Tác giả:

Địa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá…

Chương 219: Vô đề

Tiên MônTác giả: PeaGodTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpĐịa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá… Trong cả đời mình, tính đến hôm nay, có lẽ khoảnh khắc này là đặc biệt nhất đối với Lăng Tiểu Ngư. Chưa bao giờ tâm tình hắn lại quái lạ như thế. Khẩn trương? Có. Ngại ngùng? Có. Hoang mang? Có. Tội lỗi? Cũng có nốt...Cảm xúc, nó rất nhiều. Nhưng, dẫu nhiều hơn nữa, cuối cùng rồi cũng chả để làm chi, tất cả đều tan biến. Điểm mấu chốt nhất, thứ sẽ biến thành ký ức sâu đậm, nó lại không phải cảm xúc. Hình ảnh, đấy mới là những gì sẽ tồn tại mãi mãi.Hiện tại, sau khi mảnh y phục cuối cùng được kéo xuống thì tay chân Lăng Tiểu Ngư cũng đã hoàn toàn bất động. Khuôn mặt hắn, nó cũng là như thế.Tất nhiên, chẳng phải tự dưng mà Lăng Tiểu Ngư trở nên như vậy. Đờ ra, hết thảy đều bởi vì Lăng Thanh Trúc cả thôi. Nếu như ban nãy, một c*p t***t l* trắng nõn căng tròn đã làm Lăng Tiểu Ngư không nỡ dời mắt thì bây giờ, n** t* m*t phía dưới lại càng "ghê gớm" hơn nữa, khiến hắn thất hồn lạc phách, tâm trí đình trệ. Hắn... gần như đã chẳng còn suy nghĩ gì được nữa.Không giống huyễn cảnh mà Âm Tiểu Linh từng thi triển ở khách đ**m Nhược Lai, nơi h* th*n Lăng Thanh Trúc, cánh rừng u minh thật là thưa thớt lắm. Cỏ cây ít tới nỗi chỉ cần thoáng liếc qua thôi cũng đủ thấy rõ ràng bên dưới rồi. Đồng ý là đôi chân Lăng Thanh Trúc đang khép đấy, nhưng... Khép thì khép, có chặt đến mấy thì cũng đâu thể che hết phần da thịt phổng phao kia được. Huống hồ... nó lại còn trắng hồng như vậy...(Còn tiếp...)

Trong cả đời mình, tính đến hôm nay, có lẽ khoảnh khắc này là đặc biệt nhất đối với Lăng Tiểu Ngư. Chưa bao giờ tâm tình hắn lại quái lạ như thế. Khẩn trương? Có. Ngại ngùng? Có. Hoang mang? Có. Tội lỗi? Cũng có nốt...

Cảm xúc, nó rất nhiều. 

Nhưng, dẫu nhiều hơn nữa, cuối cùng rồi cũng chả để làm chi, tất cả đều tan biến. Điểm mấu chốt nhất, thứ sẽ biến thành ký ức sâu đậm, nó lại không phải cảm xúc. Hình ảnh, đấy mới là những gì sẽ tồn tại mãi mãi.

Hiện tại, sau khi mảnh y phục cuối cùng được kéo xuống thì tay chân Lăng Tiểu Ngư cũng đã hoàn toàn bất động. Khuôn mặt hắn, nó cũng là như thế.

Tất nhiên, chẳng phải tự dưng mà Lăng Tiểu Ngư trở nên như vậy. Đờ ra, hết thảy đều bởi vì Lăng Thanh Trúc cả thôi. 

Nếu như ban nãy, một c*p t***t l* trắng nõn căng tròn đã làm Lăng Tiểu Ngư không nỡ dời mắt thì bây giờ, n** t* m*t phía dưới lại càng "ghê gớm" hơn nữa, khiến hắn thất hồn lạc phách, tâm trí đình trệ. 

Hắn... gần như đã chẳng còn suy nghĩ gì được nữa.

Không giống huyễn cảnh mà Âm Tiểu Linh từng thi triển ở khách đ**m Nhược Lai, nơi h* th*n Lăng Thanh Trúc, cánh rừng u minh thật là thưa thớt lắm. Cỏ cây ít tới nỗi chỉ cần thoáng liếc qua thôi cũng đủ thấy rõ ràng bên dưới rồi. 

Đồng ý là đôi chân Lăng Thanh Trúc đang khép đấy, nhưng... Khép thì khép, có chặt đến mấy thì cũng đâu thể che hết phần da thịt phổng phao kia được. Huống hồ... nó lại còn trắng hồng như vậy...

(Còn tiếp...)

Tiên MônTác giả: PeaGodTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpĐịa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá… Trong cả đời mình, tính đến hôm nay, có lẽ khoảnh khắc này là đặc biệt nhất đối với Lăng Tiểu Ngư. Chưa bao giờ tâm tình hắn lại quái lạ như thế. Khẩn trương? Có. Ngại ngùng? Có. Hoang mang? Có. Tội lỗi? Cũng có nốt...Cảm xúc, nó rất nhiều. Nhưng, dẫu nhiều hơn nữa, cuối cùng rồi cũng chả để làm chi, tất cả đều tan biến. Điểm mấu chốt nhất, thứ sẽ biến thành ký ức sâu đậm, nó lại không phải cảm xúc. Hình ảnh, đấy mới là những gì sẽ tồn tại mãi mãi.Hiện tại, sau khi mảnh y phục cuối cùng được kéo xuống thì tay chân Lăng Tiểu Ngư cũng đã hoàn toàn bất động. Khuôn mặt hắn, nó cũng là như thế.Tất nhiên, chẳng phải tự dưng mà Lăng Tiểu Ngư trở nên như vậy. Đờ ra, hết thảy đều bởi vì Lăng Thanh Trúc cả thôi. Nếu như ban nãy, một c*p t***t l* trắng nõn căng tròn đã làm Lăng Tiểu Ngư không nỡ dời mắt thì bây giờ, n** t* m*t phía dưới lại càng "ghê gớm" hơn nữa, khiến hắn thất hồn lạc phách, tâm trí đình trệ. Hắn... gần như đã chẳng còn suy nghĩ gì được nữa.Không giống huyễn cảnh mà Âm Tiểu Linh từng thi triển ở khách đ**m Nhược Lai, nơi h* th*n Lăng Thanh Trúc, cánh rừng u minh thật là thưa thớt lắm. Cỏ cây ít tới nỗi chỉ cần thoáng liếc qua thôi cũng đủ thấy rõ ràng bên dưới rồi. Đồng ý là đôi chân Lăng Thanh Trúc đang khép đấy, nhưng... Khép thì khép, có chặt đến mấy thì cũng đâu thể che hết phần da thịt phổng phao kia được. Huống hồ... nó lại còn trắng hồng như vậy...(Còn tiếp...)

Chương 219: Vô đề