Địa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá…
Chương 513
Tiên MônTác giả: PeaGodTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpĐịa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá… Mấy ngày sau...Tuyết Linh Cung, bên trong Tuyệt Tình Điện. Hậu điện.So với tiền điện - nơi Lăng Tiểu Ngư đã từng đến và nhìn qua một lần, khung cảnh ở hậu điện này thậm chí còn lộng lẫy, xa hoa hơn gấp bội. Cột bằng gỗ đỏ, dọc quanh thân có phụng hoàng bay lượn; rèm màu hồng phấn, hết thảy đều là được dệt từ những sợi tơ do linh tằm nhả ra, giá trị thực chẳng nhỏ; bàn ghế, ly tách, hay thậm chí những bông hoa dùng để trang trí, những viên ngọc được khảm nạm chung quanh, tất cả cũng đều là quý giá như vậy...Nhưng, đáng chú ý nhất thì vẫn là bên dưới mặt đất: những cái hồ.Không giống nơi tiền điện, chỉ đơn thuần được tạo ra vì tính thẩm mỹ, những hồ nước ở đây, chúng thực sự là dùng để tắm gội. Lẽ dĩ nhiên, chẳng phải ai cũng có thể đi xuống tắm được. Những cái hồ này, chúng chỉ dành riêng cho duy nhất một mình Tôn Thi Hàn. Đông - tây - nam - bắc, tổng lại có tất thảy là bốn hồ. Trong mỗi một hồ, nước đều được đổ đầy như nhau, màu sắc giống y như nhau. Đừng nghĩ trong vắt, cũng đừng nghĩ xanh trong. Thực ra, nước ở bên trong bốn cái hồ này, hết thảy đều có màu trắng đục. Giống như nước gạo...Dĩ nhiên cũng chỉ là giống, chứ thật sự thì nó làm sao có thể là nước gạo được. Tôn Thi Hàn nàng vốn dĩ đâu có ăn cơm. Nước ở đây, chúng là sự pha trộn giữa linh thủy và linh nhũ. Linh nhũ mặc dù niên đại không quá lâu, thế nhưng dựa trên số lượng mà xét, lại cộng thêm linh thủy thêm vào, chung quy giá trị vẫn là rất lớn. Trên đời, thiết nghĩ cũng chỉ dạng nhất cung chi chủ như Tôn Thi Hàn mới dám sống xa xỉ tới như vậy.Người bình thường? Một giọt linh nhũ để uống còn chẳng có nữa là....Chốn hậu điện hiện giờ, hiện diện có tất cả là năm người. Tôn Thi Hàn cũng nằm trong số ấy. Lúc này, nàng chính là đang được bốn thị tì luân phiên hầu hạ. Bình thường, y phục trên người Tôn Thi Hàn vốn đã không nhiều, nay thậm chí còn "thưa thớt" hơn. Thay vì hai lớp mỏng manh thì hiện tại, nàng chỉ có một. Bên trên một cái áo lót, phía dưới một chiếc quần nhỏ, toàn bộ chỉ có vậy...Trong tư thế thẳng lưng, bên cạnh một hồ nước, Tôn Thi Hàn khép hờ đôi mắt, thả lỏng toàn thân; trong khi đó, các thị tì thì ngươi một chỗ ta một chỗ, hết sức nhẹ nhàng đem nội y trên dưới của Tôn Thi Hàn nàng cởi ra. Khỏi phải nghĩ, Tôn Thi Hàn rõ ràng là đang tính đi tắm.
Mấy ngày sau...
Tuyết Linh Cung, bên trong Tuyệt Tình Điện.
Hậu điện.
So với tiền điện - nơi Lăng Tiểu Ngư đã từng đến và nhìn qua một lần, khung cảnh ở hậu điện này thậm chí còn lộng lẫy, xa hoa hơn gấp bội. Cột bằng gỗ đỏ, dọc quanh thân có phụng hoàng bay lượn; rèm màu hồng phấn, hết thảy đều là được dệt từ những sợi tơ do linh tằm nhả ra, giá trị thực chẳng nhỏ; bàn ghế, ly tách, hay thậm chí những bông hoa dùng để trang trí, những viên ngọc được khảm nạm chung quanh, tất cả cũng đều là quý giá như vậy...
Nhưng, đáng chú ý nhất thì vẫn là bên dưới mặt đất: những cái hồ.
Không giống nơi tiền điện, chỉ đơn thuần được tạo ra vì tính thẩm mỹ, những hồ nước ở đây, chúng thực sự là dùng để tắm gội. Lẽ dĩ nhiên, chẳng phải ai cũng có thể đi xuống tắm được. Những cái hồ này, chúng chỉ dành riêng cho duy nhất một mình Tôn Thi Hàn.
Đông - tây - nam - bắc, tổng lại có tất thảy là bốn hồ. Trong mỗi một hồ, nước đều được đổ đầy như nhau, màu sắc giống y như nhau.
Đừng nghĩ trong vắt, cũng đừng nghĩ xanh trong. Thực ra, nước ở bên trong bốn cái hồ này, hết thảy đều có màu trắng đục. Giống như nước gạo...
Dĩ nhiên cũng chỉ là giống, chứ thật sự thì nó làm sao có thể là nước gạo được. Tôn Thi Hàn nàng vốn dĩ đâu có ăn cơm. Nước ở đây, chúng là sự pha trộn giữa linh thủy và linh nhũ. Linh nhũ mặc dù niên đại không quá lâu, thế nhưng dựa trên số lượng mà xét, lại cộng thêm linh thủy thêm vào, chung quy giá trị vẫn là rất lớn. Trên đời, thiết nghĩ cũng chỉ dạng nhất cung chi chủ như Tôn Thi Hàn mới dám sống xa xỉ tới như vậy.
Người bình thường? Một giọt linh nhũ để uống còn chẳng có nữa là.
...
Chốn hậu điện hiện giờ, hiện diện có tất cả là năm người. Tôn Thi Hàn cũng nằm trong số ấy. Lúc này, nàng chính là đang được bốn thị tì luân phiên hầu hạ.
Bình thường, y phục trên người Tôn Thi Hàn vốn đã không nhiều, nay thậm chí còn "thưa thớt" hơn. Thay vì hai lớp mỏng manh thì hiện tại, nàng chỉ có một. Bên trên một cái áo lót, phía dưới một chiếc quần nhỏ, toàn bộ chỉ có vậy...
Trong tư thế thẳng lưng, bên cạnh một hồ nước, Tôn Thi Hàn khép hờ đôi mắt, thả lỏng toàn thân; trong khi đó, các thị tì thì ngươi một chỗ ta một chỗ, hết sức nhẹ nhàng đem nội y trên dưới của Tôn Thi Hàn nàng cởi ra.
Khỏi phải nghĩ, Tôn Thi Hàn rõ ràng là đang tính đi tắm.
Tiên MônTác giả: PeaGodTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpĐịa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá… Mấy ngày sau...Tuyết Linh Cung, bên trong Tuyệt Tình Điện. Hậu điện.So với tiền điện - nơi Lăng Tiểu Ngư đã từng đến và nhìn qua một lần, khung cảnh ở hậu điện này thậm chí còn lộng lẫy, xa hoa hơn gấp bội. Cột bằng gỗ đỏ, dọc quanh thân có phụng hoàng bay lượn; rèm màu hồng phấn, hết thảy đều là được dệt từ những sợi tơ do linh tằm nhả ra, giá trị thực chẳng nhỏ; bàn ghế, ly tách, hay thậm chí những bông hoa dùng để trang trí, những viên ngọc được khảm nạm chung quanh, tất cả cũng đều là quý giá như vậy...Nhưng, đáng chú ý nhất thì vẫn là bên dưới mặt đất: những cái hồ.Không giống nơi tiền điện, chỉ đơn thuần được tạo ra vì tính thẩm mỹ, những hồ nước ở đây, chúng thực sự là dùng để tắm gội. Lẽ dĩ nhiên, chẳng phải ai cũng có thể đi xuống tắm được. Những cái hồ này, chúng chỉ dành riêng cho duy nhất một mình Tôn Thi Hàn. Đông - tây - nam - bắc, tổng lại có tất thảy là bốn hồ. Trong mỗi một hồ, nước đều được đổ đầy như nhau, màu sắc giống y như nhau. Đừng nghĩ trong vắt, cũng đừng nghĩ xanh trong. Thực ra, nước ở bên trong bốn cái hồ này, hết thảy đều có màu trắng đục. Giống như nước gạo...Dĩ nhiên cũng chỉ là giống, chứ thật sự thì nó làm sao có thể là nước gạo được. Tôn Thi Hàn nàng vốn dĩ đâu có ăn cơm. Nước ở đây, chúng là sự pha trộn giữa linh thủy và linh nhũ. Linh nhũ mặc dù niên đại không quá lâu, thế nhưng dựa trên số lượng mà xét, lại cộng thêm linh thủy thêm vào, chung quy giá trị vẫn là rất lớn. Trên đời, thiết nghĩ cũng chỉ dạng nhất cung chi chủ như Tôn Thi Hàn mới dám sống xa xỉ tới như vậy.Người bình thường? Một giọt linh nhũ để uống còn chẳng có nữa là....Chốn hậu điện hiện giờ, hiện diện có tất cả là năm người. Tôn Thi Hàn cũng nằm trong số ấy. Lúc này, nàng chính là đang được bốn thị tì luân phiên hầu hạ. Bình thường, y phục trên người Tôn Thi Hàn vốn đã không nhiều, nay thậm chí còn "thưa thớt" hơn. Thay vì hai lớp mỏng manh thì hiện tại, nàng chỉ có một. Bên trên một cái áo lót, phía dưới một chiếc quần nhỏ, toàn bộ chỉ có vậy...Trong tư thế thẳng lưng, bên cạnh một hồ nước, Tôn Thi Hàn khép hờ đôi mắt, thả lỏng toàn thân; trong khi đó, các thị tì thì ngươi một chỗ ta một chỗ, hết sức nhẹ nhàng đem nội y trên dưới của Tôn Thi Hàn nàng cởi ra. Khỏi phải nghĩ, Tôn Thi Hàn rõ ràng là đang tính đi tắm.