Địa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá…
Chương 644: Ngày cuối của kỳ hạn (2)
Tiên MônTác giả: PeaGodTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpĐịa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá… "Một ly." Lăng Thanh Trúc nói gọn. "Cũng được". Thế là Lăng Tiểu Ngư đưa ly rượu tới. "Ực"...."Rượu ta đã uống, Lăng đại giáo chủ nếu không còn gì sai bảo thì xin hãy về cho. Ta buồn ngủ, muốn ngủ".Lăng Tiểu Ngư uống hết ly rượu, rồi mới bảo: "Ngươi muốn ngủ vậy thì cứ ngủ, ta còn muốn uống"."Hừm... Ngươi ngồi ở đây, ta làm sao dám ngủ?"."Ta đáng sợ như vậy sao?".Biết có nói thêm thì người ta cũng chẳng chịu đi, Lăng Thanh Trúc chỉ đành hậm hực đứng lên, lui vào trong giường. Nàng ngồi đó, hai mắt không quên dõi theo từng cử chỉ của Lăng Tiểu Ngư. Cái tên đại ma đầu này, nàng không thể không cảnh giác được. Biết đâu hắn sẽ lại giống như lần đó, muốn phi lễ nàng. "Ngươi uống thì uống, uống xong thì làm ơn đứng dậy rời đi. Đừng mượn rượu làm điều xằng bậy"."Lăng Tiểu Ngư, ta cảnh báo ngươi, nếu ngươi dám mạo phạm ta, cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi đâu".Đối với lời cảnh báo của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư nghe thì có nghe, nhưng chả bận tâm gì lắm. Bên chiếc bàn, dưới ánh nến, hắn tiếp tục uống rượu. Trong lòng hắn có rất nhiều tâm sự, muốn tỏ cùng người, tiếc rằng... người lại chẳng nguyện lắng nghe.Chính giáo, tà đạo, lễ nghi, luân thường, thù hận... chúng đã đem nàng và hắn chia cắt, mỗi người một phương, khó lòng hoà hợp......Theo ngọn nến mỗi lúc một thấp dần, rượu trong bình cũng lặng lẽ vơi đi, rồi hết hẳn. Lăng Tiểu Ngư uống xong ly rượu cuối cùng, chuyển mình đứng lên, đưa tay vén rèm hướng chiếc giường đặt nơi sát vách tiến lại. Hắn đi rất khẽ, gần như chẳng phát ra tiếng động nào. Nếu là bình thường, khi thấy Lăng Tiểu Ngư như vậy, tiếp cận mình, Lăng Thanh Trúc nhất định sẽ lên tiếng chất vấn, yêu cầu dừng lại. Tuy nhiên lúc này, nàng vẫn không nói gì, thậm chí khi Lăng Tiểu Ngư đã ở sát ngay bên cạnh. Người đã ngủ, biết đâu nữa mà ngăn."Trái tim nàng sao lại lạnh lùng đến vậy?".Lăng Tiểu Ngư nhìn khuôn mặt đang say ngủ vì thuốc đã phát huy tác dụng, thều thào."Chính giáo với nàng quan trọng đến thế sao? Luân thường ràng buộc đến thế sao? Kể cả khi chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ sư đồ?"."Lăng Thanh Trúc, ta đâu cần nàng phải cho ta cái gì. Ta bất quá chỉ muốn nghe nàng thừa nhận, rằng nàng cũng có tình cảm với ta..."."Nàng có thể gạt được người khác, gạt luôn chính mình, nhưng nàng gạt được ta sao? Nàng nghĩ trong lòng nàng nghĩ gì, cất chứa điều gì, ta không biết hay sao?"....Lăng Tiểu Ngư vươn tay, đem một thân tử y đặt nằm xuống, để cho đầu nàng gối lên chân mình. Hắn dịu dàng v**t v* đôi má, làn môi, một mình lẩm bẩm."Nếu nàng không phải môn nhân chính giáo, chúng ta cũng chưa bao giờ là sư đồ, như vậy nàng có thể chấp nhận tình cảm này hay không?".
"Một ly." Lăng Thanh Trúc nói gọn.
"Cũng được".
Thế là Lăng Tiểu Ngư đưa ly rượu tới.
"Ực".
...
"Rượu ta đã uống, Lăng đại giáo chủ nếu không còn gì sai bảo thì xin hãy về cho. Ta buồn ngủ, muốn ngủ".
Lăng Tiểu Ngư uống hết ly rượu, rồi mới bảo: "Ngươi muốn ngủ vậy thì cứ ngủ, ta còn muốn uống".
"Hừm... Ngươi ngồi ở đây, ta làm sao dám ngủ?".
"Ta đáng sợ như vậy sao?".
Biết có nói thêm thì người ta cũng chẳng chịu đi, Lăng Thanh Trúc chỉ đành hậm hực đứng lên, lui vào trong giường. Nàng ngồi đó, hai mắt không quên dõi theo từng cử chỉ của Lăng Tiểu Ngư. Cái tên đại ma đầu này, nàng không thể không cảnh giác được. Biết đâu hắn sẽ lại giống như lần đó, muốn phi lễ nàng.
"Ngươi uống thì uống, uống xong thì làm ơn đứng dậy rời đi. Đừng mượn rượu làm điều xằng bậy".
"Lăng Tiểu Ngư, ta cảnh báo ngươi, nếu ngươi dám mạo phạm ta, cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi đâu".
Đối với lời cảnh báo của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư nghe thì có nghe, nhưng chả bận tâm gì lắm. Bên chiếc bàn, dưới ánh nến, hắn tiếp tục uống rượu. Trong lòng hắn có rất nhiều tâm sự, muốn tỏ cùng người, tiếc rằng... người lại chẳng nguyện lắng nghe.
Chính giáo, tà đạo, lễ nghi, luân thường, thù hận... chúng đã đem nàng và hắn chia cắt, mỗi người một phương, khó lòng hoà hợp...
...
Theo ngọn nến mỗi lúc một thấp dần, rượu trong bình cũng lặng lẽ vơi đi, rồi hết hẳn. Lăng Tiểu Ngư uống xong ly rượu cuối cùng, chuyển mình đứng lên, đưa tay vén rèm hướng chiếc giường đặt nơi sát vách tiến lại. Hắn đi rất khẽ, gần như chẳng phát ra tiếng động nào.
Nếu là bình thường, khi thấy Lăng Tiểu Ngư như vậy, tiếp cận mình, Lăng Thanh Trúc nhất định sẽ lên tiếng chất vấn, yêu cầu dừng lại. Tuy nhiên lúc này, nàng vẫn không nói gì, thậm chí khi Lăng Tiểu Ngư đã ở sát ngay bên cạnh. Người đã ngủ, biết đâu nữa mà ngăn.
"Trái tim nàng sao lại lạnh lùng đến vậy?".
Lăng Tiểu Ngư nhìn khuôn mặt đang say ngủ vì thuốc đã phát huy tác dụng, thều thào.
"Chính giáo với nàng quan trọng đến thế sao? Luân thường ràng buộc đến thế sao? Kể cả khi chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ sư đồ?".
"Lăng Thanh Trúc, ta đâu cần nàng phải cho ta cái gì. Ta bất quá chỉ muốn nghe nàng thừa nhận, rằng nàng cũng có tình cảm với ta...".
"Nàng có thể gạt được người khác, gạt luôn chính mình, nhưng nàng gạt được ta sao? Nàng nghĩ trong lòng nàng nghĩ gì, cất chứa điều gì, ta không biết hay sao?".
...
Lăng Tiểu Ngư vươn tay, đem một thân tử y đặt nằm xuống, để cho đầu nàng gối lên chân mình. Hắn dịu dàng v**t v* đôi má, làn môi, một mình lẩm bẩm.
"Nếu nàng không phải môn nhân chính giáo, chúng ta cũng chưa bao giờ là sư đồ, như vậy nàng có thể chấp nhận tình cảm này hay không?".
Tiên MônTác giả: PeaGodTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpĐịa điểm: Việt Quốc. Thời gian không rõ... ... ... Có sinh tất có diệt, đã sống ắt rồi sẽ phải chết, đấy là cái lẽ thường xưa nay. Nhưng thế nhân ham sống sợ chết, nào mấy ai có thể bình thản đối mặt cùng sinh tử? Xưa cũng tốt mà nay cũng vậy, hầu hết ai nấy đều sợ hãi cái chết. Họ không biết sau khi mình chết rồi thì sẽ đi về đâu, hoá ra thành gì. Và cũng bởi chính vì là không biết, chính vì là không rõ nên từ trong tâm trí, họ bắt đầu vẽ ra những cõi vô minh, những vị thần linh, thiên đình, địa ngục... Người này đến người khác, đời này qua đời khác, thuyết nối thuyết, những cõi vô minh cùng chư vị thần linh cứ thế mà chồng chất lên nhau, trở thành một nhận thức, cũng là tri thức chung. Từ đấy, hậu thế truyền lưu, người người tin tưởng, cho rằng trên trời có thần minh, dưới đất có âm binh, ngày đêm cúng bái, tố khổ cầu phúc... Bắt đầu từ đây, thế nhân hướng tới trường sinh giai thoại... Sinh, lão, bệnh, tử, chẳng ai là tránh được. Hạt giống đâm chòi, tất có ngày rồi sẽ héo úa, lá… "Một ly." Lăng Thanh Trúc nói gọn. "Cũng được". Thế là Lăng Tiểu Ngư đưa ly rượu tới. "Ực"...."Rượu ta đã uống, Lăng đại giáo chủ nếu không còn gì sai bảo thì xin hãy về cho. Ta buồn ngủ, muốn ngủ".Lăng Tiểu Ngư uống hết ly rượu, rồi mới bảo: "Ngươi muốn ngủ vậy thì cứ ngủ, ta còn muốn uống"."Hừm... Ngươi ngồi ở đây, ta làm sao dám ngủ?"."Ta đáng sợ như vậy sao?".Biết có nói thêm thì người ta cũng chẳng chịu đi, Lăng Thanh Trúc chỉ đành hậm hực đứng lên, lui vào trong giường. Nàng ngồi đó, hai mắt không quên dõi theo từng cử chỉ của Lăng Tiểu Ngư. Cái tên đại ma đầu này, nàng không thể không cảnh giác được. Biết đâu hắn sẽ lại giống như lần đó, muốn phi lễ nàng. "Ngươi uống thì uống, uống xong thì làm ơn đứng dậy rời đi. Đừng mượn rượu làm điều xằng bậy"."Lăng Tiểu Ngư, ta cảnh báo ngươi, nếu ngươi dám mạo phạm ta, cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi đâu".Đối với lời cảnh báo của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư nghe thì có nghe, nhưng chả bận tâm gì lắm. Bên chiếc bàn, dưới ánh nến, hắn tiếp tục uống rượu. Trong lòng hắn có rất nhiều tâm sự, muốn tỏ cùng người, tiếc rằng... người lại chẳng nguyện lắng nghe.Chính giáo, tà đạo, lễ nghi, luân thường, thù hận... chúng đã đem nàng và hắn chia cắt, mỗi người một phương, khó lòng hoà hợp......Theo ngọn nến mỗi lúc một thấp dần, rượu trong bình cũng lặng lẽ vơi đi, rồi hết hẳn. Lăng Tiểu Ngư uống xong ly rượu cuối cùng, chuyển mình đứng lên, đưa tay vén rèm hướng chiếc giường đặt nơi sát vách tiến lại. Hắn đi rất khẽ, gần như chẳng phát ra tiếng động nào. Nếu là bình thường, khi thấy Lăng Tiểu Ngư như vậy, tiếp cận mình, Lăng Thanh Trúc nhất định sẽ lên tiếng chất vấn, yêu cầu dừng lại. Tuy nhiên lúc này, nàng vẫn không nói gì, thậm chí khi Lăng Tiểu Ngư đã ở sát ngay bên cạnh. Người đã ngủ, biết đâu nữa mà ngăn."Trái tim nàng sao lại lạnh lùng đến vậy?".Lăng Tiểu Ngư nhìn khuôn mặt đang say ngủ vì thuốc đã phát huy tác dụng, thều thào."Chính giáo với nàng quan trọng đến thế sao? Luân thường ràng buộc đến thế sao? Kể cả khi chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ sư đồ?"."Lăng Thanh Trúc, ta đâu cần nàng phải cho ta cái gì. Ta bất quá chỉ muốn nghe nàng thừa nhận, rằng nàng cũng có tình cảm với ta..."."Nàng có thể gạt được người khác, gạt luôn chính mình, nhưng nàng gạt được ta sao? Nàng nghĩ trong lòng nàng nghĩ gì, cất chứa điều gì, ta không biết hay sao?"....Lăng Tiểu Ngư vươn tay, đem một thân tử y đặt nằm xuống, để cho đầu nàng gối lên chân mình. Hắn dịu dàng v**t v* đôi má, làn môi, một mình lẩm bẩm."Nếu nàng không phải môn nhân chính giáo, chúng ta cũng chưa bao giờ là sư đồ, như vậy nàng có thể chấp nhận tình cảm này hay không?".