Trước đây, nhà thừa tướng vốn bần cùng. Vì cơm áo gạo tiền từ khi còn nhỏ y đã đi theo lão Vương bán thịt heo, đi theo sư phụ tết giày rơm ở cửa thôn, sau đó lại gặp quý nhân một bước lên mây. Lên làm một Huyện lệnh nho nhỏ, rồi thăng lên Tri phủ, không ngừng thuyên chuyển thuyên chuyển, rốt cuộc vào được triều đình đến trung tâm quyền lực, thành công trở thành quan to nhất phẩm. Ý nghĩa của Thừa tướng, thật sự áp lực rất lớn. Giống như có trăm ngàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi. Dù cho bản chất của y vốn là thích móc mũi, ngoái lỗ tai hay lúc cao hứng có thể vỗ bàn cười như điên, lúc thương tâm sẽ to mồm thóa mạ như phường đầu đường xó chợ thấp kém tục tằng. Nhưng con đường làm quan còn dài, vẫn phải có chút ít thay đổi. Thân là Thừa tướng... nên dáng vẻ phải hào phóng, thong dong bình tĩnh, cơ trí hơn người, khôi hài tiêu sái, làm cho dân chúng yên tâm, đối thủ sợ hãi, nam nhân nữ nhân trẻ tuổi... vừa gặp đã thương, mới có thể không uổng công một đời, muôn đời lưu danh. Vì…

Chương 3

Thân Làm Thừa Tướng, Phải Giả VờTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănTrước đây, nhà thừa tướng vốn bần cùng. Vì cơm áo gạo tiền từ khi còn nhỏ y đã đi theo lão Vương bán thịt heo, đi theo sư phụ tết giày rơm ở cửa thôn, sau đó lại gặp quý nhân một bước lên mây. Lên làm một Huyện lệnh nho nhỏ, rồi thăng lên Tri phủ, không ngừng thuyên chuyển thuyên chuyển, rốt cuộc vào được triều đình đến trung tâm quyền lực, thành công trở thành quan to nhất phẩm. Ý nghĩa của Thừa tướng, thật sự áp lực rất lớn. Giống như có trăm ngàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi. Dù cho bản chất của y vốn là thích móc mũi, ngoái lỗ tai hay lúc cao hứng có thể vỗ bàn cười như điên, lúc thương tâm sẽ to mồm thóa mạ như phường đầu đường xó chợ thấp kém tục tằng. Nhưng con đường làm quan còn dài, vẫn phải có chút ít thay đổi. Thân là Thừa tướng... nên dáng vẻ phải hào phóng, thong dong bình tĩnh, cơ trí hơn người, khôi hài tiêu sái, làm cho dân chúng yên tâm, đối thủ sợ hãi, nam nhân nữ nhân trẻ tuổi... vừa gặp đã thương, mới có thể không uổng công một đời, muôn đời lưu danh. Vì… Cứ thế.Thừa tướng hoàn toàn không để tâm đến lời thổ lộ của Hoàng đế.Thừa tướng bắt đầu cảm thấy Hoàng đế thật khó đối phó. Bong bóng phấn hồng "Ta yêu ngươi" "Ta yêu ngươi" "Ta yêu ngươi" đánh ầm ầm vào mặt y.Thừa tướng thật đúng là phiền toái muốn chết.Nhưng mà phiền thì thế nào?Nhiều năm làm quan cho hắn biết, loại chuyện tình này, nên hời hợt cho qua không nên quá bận tâm.Kết quả là.Hội hoa đăng đêm Nguyên tiê.Trên Chiếu Giang lâu.Hoàng đế tâm tình tốt: "Ái khanh ~ thật sự không nghĩ tới ngươi lại mời trẫm xem hoa đăng."Thừa tướng dùng tư thái tao nhã rót thêm rượu cho Hoàng đế, khóe miệng ba phần ý cười: "Bệ hạ không phải từng nói qua năm nhiều việc, tâm phiền ý loạn? Chính là vừa đến hội hoa đăng Tết nguyên tiêu, liền muốn đi dạo một vòng."Hoàng đế khó khăn lắm mới nhìn thấy Thừa tướng cười đến chói mắt, vì thế cũng nâng chén cười yếu ớt, thanh âm khàn khàn: "Kỳ thật trẫm vì sao tâm phiền ý loạn, ái khanh biết rõ nhất mà, ai... Tình cảm trong lòng không thể bày tỏ... Lo được lo mất... Nụ cười này của ngươi có thể làm cho lòng trẫm ấm áp vài ngày."Thừa tướng bị lời tỏ tình của Hoàng đế làm cho buồn nôn, nổi da gà toàn thân, trên mặt vẫn thập phần bình tĩnh: "Bệ hạ không cần nhắc lại chuyện đó, tối nay là Nguyên tiêu vẫn nên ngắm hoa đăng thì hơn."Hoàng đế còn cảm thấy Thừa tướng da mặt mỏng, cười: "Được rồi, được rồi... Trẫm không nói là được."

Cứ thế.

Thừa tướng hoàn toàn không để tâm đến lời thổ lộ của Hoàng đế.

Thừa tướng bắt đầu cảm thấy Hoàng đế thật khó đối phó. Bong bóng phấn hồng "Ta yêu ngươi" "Ta yêu ngươi" "Ta yêu ngươi" đánh ầm ầm vào mặt y.

Thừa tướng thật đúng là phiền toái muốn chết.

Nhưng mà phiền thì thế nào?

Nhiều năm làm quan cho hắn biết, loại chuyện tình này, nên hời hợt cho qua không nên quá bận tâm.

Kết quả là.

Hội hoa đăng đêm Nguyên tiê.

Trên Chiếu Giang lâu.

Hoàng đế tâm tình tốt: "Ái khanh ~ thật sự không nghĩ tới ngươi lại mời trẫm xem hoa đăng."

Thừa tướng dùng tư thái tao nhã rót thêm rượu cho Hoàng đế, khóe miệng ba phần ý cười: "Bệ hạ không phải từng nói qua năm nhiều việc, tâm phiền ý loạn? Chính là vừa đến hội hoa đăng Tết nguyên tiêu, liền muốn đi dạo một vòng."

Hoàng đế khó khăn lắm mới nhìn thấy Thừa tướng cười đến chói mắt, vì thế cũng nâng chén cười yếu ớt, thanh âm khàn khàn: "Kỳ thật trẫm vì sao tâm phiền ý loạn, ái khanh biết rõ nhất mà, ai... Tình cảm trong lòng không thể bày tỏ... Lo được lo mất... Nụ cười này của ngươi có thể làm cho lòng trẫm ấm áp vài ngày."

Thừa tướng bị lời tỏ tình của Hoàng đế làm cho buồn nôn, nổi da gà toàn thân, trên mặt vẫn thập phần bình tĩnh: "Bệ hạ không cần nhắc lại chuyện đó, tối nay là Nguyên tiêu vẫn nên ngắm hoa đăng thì hơn."

Hoàng đế còn cảm thấy Thừa tướng da mặt mỏng, cười: "Được rồi, được rồi... Trẫm không nói là được."

Thân Làm Thừa Tướng, Phải Giả VờTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănTrước đây, nhà thừa tướng vốn bần cùng. Vì cơm áo gạo tiền từ khi còn nhỏ y đã đi theo lão Vương bán thịt heo, đi theo sư phụ tết giày rơm ở cửa thôn, sau đó lại gặp quý nhân một bước lên mây. Lên làm một Huyện lệnh nho nhỏ, rồi thăng lên Tri phủ, không ngừng thuyên chuyển thuyên chuyển, rốt cuộc vào được triều đình đến trung tâm quyền lực, thành công trở thành quan to nhất phẩm. Ý nghĩa của Thừa tướng, thật sự áp lực rất lớn. Giống như có trăm ngàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi. Dù cho bản chất của y vốn là thích móc mũi, ngoái lỗ tai hay lúc cao hứng có thể vỗ bàn cười như điên, lúc thương tâm sẽ to mồm thóa mạ như phường đầu đường xó chợ thấp kém tục tằng. Nhưng con đường làm quan còn dài, vẫn phải có chút ít thay đổi. Thân là Thừa tướng... nên dáng vẻ phải hào phóng, thong dong bình tĩnh, cơ trí hơn người, khôi hài tiêu sái, làm cho dân chúng yên tâm, đối thủ sợ hãi, nam nhân nữ nhân trẻ tuổi... vừa gặp đã thương, mới có thể không uổng công một đời, muôn đời lưu danh. Vì… Cứ thế.Thừa tướng hoàn toàn không để tâm đến lời thổ lộ của Hoàng đế.Thừa tướng bắt đầu cảm thấy Hoàng đế thật khó đối phó. Bong bóng phấn hồng "Ta yêu ngươi" "Ta yêu ngươi" "Ta yêu ngươi" đánh ầm ầm vào mặt y.Thừa tướng thật đúng là phiền toái muốn chết.Nhưng mà phiền thì thế nào?Nhiều năm làm quan cho hắn biết, loại chuyện tình này, nên hời hợt cho qua không nên quá bận tâm.Kết quả là.Hội hoa đăng đêm Nguyên tiê.Trên Chiếu Giang lâu.Hoàng đế tâm tình tốt: "Ái khanh ~ thật sự không nghĩ tới ngươi lại mời trẫm xem hoa đăng."Thừa tướng dùng tư thái tao nhã rót thêm rượu cho Hoàng đế, khóe miệng ba phần ý cười: "Bệ hạ không phải từng nói qua năm nhiều việc, tâm phiền ý loạn? Chính là vừa đến hội hoa đăng Tết nguyên tiêu, liền muốn đi dạo một vòng."Hoàng đế khó khăn lắm mới nhìn thấy Thừa tướng cười đến chói mắt, vì thế cũng nâng chén cười yếu ớt, thanh âm khàn khàn: "Kỳ thật trẫm vì sao tâm phiền ý loạn, ái khanh biết rõ nhất mà, ai... Tình cảm trong lòng không thể bày tỏ... Lo được lo mất... Nụ cười này của ngươi có thể làm cho lòng trẫm ấm áp vài ngày."Thừa tướng bị lời tỏ tình của Hoàng đế làm cho buồn nôn, nổi da gà toàn thân, trên mặt vẫn thập phần bình tĩnh: "Bệ hạ không cần nhắc lại chuyện đó, tối nay là Nguyên tiêu vẫn nên ngắm hoa đăng thì hơn."Hoàng đế còn cảm thấy Thừa tướng da mặt mỏng, cười: "Được rồi, được rồi... Trẫm không nói là được."

Chương 3