Ngày 23 tháng 2 năm Thiệu Kỳ thứ 3, trời đất âm u, đã giữa xuân nhưng cái rét vẫn còn cắt da cắt thịt, mưa xuân rả rích thấm ướt đất mềm như những giọt nước mắt thiếu nữ thê lương mà lạnh lẽo.