Tháng sáu, Hỗ Thị bước vào mùa mưa, năm nào cũng vậy, cứ đến tầm này thành phố lại chìm trong màn mưa dầm, bên hiên cửa sổ mưa rơi tí tách tí tách từng hạt. Cửa sổ được mở ra quá nửa, mưa chao nghiêng bắn vào, thấm ướt nền gạch dưới đất, cũng bắn cả vào chậu cây xanh trong góc tường. Phó Tinh Hà nằm lặng yên trên giường bệnh, tựa đầu trên mặt gối trắng phau. Cánh quản lý đứng vây quanh giường bệnh, y tá trưởng sợ bác sĩ Phó bị cảm lạnh, vội đóng cửa sổ lại, còn cẩn thận kéo cả cửa chớp xuống. Tiếng mưa rơi lắng xuống, cảnh mưa não nề bên ngoài cùng lặng lại. “…Cậu yên tâm!” Viện trưởng Lôi đứng bên giường bệnh nói, “Phía trên rất quan tâm tới sự việc lần này, cũng đã bắt người lại, chẳng mấy sẽ xử lý theo pháp luật, ít nhất cũng phải ngồi tù bốn, năm năm.” Chuyện lần này quá ầm ĩ, thế mà lại để bác sĩ khoa não bị chấn thương ở tay! Đối với một bác sĩ chuyên khoa não mà nói, cánh tay còn quan trọng hơn cả trái tim. Nếu như không hồi phục tốt, Phó Tinh Hà phải đổi việc mất. Bao nhiêu…

Truyện chữ