trừng mắt nhìn y:-Đã muốn khổ luyện thì chút lạnh này có là gì. Sau này mỗi buổi sáng con đều phải tắm nước lạnh, sau đó ngồi thiền đầu đội thùng nước nửa canh giờ. Nếu con dám làm đổ nước trong thùng hoặc ngồi không đủ thời gian thì vi sư phạt con không được ăn điểm tâm, đã rõ chưa?Y méo mặt than khổ với hắn nhưng hắn chẳng thèm nghe, cứ thế kêu y tắm rửa sạch sẽ, mặc mỗi chiếc quần và ngồi xếp bằng bên trên đội một thùng nước đầy. Thùng nước mới đầu còn là thùng nhỏ, càng về sau nó được thay bằng cái càng lớn hơn. Đó chính là luyện tập thể lực và sức bền vào buổi sáng mỗi ngày.Buổi trưa, y đói meo đi vào trong nhà chờ hắn dọn cơm, quần áo cũng mặc chỉnh tề, cái cổ y cứ lúc lắc vì mỏi. Hắn không nấu nhiều món như hôm qua mới về nhà nữa, mà phần ăn của mỗi người chỉ là một đĩa rau luộc, một chén tương đậu để chấm rau và hai bát cơm trắng. Y thắc mắc hỏi vì sao thì hắn trả lời:-Ăn uống thanh đạm để lọc sạch chất độc trong cơ thể, như thế con mới khoẻ mạnh được. Lát nữa con ăn xong thì uống thêm một bát thuốc mà vi sư đã đặc biệt nấu sẵn cho con.Cả hai ăn xong, y bưng bát thuốc màu đen thui không biết là thuốc gì cố gắng uống hết. Vị của nó vừa đắng vừa mặn lại còn hơi ngai ngái khiến y chỉ muốn nôn ra, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc như dao của hắn thì y chỉ biết nhịn xuống.Buổi chiều là bài luyện tập vô cùng khắc nghiệt. Hắn bịt mắt y lại, sau đó đưa cho y một cái vợt, dắt y đi tới một tổ kiến độc và đẩy y vào trong đó. Hắn nói y hãy tự cảm nhận xung quanh, dùng vợt có bôi chất kháng độc tố xua đuổi lũ kiến cho chúng không đốt vào người y. Y hoàn toàn bị bọn kiến độc vây kín, con nào con nấy to cả nắm tay, chỉ một phát đốt đầy độc của chúng cũng đủ làm y tê liệt. Y cố gắng vùng vẫy trong bóng tối, cố gắng xua lũ kiến tránh xa mình. Cho đến lúc chất độc của chúng làm y bất tỉnh thì hắn mới kéo y ra khỏi tổ kiến, bế y trở về nhà. Hắn đã pha chế dược liệu sẵn trong bồn nước lớn cho y ngâm mình, để chất độc bị đồng hoá cùng với máu trong cơ thể y và làm cho da thịt y không bị hoại tử. Y ngâm mình xong thì tỉnh dậy, cả người nhức buốt lết thân ra ăn bữa tối với thực đơn y như bữa trưa. Y không nói một câu trách hờn hắn, vì y cho rằng hắn có lí do làm thế, y đã chấp nhận tin hắn thì sẽ tin đến cùng.Cách dạy của hắn tàn độc như thế, hắn cũng chỉ mong giúp y mau chóng luyện thành bách độc chi thân, chịu đựng được đau đớn. Ngày này qua ngày khác hầu như đều luyện theo trình tự như vậy. Thời gian cũng nhanh chóng theo đó mà trôi qua trong lặng lẽ.

Hôm sau, mới sáng tinh mơ y đã bị hắn dựng dậy bắt đi luyện tập thể lực. Chưa ăn sáng cộng thêm vẫn còn ngái ngủ, y đi cứ như hồn ma xiêu xiêu vẹo vẹo theo sau hắn ra sân. Hắn thấy thế múc cả một gào nước lạnh dội từ trên đầu y dội xuống làm y tỉnh hết cả người, mặt mày nhăn nhó kêu oai oái. Hắn trừng mắt nhìn y:

-Đã muốn khổ luyện thì chút lạnh này có là gì. Sau này mỗi buổi sáng con đều phải tắm nước lạnh, sau đó ngồi thiền đầu đội thùng nước nửa canh giờ. Nếu con dám làm đổ nước trong thùng hoặc ngồi không đủ thời gian thì vi sư phạt con không được ăn điểm tâm, đã rõ chưa?

Y méo mặt than khổ với hắn nhưng hắn chẳng thèm nghe, cứ thế kêu y tắm rửa sạch sẽ, mặc mỗi chiếc quần và ngồi xếp bằng bên trên đội một thùng nước đầy. Thùng nước mới đầu còn là thùng nhỏ, càng về sau nó được thay bằng cái càng lớn hơn. Đó chính là luyện tập thể lực và sức bền vào buổi sáng mỗi ngày.

Buổi trưa, y đói meo đi vào trong nhà chờ hắn dọn cơm, quần áo cũng mặc chỉnh tề, cái cổ y cứ lúc lắc vì mỏi. Hắn không nấu nhiều món như hôm qua mới về nhà nữa, mà phần ăn của mỗi người chỉ là một đĩa rau luộc, một chén tương đậu để chấm rau và hai bát cơm trắng. Y thắc mắc hỏi vì sao thì hắn trả lời:

-Ăn uống thanh đạm để lọc sạch chất độc trong cơ thể, như thế con mới khoẻ mạnh được. Lát nữa con ăn xong thì uống thêm một bát thuốc mà vi sư đã đặc biệt nấu sẵn cho con.

Cả hai ăn xong, y bưng bát thuốc màu đen thui không biết là thuốc gì cố gắng uống hết. Vị của nó vừa đắng vừa mặn lại còn hơi ngai ngái khiến y chỉ muốn nôn ra, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc như dao của hắn thì y chỉ biết nhịn xuống.

Buổi chiều là bài luyện tập vô cùng khắc nghiệt. Hắn bịt mắt y lại, sau đó đưa cho y một cái vợt, dắt y đi tới một tổ kiến độc và đẩy y vào trong đó. Hắn nói y hãy tự cảm nhận xung quanh, dùng vợt có bôi chất kháng độc tố xua đuổi lũ kiến cho chúng không đốt vào người y. Y hoàn toàn bị bọn kiến độc vây kín, con nào con nấy to cả nắm tay, chỉ một phát đốt đầy độc của chúng cũng đủ làm y tê liệt. Y cố gắng vùng vẫy trong bóng tối, cố gắng xua lũ kiến tránh xa mình. Cho đến lúc chất độc của chúng làm y bất tỉnh thì hắn mới kéo y ra khỏi tổ kiến, bế y trở về nhà. Hắn đã pha chế dược liệu sẵn trong bồn nước lớn cho y ngâm mình, để chất độc bị đồng hoá cùng với máu trong cơ thể y và làm cho da thịt y không bị hoại tử. Y ngâm mình xong thì tỉnh dậy, cả người nhức buốt lết thân ra ăn bữa tối với thực đơn y như bữa trưa. Y không nói một câu trách hờn hắn, vì y cho rằng hắn có lí do làm thế, y đã chấp nhận tin hắn thì sẽ tin đến cùng.

Cách dạy của hắn tàn độc như thế, hắn cũng chỉ mong giúp y mau chóng luyện thành bách độc chi thân, chịu đựng được đau đớn. Ngày này qua ngày khác hầu như đều luyện theo trình tự như vậy. Thời gian cũng nhanh chóng theo đó mà trôi qua trong lặng lẽ.

Mị HoanTác giả: Khuynh Nguyên (Khuynh Hoan)Truyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpKhông biết đã bao lâu, trời cứ mưa như thế không ngừng nghỉ. Hơi nước lạnh lẽo ngoài cửa sổ lùa qua những chấn song bằng sắt toả vào gian phòng nhỏ hẹp làm người nằm bên trong run lên từng hồi. Đó là một thiếu phụ khoảng tam tuần cùng với đứa con trai mới được năm tuổi. Hai mẹ con ăn mặc rách rưới nghèo nàn, gương mặt vốn dĩ xin đẹp của thiếu phụ hiện rõ sự khắc khổ bệnh tật, đứa con nhỏ cũng nằm thoi thóp vì đói và lạnh. Họ là người vùng khác lưu lạc tới đây, được dân trong làng thương tình cho ở lại, tạm tá túc trong một gian nhà bỏ hoang cuối làng. Sức lực thiếu phụ không đủ nhưng để có miếng ăn nên bà hằng ngày giúp nữ nhân trong làng giặt giũ, gánh nước, ra đồng tưới rau trồng đậu. Con trai của thiếu phụ rất ngoan, ban ngày ở nhà chờ mẫu thân đi làm về, tối giúp mẫu thân xoa bóp vai cho đỡ nhức mỏi. Cuộc sống có phần kham khổ nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sống qua ngày đoạn tháng. Chuyện cũng chẳng có gì để bàn nếu chỉ bình lặng mãi như thế. Trưởng làng này là người háo sắc, thấy… Hôm sau, mới sáng tinh mơ y đã bị hắn dựng dậy bắt đi luyện tập thể lực. Chưa ăn sáng cộng thêm vẫn còn ngái ngủ, y đi cứ như hồn ma xiêu xiêu vẹo vẹo theo sau hắn ra sân. Hắn thấy thế múc cả một gào nước lạnh dội từ trên đầu y dội xuống làm y tỉnh hết cả người, mặt mày nhăn nhó kêu oai oái. Hắn trừng mắt nhìn y:-Đã muốn khổ luyện thì chút lạnh này có là gì. Sau này mỗi buổi sáng con đều phải tắm nước lạnh, sau đó ngồi thiền đầu đội thùng nước nửa canh giờ. Nếu con dám làm đổ nước trong thùng hoặc ngồi không đủ thời gian thì vi sư phạt con không được ăn điểm tâm, đã rõ chưa?Y méo mặt than khổ với hắn nhưng hắn chẳng thèm nghe, cứ thế kêu y tắm rửa sạch sẽ, mặc mỗi chiếc quần và ngồi xếp bằng bên trên đội một thùng nước đầy. Thùng nước mới đầu còn là thùng nhỏ, càng về sau nó được thay bằng cái càng lớn hơn. Đó chính là luyện tập thể lực và sức bền vào buổi sáng mỗi ngày.Buổi trưa, y đói meo đi vào trong nhà chờ hắn dọn cơm, quần áo cũng mặc chỉnh tề, cái cổ y cứ lúc lắc vì mỏi. Hắn không nấu nhiều món như hôm qua mới về nhà nữa, mà phần ăn của mỗi người chỉ là một đĩa rau luộc, một chén tương đậu để chấm rau và hai bát cơm trắng. Y thắc mắc hỏi vì sao thì hắn trả lời:-Ăn uống thanh đạm để lọc sạch chất độc trong cơ thể, như thế con mới khoẻ mạnh được. Lát nữa con ăn xong thì uống thêm một bát thuốc mà vi sư đã đặc biệt nấu sẵn cho con.Cả hai ăn xong, y bưng bát thuốc màu đen thui không biết là thuốc gì cố gắng uống hết. Vị của nó vừa đắng vừa mặn lại còn hơi ngai ngái khiến y chỉ muốn nôn ra, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc như dao của hắn thì y chỉ biết nhịn xuống.Buổi chiều là bài luyện tập vô cùng khắc nghiệt. Hắn bịt mắt y lại, sau đó đưa cho y một cái vợt, dắt y đi tới một tổ kiến độc và đẩy y vào trong đó. Hắn nói y hãy tự cảm nhận xung quanh, dùng vợt có bôi chất kháng độc tố xua đuổi lũ kiến cho chúng không đốt vào người y. Y hoàn toàn bị bọn kiến độc vây kín, con nào con nấy to cả nắm tay, chỉ một phát đốt đầy độc của chúng cũng đủ làm y tê liệt. Y cố gắng vùng vẫy trong bóng tối, cố gắng xua lũ kiến tránh xa mình. Cho đến lúc chất độc của chúng làm y bất tỉnh thì hắn mới kéo y ra khỏi tổ kiến, bế y trở về nhà. Hắn đã pha chế dược liệu sẵn trong bồn nước lớn cho y ngâm mình, để chất độc bị đồng hoá cùng với máu trong cơ thể y và làm cho da thịt y không bị hoại tử. Y ngâm mình xong thì tỉnh dậy, cả người nhức buốt lết thân ra ăn bữa tối với thực đơn y như bữa trưa. Y không nói một câu trách hờn hắn, vì y cho rằng hắn có lí do làm thế, y đã chấp nhận tin hắn thì sẽ tin đến cùng.Cách dạy của hắn tàn độc như thế, hắn cũng chỉ mong giúp y mau chóng luyện thành bách độc chi thân, chịu đựng được đau đớn. Ngày này qua ngày khác hầu như đều luyện theo trình tự như vậy. Thời gian cũng nhanh chóng theo đó mà trôi qua trong lặng lẽ.

Chương 5: Bắt đầu tu luyện