Tác giả:

- Vương Thiên Nham!  Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em chứ?  - Không!  - Hắn đẩy gọng kính rồi tiếp tục đọc báo.  - Anh yêu em nhường nào?  - Yêu không giới hạn! - Hắn đưa mắt sang nhìn cô.  - Nói vậy tới cái lúc mà anh có bồ thì sao?? - Cô nheo mắt.  - Tầm bậy! Câu hỏi đó tôi nên hỏi em mới đúng! Chỉ sợ em có nhân tình thôi! - Hắn tháo kính ra mặt hơi khó chịu - To gan! Anh dám nói em vậy à?...Ay...Za...Vậy nếu một ngày...em chết... -!!!!!!!!????????? Hắn nhào tới chỗ cô,  lấy bàn tay lớn bịt miệng cô lại,  miệng kêu tiếng: - Chậc!  Cẩm Đào,  em không được phép nói vậy!  Em phải sống để còn bị anh " giày vò" nữa chứ!! Vừa dứt lời,  Thiên Nham đã nhấc bổng Cẩm Đào lên,  ánh mắt mê mị,  nụ cười thâm hiểm: - Giày vò nào!  Giày vò nào!... - Anh là tên khốn!!  Vương Thiên Nham,  mau thả em xuống! Cẩm Đào vùng vẫy trong vòng ôm của hắn thì cô bị thả phịch xuống giường.  Mặt cô đỏ ửng hết lên khi khuôn mặt điển trai không tì vết của hắn áp sát mặt cô và tiến dần lại... Bỗng cô đặt 1 ngón tay…

Chương 35

Người Tình Độc QuyềnTác giả: Đình MẫnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược- Vương Thiên Nham!  Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em chứ?  - Không!  - Hắn đẩy gọng kính rồi tiếp tục đọc báo.  - Anh yêu em nhường nào?  - Yêu không giới hạn! - Hắn đưa mắt sang nhìn cô.  - Nói vậy tới cái lúc mà anh có bồ thì sao?? - Cô nheo mắt.  - Tầm bậy! Câu hỏi đó tôi nên hỏi em mới đúng! Chỉ sợ em có nhân tình thôi! - Hắn tháo kính ra mặt hơi khó chịu - To gan! Anh dám nói em vậy à?...Ay...Za...Vậy nếu một ngày...em chết... -!!!!!!!!????????? Hắn nhào tới chỗ cô,  lấy bàn tay lớn bịt miệng cô lại,  miệng kêu tiếng: - Chậc!  Cẩm Đào,  em không được phép nói vậy!  Em phải sống để còn bị anh " giày vò" nữa chứ!! Vừa dứt lời,  Thiên Nham đã nhấc bổng Cẩm Đào lên,  ánh mắt mê mị,  nụ cười thâm hiểm: - Giày vò nào!  Giày vò nào!... - Anh là tên khốn!!  Vương Thiên Nham,  mau thả em xuống! Cẩm Đào vùng vẫy trong vòng ôm của hắn thì cô bị thả phịch xuống giường.  Mặt cô đỏ ửng hết lên khi khuôn mặt điển trai không tì vết của hắn áp sát mặt cô và tiến dần lại... Bỗng cô đặt 1 ngón tay… Khoảnh khăc 2 ánh mắt chạm nhau cũng làm dấy lên trong lòng 2 con người ấy mỗi cảm xúc khác lạ thường.Thiên Nham vẫn kiêu ngạo thản nhiên đứng dựa người vào lan can nhìn xuống phía cô. Ánh mắt lạnh lùng. Đưa ngón tay ra hiệu cho cô đi vào nhàCẩm Đào 2 tay xiêt chặt, cố hít thở thật sâu và mở cổng bước vào.Đi vào trong nhà chính của căn biệt thự mà cô đã không còn nhìn thấy nó kể từ ngày cô đến ở nhà Nhật Viễn.Mọi thứ vẫn không thay đổi gì nhiều. Chỉ có lòng người là đã thay đổi. Cô đưa mắt nhìn quanh và dáo dác tìm kiếm hình hài bé bỏng.- Con tôi đâu?Cẩm Đào vừa nhìn bóng người bước xuống cầu thang mà vội vàng hét lên.Thiên Nham vẫn từ tốn, cử chỉ vẫn toát lên vẻ lịch lãm với chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết cùng chiếc quần âu đen, lạnh lùng khó đoán, bước xuống từng bậc. Nơi con người ấy toát lên cái vẻ bí ẩn vô cùng.- Cô cứ bình tĩnh! Vừa mới....Chưa kịp nói hết câu anh đã bị chặn đứng lại vì cảnh tượng trước mắt đến cổ họng tưởng chừng như bị cái gì đó chặn lại, đầu óc trống trải- Con tôi đâu? Tôi làm đúng theo yêu cầu của anh rồi! Trả con cho tôi! Cho tôi gặp đứa bé!Cẩm Đào không thể bình tĩnh được nữa liền chộp ngay lấy Thiên Nham mà nói. Bàn tay cô xiết chặt lấy 2 cánh tay anh mạnh đến nỗi phần áo bị nhăn lại và cảm nhận được cái đau khi móng tay cô in hằn vào xương thị anh.Hai ánh mắt chạm nhau một lần nữa. Lần này ở cự ly gần hơn và rõ hơn. Ánh mắt Cẩm Đào ánh lên nỗi buồn sâu thẳm,tuyệt vọng và cả khao khát mong thấy con của mình. Ánh mắt này anh đã nhìn thấy ở đâu rồi....Ừ. Là khi anh làm tổn thương cô!Ánh mắt đó như tạc sâu vào tâm trí người con trai kia.Anh như chết đi trong 3 giây.Chợt nhận ra sự im lặng của Thiên Nham cùng ánh mắt sững sờ. Cẩm Đào nhìn đôi bàn tay của mình rồi vội buông ra, quay đầu sang chỗ khác.- Tôi cần gặp đứa bé! Xin anh!...Thiên Nham như bừng tỉnh, lấy lại phong thái ban đầu:- Đi theo tôi!* *- Nuôi con của ai cơ? Con Cẩm Đào được phép sống trong cái nhà này sao? Không được đâu!- Tôi sẽ không theo ý của các người đâu!! AAAAA...Khuynh Thi vừa tức điên vừa nhấn ga xe thật mạnh. Chốc chốc, cô đã về tới nhà.Ánh mắt sắc lạnh nhìn chiếc xe đỗ phía trước cổng nhà. Cô quan sát thật ký rồi quyết định mở cửa đi ra ngoài." Xe của ai kia nhỉ?"- Cộc cộc....Tiếng Khuynh Thi gõ cửa sổ xe ô tô. Bác tài ấn nút cho kính đi xuống.- Xe ai vậy? sao lại đỗ trước cửa nhà tôi thế này?Bác tài cất tiếng:- À! Có cô gái nhờ tôi chở hộ tới đây rồi tiện thể chờ đưa cô ấy về luôn ấy mà!- Cô gái? cô gái nào?Khuynh Thi đứng trân người ra 1 lúc rồi trong đầu hiện ra 2 chữ khiên scoo kinh ngạc vô cùng" Cẩm Đào??"- Đột nhiên đi tới đây à? Tôi biết lí do rồi! Cô cứ đợi đi xem điều gì sẽ xảy ra với cô khi dám quay lại ngôi nhà này!Không nói chẳng rằng, 2 bàn tay cô xiết lại, rồi cứ thế đi vào trong nhà.* *- Đứa bé đang ở trong căn phòng phía trước!- ----------------------------------------------Đọc vui vẻ nhara 5 tập phần 2 mình sẽ đăng lên wattpat net_309Share và theo dõi, add thêm thành viên vào nhóm hộ mình với nha các nàng ơi!thế mình mới có động lực viết truyện! iu iu mn

Khoảnh khăc 2 ánh mắt chạm nhau cũng làm dấy lên trong lòng 2 con người ấy mỗi cảm xúc khác lạ thường.

Thiên Nham vẫn kiêu ngạo thản nhiên đứng dựa người vào lan can nhìn xuống phía cô. Ánh mắt lạnh lùng. Đưa ngón tay ra hiệu cho cô đi vào nhà

Cẩm Đào 2 tay xiêt chặt, cố hít thở thật sâu và mở cổng bước vào.

Đi vào trong nhà chính của căn biệt thự mà cô đã không còn nhìn thấy nó kể từ ngày cô đến ở nhà Nhật Viễn.

Mọi thứ vẫn không thay đổi gì nhiều. Chỉ có lòng người là đã thay đổi. Cô đưa mắt nhìn quanh và dáo dác tìm kiếm hình hài bé bỏng.

- Con tôi đâu?

Cẩm Đào vừa nhìn bóng người bước xuống cầu thang mà vội vàng hét lên.

Thiên Nham vẫn từ tốn, cử chỉ vẫn toát lên vẻ lịch lãm với chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết cùng chiếc quần âu đen, lạnh lùng khó đoán, bước xuống từng bậc. Nơi con người ấy toát lên cái vẻ bí ẩn vô cùng.

- Cô cứ bình tĩnh! Vừa mới....

Chưa kịp nói hết câu anh đã bị chặn đứng lại vì cảnh tượng trước mắt đến cổ họng tưởng chừng như bị cái gì đó chặn lại, đầu óc trống trải

- Con tôi đâu? Tôi làm đúng theo yêu cầu của anh rồi! Trả con cho tôi! Cho tôi gặp đứa bé!

Cẩm Đào không thể bình tĩnh được nữa liền chộp ngay lấy Thiên Nham mà nói. Bàn tay cô xiết chặt lấy 2 cánh tay anh mạnh đến nỗi phần áo bị nhăn lại và cảm nhận được cái đau khi móng tay cô in hằn vào xương thị anh.

Hai ánh mắt chạm nhau một lần nữa. Lần này ở cự ly gần hơn và rõ hơn. Ánh mắt Cẩm Đào ánh lên nỗi buồn sâu thẳm,tuyệt vọng và cả khao khát mong thấy con của mình. Ánh mắt này anh đã nhìn thấy ở đâu rồi....

Ừ. Là khi anh làm tổn thương cô!

Ánh mắt đó như tạc sâu vào tâm trí người con trai kia.Anh như chết đi trong 3 giây.

Chợt nhận ra sự im lặng của Thiên Nham cùng ánh mắt sững sờ. Cẩm Đào nhìn đôi bàn tay của mình rồi vội buông ra, quay đầu sang chỗ khác.

- Tôi cần gặp đứa bé! Xin anh!...

Thiên Nham như bừng tỉnh, lấy lại phong thái ban đầu:

- Đi theo tôi!

* *

- Nuôi con của ai cơ? Con Cẩm Đào được phép sống trong cái nhà này sao? Không được đâu!

- Tôi sẽ không theo ý của các người đâu!! AAAAA...

Khuynh Thi vừa tức điên vừa nhấn ga xe thật mạnh. Chốc chốc, cô đã về tới nhà.

Ánh mắt sắc lạnh nhìn chiếc xe đỗ phía trước cổng nhà. Cô quan sát thật ký rồi quyết định mở cửa đi ra ngoài.

" Xe của ai kia nhỉ?"

- Cộc cộc....

Tiếng Khuynh Thi gõ cửa sổ xe ô tô. Bác tài ấn nút cho kính đi xuống.

- Xe ai vậy? sao lại đỗ trước cửa nhà tôi thế này?

Bác tài cất tiếng:

- À! Có cô gái nhờ tôi chở hộ tới đây rồi tiện thể chờ đưa cô ấy về luôn ấy mà!

- Cô gái? cô gái nào?

Khuynh Thi đứng trân người ra 1 lúc rồi trong đầu hiện ra 2 chữ khiên scoo kinh ngạc vô cùng

" Cẩm Đào??"

- Đột nhiên đi tới đây à? Tôi biết lí do rồi! Cô cứ đợi đi xem điều gì sẽ xảy ra với cô khi dám quay lại ngôi nhà này!

Không nói chẳng rằng, 2 bàn tay cô xiết lại, rồi cứ thế đi vào trong nhà.

* *

- Đứa bé đang ở trong căn phòng phía trước!

- ----------------------------------------------

Đọc vui vẻ nha

ra 5 tập phần 2 mình sẽ đăng lên wattpat net_309

Share và theo dõi, add thêm thành viên vào nhóm hộ mình với nha các nàng ơi!

thế mình mới có động lực viết truyện! iu iu mn

Người Tình Độc QuyềnTác giả: Đình MẫnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược- Vương Thiên Nham!  Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em chứ?  - Không!  - Hắn đẩy gọng kính rồi tiếp tục đọc báo.  - Anh yêu em nhường nào?  - Yêu không giới hạn! - Hắn đưa mắt sang nhìn cô.  - Nói vậy tới cái lúc mà anh có bồ thì sao?? - Cô nheo mắt.  - Tầm bậy! Câu hỏi đó tôi nên hỏi em mới đúng! Chỉ sợ em có nhân tình thôi! - Hắn tháo kính ra mặt hơi khó chịu - To gan! Anh dám nói em vậy à?...Ay...Za...Vậy nếu một ngày...em chết... -!!!!!!!!????????? Hắn nhào tới chỗ cô,  lấy bàn tay lớn bịt miệng cô lại,  miệng kêu tiếng: - Chậc!  Cẩm Đào,  em không được phép nói vậy!  Em phải sống để còn bị anh " giày vò" nữa chứ!! Vừa dứt lời,  Thiên Nham đã nhấc bổng Cẩm Đào lên,  ánh mắt mê mị,  nụ cười thâm hiểm: - Giày vò nào!  Giày vò nào!... - Anh là tên khốn!!  Vương Thiên Nham,  mau thả em xuống! Cẩm Đào vùng vẫy trong vòng ôm của hắn thì cô bị thả phịch xuống giường.  Mặt cô đỏ ửng hết lên khi khuôn mặt điển trai không tì vết của hắn áp sát mặt cô và tiến dần lại... Bỗng cô đặt 1 ngón tay… Khoảnh khăc 2 ánh mắt chạm nhau cũng làm dấy lên trong lòng 2 con người ấy mỗi cảm xúc khác lạ thường.Thiên Nham vẫn kiêu ngạo thản nhiên đứng dựa người vào lan can nhìn xuống phía cô. Ánh mắt lạnh lùng. Đưa ngón tay ra hiệu cho cô đi vào nhàCẩm Đào 2 tay xiêt chặt, cố hít thở thật sâu và mở cổng bước vào.Đi vào trong nhà chính của căn biệt thự mà cô đã không còn nhìn thấy nó kể từ ngày cô đến ở nhà Nhật Viễn.Mọi thứ vẫn không thay đổi gì nhiều. Chỉ có lòng người là đã thay đổi. Cô đưa mắt nhìn quanh và dáo dác tìm kiếm hình hài bé bỏng.- Con tôi đâu?Cẩm Đào vừa nhìn bóng người bước xuống cầu thang mà vội vàng hét lên.Thiên Nham vẫn từ tốn, cử chỉ vẫn toát lên vẻ lịch lãm với chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết cùng chiếc quần âu đen, lạnh lùng khó đoán, bước xuống từng bậc. Nơi con người ấy toát lên cái vẻ bí ẩn vô cùng.- Cô cứ bình tĩnh! Vừa mới....Chưa kịp nói hết câu anh đã bị chặn đứng lại vì cảnh tượng trước mắt đến cổ họng tưởng chừng như bị cái gì đó chặn lại, đầu óc trống trải- Con tôi đâu? Tôi làm đúng theo yêu cầu của anh rồi! Trả con cho tôi! Cho tôi gặp đứa bé!Cẩm Đào không thể bình tĩnh được nữa liền chộp ngay lấy Thiên Nham mà nói. Bàn tay cô xiết chặt lấy 2 cánh tay anh mạnh đến nỗi phần áo bị nhăn lại và cảm nhận được cái đau khi móng tay cô in hằn vào xương thị anh.Hai ánh mắt chạm nhau một lần nữa. Lần này ở cự ly gần hơn và rõ hơn. Ánh mắt Cẩm Đào ánh lên nỗi buồn sâu thẳm,tuyệt vọng và cả khao khát mong thấy con của mình. Ánh mắt này anh đã nhìn thấy ở đâu rồi....Ừ. Là khi anh làm tổn thương cô!Ánh mắt đó như tạc sâu vào tâm trí người con trai kia.Anh như chết đi trong 3 giây.Chợt nhận ra sự im lặng của Thiên Nham cùng ánh mắt sững sờ. Cẩm Đào nhìn đôi bàn tay của mình rồi vội buông ra, quay đầu sang chỗ khác.- Tôi cần gặp đứa bé! Xin anh!...Thiên Nham như bừng tỉnh, lấy lại phong thái ban đầu:- Đi theo tôi!* *- Nuôi con của ai cơ? Con Cẩm Đào được phép sống trong cái nhà này sao? Không được đâu!- Tôi sẽ không theo ý của các người đâu!! AAAAA...Khuynh Thi vừa tức điên vừa nhấn ga xe thật mạnh. Chốc chốc, cô đã về tới nhà.Ánh mắt sắc lạnh nhìn chiếc xe đỗ phía trước cổng nhà. Cô quan sát thật ký rồi quyết định mở cửa đi ra ngoài." Xe của ai kia nhỉ?"- Cộc cộc....Tiếng Khuynh Thi gõ cửa sổ xe ô tô. Bác tài ấn nút cho kính đi xuống.- Xe ai vậy? sao lại đỗ trước cửa nhà tôi thế này?Bác tài cất tiếng:- À! Có cô gái nhờ tôi chở hộ tới đây rồi tiện thể chờ đưa cô ấy về luôn ấy mà!- Cô gái? cô gái nào?Khuynh Thi đứng trân người ra 1 lúc rồi trong đầu hiện ra 2 chữ khiên scoo kinh ngạc vô cùng" Cẩm Đào??"- Đột nhiên đi tới đây à? Tôi biết lí do rồi! Cô cứ đợi đi xem điều gì sẽ xảy ra với cô khi dám quay lại ngôi nhà này!Không nói chẳng rằng, 2 bàn tay cô xiết lại, rồi cứ thế đi vào trong nhà.* *- Đứa bé đang ở trong căn phòng phía trước!- ----------------------------------------------Đọc vui vẻ nhara 5 tập phần 2 mình sẽ đăng lên wattpat net_309Share và theo dõi, add thêm thành viên vào nhóm hộ mình với nha các nàng ơi!thế mình mới có động lực viết truyện! iu iu mn

Chương 35