Ngày 23 tháng 2 năm Thiệu Kỳ thứ 3, trời đất âm u, đã giữa xuân nhưng cái rét vẫn còn cắt da cắt thịt, mưa xuân rả rích thấm ướt đất mềm như những giọt nước mắt thiếu nữ thê lương mà lạnh lẽo. Hoàng cung Đại Sở, đèn cầy sáng trưng, rực rỡ huy hoàng làm người ta không hề cảm nhận được sự khắc nghiệt của thời tiết. Trong Phúc Hưng điện, trên thư án chạm khắc tinh xảo, Thiệu Kỳ đế ung dung ngồi, tay ôm trọn nữ tử như hoa như ngọc vào trong ngực, không ngừng v**t v* âu yếm: - Oánh nhi, nàng thật đẹp! Nữ tử tựa trong lòng nghe vậy, bật cười khanh khách, mắt nhu tình long lanh như nước ngước nhìn nam tử. - Thánh thượng, người lại trêu đùa thần thiếp! - Trẫm không nói đùa, trong mắt trẫm Oánh nhi luôn là nữ tử đẹp nhất. - Nhưng hoàng hậu tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn thần thiếp rất nhiều. Nghe nữ tử nói vậy, Thiệu Kỳ đế trong mắt rất nhanh xẹt qua tia chán ghét. Hắn bất mãn búng nhẹ lên chóp mũi nữ tử: - Không được nói lung tung! Nàng ta còn không xứng để so sánh với nàng. Thấy nữ nhân mình yêu…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...