Tác giả:

Trần An Hy đang ngồi trong căn phòng ký túc xá của mình, vừa đọc sách vừa nghe nhạc. Bất chợt, Diệp Diệp Anh bước vào tay ôm một chồng đồ đạc đầy bụi bặm. Đống đồ ấy chất cao đến mức che hết cả khuôn mặt cô. Thấy vậy, An Hy liền vội vàng cởi tai nghe ra, bật dậy đỡ dùm cô bạn và đặt gọn ra góc tường. Diệp Diệp Anh thở đầy mệt mỏi, giọt mồ hôi lăn trên má cô, cất tiếng không ra hơi. An Hy liền nhanh tay lấy cho Diệp Anh một cốc nước. Diệp Anh tiếp lấy cốc nước ấy liền ực hết một hơi như kiểu bị bỏ khát ở hoang mạc mấy ngày.  “ Cảm ơn “ - lúc này, cô mới nói được tiếng. An Hy liếc nhìn vào đống đồ đạc cũ ấy, Diệp Anh thấy ánh mắt của cô bạn, chưa cần biết cô có thắc mắc hay không, đã nhanh miệng nói “ Mình nhớ hôm trước cậu có nhờ mình kiểm tra xem có đồ cấp ba của cậu có ở chỗ mình không nên mới chạy về nhà ôm cho cậu coi đây. Mà không ngờ là đồ của cậu mà mình giữ nhiều thật đấy. Toàn là sách với vở có cái gì gọi là vật quan trọng đâu, cậu lại đòi mình lục lại thế này? Đúng là cậu cứ…

Chương 2: Người không muốn gặp mặt lại gặp..

Thanh Xuân Của Ai Chưa Từng Hối Tiếc?Tác giả: iam.thuytrangTruyện Ngôn TìnhTrần An Hy đang ngồi trong căn phòng ký túc xá của mình, vừa đọc sách vừa nghe nhạc. Bất chợt, Diệp Diệp Anh bước vào tay ôm một chồng đồ đạc đầy bụi bặm. Đống đồ ấy chất cao đến mức che hết cả khuôn mặt cô. Thấy vậy, An Hy liền vội vàng cởi tai nghe ra, bật dậy đỡ dùm cô bạn và đặt gọn ra góc tường. Diệp Diệp Anh thở đầy mệt mỏi, giọt mồ hôi lăn trên má cô, cất tiếng không ra hơi. An Hy liền nhanh tay lấy cho Diệp Anh một cốc nước. Diệp Anh tiếp lấy cốc nước ấy liền ực hết một hơi như kiểu bị bỏ khát ở hoang mạc mấy ngày.  “ Cảm ơn “ - lúc này, cô mới nói được tiếng. An Hy liếc nhìn vào đống đồ đạc cũ ấy, Diệp Anh thấy ánh mắt của cô bạn, chưa cần biết cô có thắc mắc hay không, đã nhanh miệng nói “ Mình nhớ hôm trước cậu có nhờ mình kiểm tra xem có đồ cấp ba của cậu có ở chỗ mình không nên mới chạy về nhà ôm cho cậu coi đây. Mà không ngờ là đồ của cậu mà mình giữ nhiều thật đấy. Toàn là sách với vở có cái gì gọi là vật quan trọng đâu, cậu lại đòi mình lục lại thế này? Đúng là cậu cứ… Thời tiết hôm nay thật dễ chịu. Bầu trời ngát xanh cao vời vợi, nắng nhẹ dịu. Cô đang đi trên đường đến toà nhà số 2. Từ khi bước vào Đại Học A, cô luôn được mọi người chú ý đến. Bởi, Trần An Hy vốn là một cô gái cũng khá xinh đẹp và có duyên. Nhưng khi vào năm nhất đại học cô mới được nhiều người để ý hơn là ba năm trung học. Cô hiện tại đã biết chăm chút cho ngoại hình, đã không còn là Trần An Hy chỉ biết cột tóc đuôi ngựa của ngày cấp ba khi trước nữa.Nhiều người để ý đến cô như vậy, cô cũng khá ngại và có chút không quen. Thậm chí chỉ vì cái nét mặt lạnh như băng của mình mà họ còn cho rằng cô chảnh. Đâu ai ngờ, Trần An Hy của khi trước lại chẳng có một ma nào nhòm ngó. Cô thay đổi thật, nhưng tính cách thì vẫn vậy, trầm lặng và bình tĩnh.Cô vừa đi vừa cắm mặt vào quyển sách, cố gắng giả bộ như không quan tâm đến những người xung quanh. Khó chịu thật! - cô nghĩ thầm. Đột nhiên một người lướt ngang qua cô, bỗng nói " Trần An Hy... " Dù lời nói cất ra rất nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe thấy. Cô giật mình, chợt nhận ra giọng nói này thật quen thuộc.Cô ngẩng mặt lên, rời mắt khỏi cuốn sách. Quả thật chính là cậu ấy. " Đã lâu không gặp, Trần An Hy " - người con trai cất tiếng. Cô lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh chỉ sau vài giây. " Đúng là chỉ có cậu mới khiến mình mất đi sự bình tĩnh. " Trần An Hy đáp. Thật vậy, chỉ duy nhất một người khiến Trần An Hy không còn là cô gái kiên định, Lưu Hạo Nhiên. Cô cứ tưởng ngày đó anh đăng ký đại học P nên mới cố tình đăng ký thi vào đại học A. Cố tình tránh né như vậy mà giờ lại gặp lại. Cô thở dài. " Trần An Hy, đi cafe chứ? Mình mời, rất lâu rồi giờ mới gặp lại nhau mà. " Lưu Hạo Nhiên vẫn vậy, sôi nổi không khác gì ngày trung học. Chỉ khác là anh giờ đã cao hơn khi trước rất nhiều. Nhớ ngày đó anh còn thấp hơn cả Trần An Hy cả năm xen-ti-mét. Vậy mà giờ cô chỉ đứng tới vai của anh. Anh giờ mới thật sự là một nam thần. Nghe lời mời ấy của anh, cô từ chối. Một phần là vì giờ cô phải lên lớp và một phần chính là vì cô chỉ muốn tránh né anh. Lưu Hạo Nhiên nghe lời từ chối ấy của Trần An Hy không hề ngạc nhiên, anh chỉ nói “ Thế à... Vậy lần khác... “ Lưu Hạo Nhiên chưa nói hết câu, Trần An Hy đã ngắt lời “ Lần khác chắc có lẽ là cũng không được, xin lỗi cậu... “ Vừa dứt câu, cô vội cúi mặt vào quyển sách và đi tiếp. Lưu Hạo Nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt không rời. Liền nói to “ Lần khác mình nhất định sẽ khiến cậu đồng ý. “ Cô giả bộ không nghe thấy và bước tiếp. Lưu Hạo Nhiên cũng quay đi. Gì thế này? Tim cô cứ đập liên hồi..

Thời tiết hôm nay thật dễ chịu. Bầu trời ngát xanh cao vời vợi, nắng nhẹ dịu. Cô đang đi trên đường đến toà nhà số 2. Từ khi bước vào Đại Học A, cô luôn được mọi người chú ý đến. Bởi, Trần An Hy vốn là một cô gái cũng khá xinh đẹp và có duyên. Nhưng khi vào năm nhất đại học cô mới được nhiều người để ý hơn là ba năm trung học. Cô hiện tại đã biết chăm chút cho ngoại hình, đã không còn là Trần An Hy chỉ biết cột tóc đuôi ngựa của ngày cấp ba khi trước nữa.

Nhiều người để ý đến cô như vậy, cô cũng khá ngại và có chút không quen. Thậm chí chỉ vì cái nét mặt lạnh như băng của mình mà họ còn cho rằng cô chảnh. Đâu ai ngờ, Trần An Hy của khi trước lại chẳng có một ma nào nhòm ngó. Cô thay đổi thật, nhưng tính cách thì vẫn vậy, trầm lặng và bình tĩnh.

Cô vừa đi vừa cắm mặt vào quyển sách, cố gắng giả bộ như không quan tâm đến những người xung quanh. Khó chịu thật! - cô nghĩ thầm. Đột nhiên một người lướt ngang qua cô, bỗng nói " Trần An Hy... " Dù lời nói cất ra rất nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe thấy. Cô giật mình, chợt nhận ra giọng nói này thật quen thuộc.

Cô ngẩng mặt lên, rời mắt khỏi cuốn sách. Quả thật chính là cậu ấy. " Đã lâu không gặp, Trần An Hy " - người con trai cất tiếng. Cô lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh chỉ sau vài giây. " Đúng là chỉ có cậu mới khiến mình mất đi sự bình tĩnh. " Trần An Hy đáp. Thật vậy, chỉ duy nhất một người khiến Trần An Hy không còn là cô gái kiên định, Lưu Hạo Nhiên. Cô cứ tưởng ngày đó anh đăng ký đại học P nên mới cố tình đăng ký thi vào đại học A. Cố tình tránh né như vậy mà giờ lại gặp lại. Cô thở dài. 

" Trần An Hy, đi cafe chứ? Mình mời, rất lâu rồi giờ mới gặp lại nhau mà. " Lưu Hạo Nhiên vẫn vậy, sôi nổi không khác gì ngày trung học. Chỉ khác là anh giờ đã cao hơn khi trước rất nhiều. Nhớ ngày đó anh còn thấp hơn cả Trần An Hy cả năm xen-ti-mét. Vậy mà giờ cô chỉ đứng tới vai của anh. Anh giờ mới thật sự là một nam thần. Nghe lời mời ấy của anh, cô từ chối. Một phần là vì giờ cô phải lên lớp và một phần chính là vì cô chỉ muốn tránh né anh. Lưu Hạo Nhiên nghe lời từ chối ấy của Trần An Hy không hề ngạc nhiên, anh chỉ nói “ Thế à... Vậy lần khác... “ Lưu Hạo Nhiên chưa nói hết câu, Trần An Hy đã ngắt lời “ Lần khác chắc có lẽ là cũng không được, xin lỗi cậu... “ 

Vừa dứt câu, cô vội cúi mặt vào quyển sách và đi tiếp. Lưu Hạo Nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt không rời. Liền nói to “ Lần khác mình nhất định sẽ khiến cậu đồng ý. “ Cô giả bộ không nghe thấy và bước tiếp. Lưu Hạo Nhiên cũng quay đi. Gì thế này? Tim cô cứ đập liên hồi..

Thanh Xuân Của Ai Chưa Từng Hối Tiếc?Tác giả: iam.thuytrangTruyện Ngôn TìnhTrần An Hy đang ngồi trong căn phòng ký túc xá của mình, vừa đọc sách vừa nghe nhạc. Bất chợt, Diệp Diệp Anh bước vào tay ôm một chồng đồ đạc đầy bụi bặm. Đống đồ ấy chất cao đến mức che hết cả khuôn mặt cô. Thấy vậy, An Hy liền vội vàng cởi tai nghe ra, bật dậy đỡ dùm cô bạn và đặt gọn ra góc tường. Diệp Diệp Anh thở đầy mệt mỏi, giọt mồ hôi lăn trên má cô, cất tiếng không ra hơi. An Hy liền nhanh tay lấy cho Diệp Anh một cốc nước. Diệp Anh tiếp lấy cốc nước ấy liền ực hết một hơi như kiểu bị bỏ khát ở hoang mạc mấy ngày.  “ Cảm ơn “ - lúc này, cô mới nói được tiếng. An Hy liếc nhìn vào đống đồ đạc cũ ấy, Diệp Anh thấy ánh mắt của cô bạn, chưa cần biết cô có thắc mắc hay không, đã nhanh miệng nói “ Mình nhớ hôm trước cậu có nhờ mình kiểm tra xem có đồ cấp ba của cậu có ở chỗ mình không nên mới chạy về nhà ôm cho cậu coi đây. Mà không ngờ là đồ của cậu mà mình giữ nhiều thật đấy. Toàn là sách với vở có cái gì gọi là vật quan trọng đâu, cậu lại đòi mình lục lại thế này? Đúng là cậu cứ… Thời tiết hôm nay thật dễ chịu. Bầu trời ngát xanh cao vời vợi, nắng nhẹ dịu. Cô đang đi trên đường đến toà nhà số 2. Từ khi bước vào Đại Học A, cô luôn được mọi người chú ý đến. Bởi, Trần An Hy vốn là một cô gái cũng khá xinh đẹp và có duyên. Nhưng khi vào năm nhất đại học cô mới được nhiều người để ý hơn là ba năm trung học. Cô hiện tại đã biết chăm chút cho ngoại hình, đã không còn là Trần An Hy chỉ biết cột tóc đuôi ngựa của ngày cấp ba khi trước nữa.Nhiều người để ý đến cô như vậy, cô cũng khá ngại và có chút không quen. Thậm chí chỉ vì cái nét mặt lạnh như băng của mình mà họ còn cho rằng cô chảnh. Đâu ai ngờ, Trần An Hy của khi trước lại chẳng có một ma nào nhòm ngó. Cô thay đổi thật, nhưng tính cách thì vẫn vậy, trầm lặng và bình tĩnh.Cô vừa đi vừa cắm mặt vào quyển sách, cố gắng giả bộ như không quan tâm đến những người xung quanh. Khó chịu thật! - cô nghĩ thầm. Đột nhiên một người lướt ngang qua cô, bỗng nói " Trần An Hy... " Dù lời nói cất ra rất nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe thấy. Cô giật mình, chợt nhận ra giọng nói này thật quen thuộc.Cô ngẩng mặt lên, rời mắt khỏi cuốn sách. Quả thật chính là cậu ấy. " Đã lâu không gặp, Trần An Hy " - người con trai cất tiếng. Cô lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh chỉ sau vài giây. " Đúng là chỉ có cậu mới khiến mình mất đi sự bình tĩnh. " Trần An Hy đáp. Thật vậy, chỉ duy nhất một người khiến Trần An Hy không còn là cô gái kiên định, Lưu Hạo Nhiên. Cô cứ tưởng ngày đó anh đăng ký đại học P nên mới cố tình đăng ký thi vào đại học A. Cố tình tránh né như vậy mà giờ lại gặp lại. Cô thở dài. " Trần An Hy, đi cafe chứ? Mình mời, rất lâu rồi giờ mới gặp lại nhau mà. " Lưu Hạo Nhiên vẫn vậy, sôi nổi không khác gì ngày trung học. Chỉ khác là anh giờ đã cao hơn khi trước rất nhiều. Nhớ ngày đó anh còn thấp hơn cả Trần An Hy cả năm xen-ti-mét. Vậy mà giờ cô chỉ đứng tới vai của anh. Anh giờ mới thật sự là một nam thần. Nghe lời mời ấy của anh, cô từ chối. Một phần là vì giờ cô phải lên lớp và một phần chính là vì cô chỉ muốn tránh né anh. Lưu Hạo Nhiên nghe lời từ chối ấy của Trần An Hy không hề ngạc nhiên, anh chỉ nói “ Thế à... Vậy lần khác... “ Lưu Hạo Nhiên chưa nói hết câu, Trần An Hy đã ngắt lời “ Lần khác chắc có lẽ là cũng không được, xin lỗi cậu... “ Vừa dứt câu, cô vội cúi mặt vào quyển sách và đi tiếp. Lưu Hạo Nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt không rời. Liền nói to “ Lần khác mình nhất định sẽ khiến cậu đồng ý. “ Cô giả bộ không nghe thấy và bước tiếp. Lưu Hạo Nhiên cũng quay đi. Gì thế này? Tim cô cứ đập liên hồi..

Chương 2: Người không muốn gặp mặt lại gặp..