Tác giả:

Địa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá…

Chương 295: Thao thiết lại hiện

Tiên MônTác giả: PeaGodTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpĐịa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá… "Lệ sư tỷ!"."Khúc khúc...".Tựa như chế nhạo, trong tiếng hô bất lực của Lăng Tiểu Ngư, quái thú cười to. Thân ảnh gầy gò tiêu thất, đến khi lần nữa hiện ra thì nó đã ở ngay trước mặt hắn, vươn yêu trảo vồ tới. "Tiểu Ngư!".Những tưởng dưới yêu trảo của quái thú, Lăng Tiểu Ngư sẽ phải chịu thêm thương tổn thì không, có người đã đẩy hắn ra, thay hắn ngăn chặn. ..."Grừ...".Dường nhu tức giận trước sự can thiệp của Chu Đại Trù, quái thú nhe răng gầm gừ. Với lực đạo đã tăng thêm gấp bội, nó vung tay tát mạnh. "Keng!".Tức khắc, Thiên Tà bị đánh văng khỏi tay Chu Đại Trù. Mất đi vũ khí, Chu Đại Trù cũng chẳng hơn gì miếng đậu hũ mềm trong mắt quái thú. Không quá khó khăn, nó chỉ vung tay lần thứ hai đã liền khiến cho họ Chu trào máu họng."Sư huynh!".Há có thể đứng nhìn huynh đệ mình bị sát hại, dù bị trọng thương, Lăng Tiểu Ngư vẫn liều mình lao tới. Kết quả thì... cũng giống y như trước. Hắn lại bị quái thú đánh bay. Gần như gục ngã...."Khúc khúc...".Tiếng cười khoái chí cất lên, quái thú dời mắt lên người Chu Đại Trù. Nó lè lưỡi l**m quanh mấy lượt, rồi đột ngột đem tay áo Chu Đại Trù xé toạc. Miệng há rộng, nó cắn, hay có lẽ nên gọi là táp mạnh một cái."A a a...!".Da thịt bị quái thú cắn ăn, Chu Đại Trù đau đớn kêu lên. Nhưng tiếng kêu la, bộ dáng thống khổ, chúng chỉ càng làm cho quái thú thích chí. Như không muốn họ Chu ngừng la hét, quái thú giơ ra cánh tay phải gầy gò, đâm vào bụng hắn. "A a a...!"...."Khúc khúc...!"."Khúc khúc khúc...!!"...."Dừng... lại...".Trong tràng thanh âm hỗn tạp, có đau đớn, có khoái trá, đang nằm dưới đất, Lăng Tiểu Ngư khó khăn mở miệng, cố gắng gượng dậy. Lúc này, ẩn dưới Phượng Nghi, hai dấu ấn hắc - bạch song ngư cũng dần sáng lên. Không nghi ngờ gì nữa, Lăng Tiểu Ngư, hắn đang tiến hành câu thông với hai cỗ lực lượng kỳ dị bên trong lòng bàn tay mình - thứ đã luôn khiến hắn cảm thấy bất an, lo sợ. Nhưng, dẫu có cố kị hơn nữa thì hắn cũng phải làm như vậy. Hắn không thể trơ mắt nhìn Chu Đại Trù chết được. Trên đời này, trừ bỏ Yến cô cô ra thì thân cận với hắn nhất, đối tốt với Lăng Tiểu Ngư hắn nhất chỉ có hai người: Dương Tiểu Ngọc - người bạn thanh mai trúc mã của hắn và Chu Đại Trù - vị sư huynh cùng hắn bái nhập tiên môn một ngày. Hai người bọn họ, cân lượng thậm chí còn nhỉnh hơn cả Lăng Thanh Trúc - sư phụ hắn nữa.Chết ư?Không. Bất kể trả giá thế nào Lăng Tiểu Ngư hắn cũng phải cứu Chu Đại Trù!"Sức mạnh... Ta cần sức mạnh!"."Ong!"."Ong!".Hưởng ứng lời kêu gọi của Lăng Tiểu Ngư, từ nơi sâu thẳm, những tiếng ngân trầm thấp cất lên. Nhưng, chính tại lúc này, khi mà đôi hắc - bạch song ngư sắp chuyển hoá thì dị biến bất ngờ phát sinh. Tất cả đến từ Chu Đại Trù. Vốn đang bị quái thú cắn xé, Chu Đại Trù bỗng hét dài một tiếng. Không phải đau đớn thống khổ mà là cuồng nộ. Thanh âm kia, nó đầy giận dữ. Một cỗ khí tức hung lệ cấp tốc bành trướng, trong sự kinh ngạc của Lăng Tiểu Ngư, của Lưu Cảnh Thiên, Chu Đại Trù vậy mà đem quái thú chấn bay. ..."N-Này... Này...".Chứng kiến cảnh tượng vừa phát sinh, cách đó một đoạn, Lưu Cảnh Thiên trợn mắt há mồm, nói chẳng thành lời. Hắn không hiểu. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra...Chu Đại Trù - một tiểu tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ - lại đánh bật quái thú - kẻ có thực lực ngang ngửa chân nhân cảnh hậu kỳ? Đây là khái niệm gì?May mắn nhất thời ư?Nếu đấy là may mắn thì cỗ khí tức kh*ng b* đang lan toả kia, nó làm sao giải thích?..."Sư huynh...".Giống như họ Lưu bên kia, Lăng Tiểu Ngư bên này cũng vô phương lý giải được. Hắn chỉ biết là Chu Đại Trù bây giờ dường như đã không còn là vị sư huynh mà hắn biết nữa rồi. Trước mắt hắn, đang hiện hữu có chăng là một cỗ khí tức tà ác hung lệ, một con quái vật sặc mùi máu tanh.Đừng nghĩ chỉ là ví von. Là thật đấy. Chu Đại Trù, hắn đang dần biến đổi...Bắt đầu là đôi mắt chuyển thành màu đen như mực; tiếp đến tay chân, mình mẩy nhanh chóng to ra... Từ đầu tới chân, từ trước ra sau, tất cả đều biến đổi...Và, khi sự chuyển hoá đã xong xuôi...Hình ảnh mập mạp quen thuộc của Chu Đại Trù đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, kẻ đang hiện diện đây lại là một sinh vật vô cùng đáng sợ.Sinh vật này mặt mày dữ tợn, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra, hai tai như hai cục thịt; trên đầu có một đôi sừng uốn lượn, khá giống sừng trâu, hai chân cũng uốn lượn vô định phương hướng, móng sắc như móng hổ; miệng lớn nhe ra, răng nhọn như lưỡi cưa...Hung thú!Đại hung Thao Thiết!

"Lệ sư tỷ!".

"Khúc khúc...".

Tựa như chế nhạo, trong tiếng hô bất lực của Lăng Tiểu Ngư, quái thú cười to. Thân ảnh gầy gò tiêu thất, đến khi lần nữa hiện ra thì nó đã ở ngay trước mặt hắn, vươn yêu trảo vồ tới. 

"Tiểu Ngư!".

Những tưởng dưới yêu trảo của quái thú, Lăng Tiểu Ngư sẽ phải chịu thêm thương tổn thì không, có người đã đẩy hắn ra, thay hắn ngăn chặn. 

...

"Grừ...".

Dường nhu tức giận trước sự can thiệp của Chu Đại Trù, quái thú nhe răng gầm gừ. Với lực đạo đã tăng thêm gấp bội, nó vung tay tát mạnh. 

"Keng!".

Tức khắc, Thiên Tà bị đánh văng khỏi tay Chu Đại Trù. 

Mất đi vũ khí, Chu Đại Trù cũng chẳng hơn gì miếng đậu hũ mềm trong mắt quái thú. Không quá khó khăn, nó chỉ vung tay lần thứ hai đã liền khiến cho họ Chu trào máu họng.

"Sư huynh!".

Há có thể đứng nhìn huynh đệ mình bị sát hại, dù bị trọng thương, Lăng Tiểu Ngư vẫn liều mình lao tới. 

Kết quả thì... cũng giống y như trước. Hắn lại bị quái thú đánh bay. Gần như gục ngã.

...

"Khúc khúc...".

Tiếng cười khoái chí cất lên, quái thú dời mắt lên người Chu Đại Trù. Nó lè lưỡi l**m quanh mấy lượt, rồi đột ngột đem tay áo Chu Đại Trù xé toạc. 

Miệng há rộng, nó cắn, hay có lẽ nên gọi là táp mạnh một cái.

"A a a...!".

Da thịt bị quái thú cắn ăn, Chu Đại Trù đau đớn kêu lên. 

Nhưng tiếng kêu la, bộ dáng thống khổ, chúng chỉ càng làm cho quái thú thích chí. 

Như không muốn họ Chu ngừng la hét, quái thú giơ ra cánh tay phải gầy gò, đâm vào bụng hắn. 

"A a a...!".

...

"Khúc khúc...!".

"Khúc khúc khúc...!!".

...

"Dừng... lại...".

Trong tràng thanh âm hỗn tạp, có đau đớn, có khoái trá, đang nằm dưới đất, Lăng Tiểu Ngư khó khăn mở miệng, cố gắng gượng dậy. Lúc này, ẩn dưới Phượng Nghi, hai dấu ấn hắc - bạch song ngư cũng dần sáng lên. 

Không nghi ngờ gì nữa, Lăng Tiểu Ngư, hắn đang tiến hành câu thông với hai cỗ lực lượng kỳ dị bên trong lòng bàn tay mình - thứ đã luôn khiến hắn cảm thấy bất an, lo sợ. 

Nhưng, dẫu có cố kị hơn nữa thì hắn cũng phải làm như vậy. Hắn không thể trơ mắt nhìn Chu Đại Trù chết được. Trên đời này, trừ bỏ Yến cô cô ra thì thân cận với hắn nhất, đối tốt với Lăng Tiểu Ngư hắn nhất chỉ có hai người: Dương Tiểu Ngọc - người bạn thanh mai trúc mã của hắn và Chu Đại Trù - vị sư huynh cùng hắn bái nhập tiên môn một ngày. Hai người bọn họ, cân lượng thậm chí còn nhỉnh hơn cả Lăng Thanh Trúc - sư phụ hắn nữa.

Chết ư?

Không. Bất kể trả giá thế nào Lăng Tiểu Ngư hắn cũng phải cứu Chu Đại Trù!

"Sức mạnh... Ta cần sức mạnh!".

"Ong!".

"Ong!".

Hưởng ứng lời kêu gọi của Lăng Tiểu Ngư, từ nơi sâu thẳm, những tiếng ngân trầm thấp cất lên. 

Nhưng, chính tại lúc này, khi mà đôi hắc - bạch song ngư sắp chuyển hoá thì dị biến bất ngờ phát sinh. Tất cả đến từ Chu Đại Trù. 

Vốn đang bị quái thú cắn xé, Chu Đại Trù bỗng hét dài một tiếng. Không phải đau đớn thống khổ mà là cuồng nộ. Thanh âm kia, nó đầy giận dữ. 

Một cỗ khí tức hung lệ cấp tốc bành trướng, trong sự kinh ngạc của Lăng Tiểu Ngư, của Lưu Cảnh Thiên, Chu Đại Trù vậy mà đem quái thú chấn bay. 

...

"N-Này... Này...".

Chứng kiến cảnh tượng vừa phát sinh, cách đó một đoạn, Lưu Cảnh Thiên trợn mắt há mồm, nói chẳng thành lời. 

Hắn không hiểu. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra...

Chu Đại Trù - một tiểu tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ - lại đánh bật quái thú - kẻ có thực lực ngang ngửa chân nhân cảnh hậu kỳ? Đây là khái niệm gì?

May mắn nhất thời ư?

Nếu đấy là may mắn thì cỗ khí tức kh*ng b* đang lan toả kia, nó làm sao giải thích?

...

"Sư huynh...".

Giống như họ Lưu bên kia, Lăng Tiểu Ngư bên này cũng vô phương lý giải được. Hắn chỉ biết là Chu Đại Trù bây giờ dường như đã không còn là vị sư huynh mà hắn biết nữa rồi. 

Trước mắt hắn, đang hiện hữu có chăng là một cỗ khí tức tà ác hung lệ, một con quái vật sặc mùi máu tanh.

Đừng nghĩ chỉ là ví von. Là thật đấy. Chu Đại Trù, hắn đang dần biến đổi...

Bắt đầu là đôi mắt chuyển thành màu đen như mực; tiếp đến tay chân, mình mẩy nhanh chóng to ra... Từ đầu tới chân, từ trước ra sau, tất cả đều biến đổi...

Và, khi sự chuyển hoá đã xong xuôi...

Hình ảnh mập mạp quen thuộc của Chu Đại Trù đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, kẻ đang hiện diện đây lại là một sinh vật vô cùng đáng sợ.

Sinh vật này mặt mày dữ tợn, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra, hai tai như hai cục thịt; trên đầu có một đôi sừng uốn lượn, khá giống sừng trâu, hai chân cũng uốn lượn vô định phương hướng, móng sắc như móng hổ; miệng lớn nhe ra, răng nhọn như lưỡi cưa...

Hung thú!

Đại hung Thao Thiết!

Tiên MônTác giả: PeaGodTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpĐịa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá… "Lệ sư tỷ!"."Khúc khúc...".Tựa như chế nhạo, trong tiếng hô bất lực của Lăng Tiểu Ngư, quái thú cười to. Thân ảnh gầy gò tiêu thất, đến khi lần nữa hiện ra thì nó đã ở ngay trước mặt hắn, vươn yêu trảo vồ tới. "Tiểu Ngư!".Những tưởng dưới yêu trảo của quái thú, Lăng Tiểu Ngư sẽ phải chịu thêm thương tổn thì không, có người đã đẩy hắn ra, thay hắn ngăn chặn. ..."Grừ...".Dường nhu tức giận trước sự can thiệp của Chu Đại Trù, quái thú nhe răng gầm gừ. Với lực đạo đã tăng thêm gấp bội, nó vung tay tát mạnh. "Keng!".Tức khắc, Thiên Tà bị đánh văng khỏi tay Chu Đại Trù. Mất đi vũ khí, Chu Đại Trù cũng chẳng hơn gì miếng đậu hũ mềm trong mắt quái thú. Không quá khó khăn, nó chỉ vung tay lần thứ hai đã liền khiến cho họ Chu trào máu họng."Sư huynh!".Há có thể đứng nhìn huynh đệ mình bị sát hại, dù bị trọng thương, Lăng Tiểu Ngư vẫn liều mình lao tới. Kết quả thì... cũng giống y như trước. Hắn lại bị quái thú đánh bay. Gần như gục ngã...."Khúc khúc...".Tiếng cười khoái chí cất lên, quái thú dời mắt lên người Chu Đại Trù. Nó lè lưỡi l**m quanh mấy lượt, rồi đột ngột đem tay áo Chu Đại Trù xé toạc. Miệng há rộng, nó cắn, hay có lẽ nên gọi là táp mạnh một cái."A a a...!".Da thịt bị quái thú cắn ăn, Chu Đại Trù đau đớn kêu lên. Nhưng tiếng kêu la, bộ dáng thống khổ, chúng chỉ càng làm cho quái thú thích chí. Như không muốn họ Chu ngừng la hét, quái thú giơ ra cánh tay phải gầy gò, đâm vào bụng hắn. "A a a...!"...."Khúc khúc...!"."Khúc khúc khúc...!!"...."Dừng... lại...".Trong tràng thanh âm hỗn tạp, có đau đớn, có khoái trá, đang nằm dưới đất, Lăng Tiểu Ngư khó khăn mở miệng, cố gắng gượng dậy. Lúc này, ẩn dưới Phượng Nghi, hai dấu ấn hắc - bạch song ngư cũng dần sáng lên. Không nghi ngờ gì nữa, Lăng Tiểu Ngư, hắn đang tiến hành câu thông với hai cỗ lực lượng kỳ dị bên trong lòng bàn tay mình - thứ đã luôn khiến hắn cảm thấy bất an, lo sợ. Nhưng, dẫu có cố kị hơn nữa thì hắn cũng phải làm như vậy. Hắn không thể trơ mắt nhìn Chu Đại Trù chết được. Trên đời này, trừ bỏ Yến cô cô ra thì thân cận với hắn nhất, đối tốt với Lăng Tiểu Ngư hắn nhất chỉ có hai người: Dương Tiểu Ngọc - người bạn thanh mai trúc mã của hắn và Chu Đại Trù - vị sư huynh cùng hắn bái nhập tiên môn một ngày. Hai người bọn họ, cân lượng thậm chí còn nhỉnh hơn cả Lăng Thanh Trúc - sư phụ hắn nữa.Chết ư?Không. Bất kể trả giá thế nào Lăng Tiểu Ngư hắn cũng phải cứu Chu Đại Trù!"Sức mạnh... Ta cần sức mạnh!"."Ong!"."Ong!".Hưởng ứng lời kêu gọi của Lăng Tiểu Ngư, từ nơi sâu thẳm, những tiếng ngân trầm thấp cất lên. Nhưng, chính tại lúc này, khi mà đôi hắc - bạch song ngư sắp chuyển hoá thì dị biến bất ngờ phát sinh. Tất cả đến từ Chu Đại Trù. Vốn đang bị quái thú cắn xé, Chu Đại Trù bỗng hét dài một tiếng. Không phải đau đớn thống khổ mà là cuồng nộ. Thanh âm kia, nó đầy giận dữ. Một cỗ khí tức hung lệ cấp tốc bành trướng, trong sự kinh ngạc của Lăng Tiểu Ngư, của Lưu Cảnh Thiên, Chu Đại Trù vậy mà đem quái thú chấn bay. ..."N-Này... Này...".Chứng kiến cảnh tượng vừa phát sinh, cách đó một đoạn, Lưu Cảnh Thiên trợn mắt há mồm, nói chẳng thành lời. Hắn không hiểu. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra...Chu Đại Trù - một tiểu tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ - lại đánh bật quái thú - kẻ có thực lực ngang ngửa chân nhân cảnh hậu kỳ? Đây là khái niệm gì?May mắn nhất thời ư?Nếu đấy là may mắn thì cỗ khí tức kh*ng b* đang lan toả kia, nó làm sao giải thích?..."Sư huynh...".Giống như họ Lưu bên kia, Lăng Tiểu Ngư bên này cũng vô phương lý giải được. Hắn chỉ biết là Chu Đại Trù bây giờ dường như đã không còn là vị sư huynh mà hắn biết nữa rồi. Trước mắt hắn, đang hiện hữu có chăng là một cỗ khí tức tà ác hung lệ, một con quái vật sặc mùi máu tanh.Đừng nghĩ chỉ là ví von. Là thật đấy. Chu Đại Trù, hắn đang dần biến đổi...Bắt đầu là đôi mắt chuyển thành màu đen như mực; tiếp đến tay chân, mình mẩy nhanh chóng to ra... Từ đầu tới chân, từ trước ra sau, tất cả đều biến đổi...Và, khi sự chuyển hoá đã xong xuôi...Hình ảnh mập mạp quen thuộc của Chu Đại Trù đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, kẻ đang hiện diện đây lại là một sinh vật vô cùng đáng sợ.Sinh vật này mặt mày dữ tợn, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra, hai tai như hai cục thịt; trên đầu có một đôi sừng uốn lượn, khá giống sừng trâu, hai chân cũng uốn lượn vô định phương hướng, móng sắc như móng hổ; miệng lớn nhe ra, răng nhọn như lưỡi cưa...Hung thú!Đại hung Thao Thiết!

Chương 295: Thao thiết lại hiện