Tác giả:

- Vương Thiên Nham!  Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em chứ?  - Không!  - Hắn đẩy gọng kính rồi tiếp tục đọc báo.  - Anh yêu em nhường nào?  - Yêu không giới hạn! - Hắn đưa mắt sang nhìn cô.  - Nói vậy tới cái lúc mà anh có bồ thì sao?? - Cô nheo mắt.  - Tầm bậy! Câu hỏi đó tôi nên hỏi em mới đúng! Chỉ sợ em có nhân tình thôi! - Hắn tháo kính ra mặt hơi khó chịu - To gan! Anh dám nói em vậy à?...Ay...Za...Vậy nếu một ngày...em chết... -!!!!!!!!????????? Hắn nhào tới chỗ cô,  lấy bàn tay lớn bịt miệng cô lại,  miệng kêu tiếng: - Chậc!  Cẩm Đào,  em không được phép nói vậy!  Em phải sống để còn bị anh " giày vò" nữa chứ!! Vừa dứt lời,  Thiên Nham đã nhấc bổng Cẩm Đào lên,  ánh mắt mê mị,  nụ cười thâm hiểm: - Giày vò nào!  Giày vò nào!... - Anh là tên khốn!!  Vương Thiên Nham,  mau thả em xuống! Cẩm Đào vùng vẫy trong vòng ôm của hắn thì cô bị thả phịch xuống giường.  Mặt cô đỏ ửng hết lên khi khuôn mặt điển trai không tì vết của hắn áp sát mặt cô và tiến dần lại... Bỗng cô đặt 1 ngón tay…

Truyện chữ