- Cho em một đứa con được chứ? - Anh không thể. Mễ Y Đường nhìn người chồng yêu quý của mình mà cười chua chát, đôi mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng nhạt nhòa, chẳng biết làm gì hơn cô chỉ biết lặng im và cam chịu. - Viễn,em đói rồi chúng ta ra ngoài ăn thôi! Tô Mộc Niên tươi cười ôm eo chồng cô đầy âu yếm, Thiếu Viễn liền đưa tay bẹo má cô ta sủng ái rồi hai người họ cùng sánh bước rời khỏi. Trong cuộc tình này cô vốn dĩ là người thứ ba chen chân vào,lại được diễm phúc làm vợ của anh chứ không phải Mộc Niên kia,có phải cô nên cảm thấy mãn nguyện rồi không? - Nhưng em lại mãi mãi chẳng thể có được anh làm của riêng mình, cũng chỉ là hữu danh vô phận mà thôi! Còn nhớ,ngày ấy cô vì anh mà bất chấp mạng sống,anh lại vì mang ơn mà đồng ý lấy cô. Thật nực cười cho một đám cưới không có tình yêu trọn vẹn! Con gái mà nói,mấy ai không đa tình? Như một lẽ thường tình,cô yêu anh khắc cốt ghi tâm. Như mặt trời và mặt đất,vốn chẳng thể tách rời tưởng như rất gần mà với mãi không thấy nhau... - Viễn,…
Chương 7
Yêu Em Lại Một LầnTác giả: Mạc Tử Lam PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng- Cho em một đứa con được chứ? - Anh không thể. Mễ Y Đường nhìn người chồng yêu quý của mình mà cười chua chát, đôi mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng nhạt nhòa, chẳng biết làm gì hơn cô chỉ biết lặng im và cam chịu. - Viễn,em đói rồi chúng ta ra ngoài ăn thôi! Tô Mộc Niên tươi cười ôm eo chồng cô đầy âu yếm, Thiếu Viễn liền đưa tay bẹo má cô ta sủng ái rồi hai người họ cùng sánh bước rời khỏi. Trong cuộc tình này cô vốn dĩ là người thứ ba chen chân vào,lại được diễm phúc làm vợ của anh chứ không phải Mộc Niên kia,có phải cô nên cảm thấy mãn nguyện rồi không? - Nhưng em lại mãi mãi chẳng thể có được anh làm của riêng mình, cũng chỉ là hữu danh vô phận mà thôi! Còn nhớ,ngày ấy cô vì anh mà bất chấp mạng sống,anh lại vì mang ơn mà đồng ý lấy cô. Thật nực cười cho một đám cưới không có tình yêu trọn vẹn! Con gái mà nói,mấy ai không đa tình? Như một lẽ thường tình,cô yêu anh khắc cốt ghi tâm. Như mặt trời và mặt đất,vốn chẳng thể tách rời tưởng như rất gần mà với mãi không thấy nhau... - Viễn,… - Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô. Chúng ta gặp nhau đi.Tiếng Tô Mộc Niên đều đều trong điện thoại,xem ra những điều liên quan đến cô ta thập phần chẳng có gì là tốt đẹp cả. Y Đường khẽ cười khẩy,khuân mặt đầy thích thú chờ đợi kịch hay của cô ta:- Được.Tô Mộc Niên đặt một phòng ăn khá rộng rãi,cách bố trí hơi hướng phong cách Châu Âu,giữa căn phòng kê một bộ shofa lớn và một chiếc bàn vừa vặn. Cô ta ngồi trên shofa nở nụ cười vô cùng quỷ dị, những ngón tay thon thả cầm ly rượu vang đỏ khẽ lắc lắc,nước trong ly sóng sánh tạo thành những con sóng va vào thành thủy tinh,dưới ánh đèn lê ông lại càng thêm huyền ảo.- Hôm nay em định cho anh ăn gì đây?Từ đằng sau ả một người đàn ông to lớn béo tốt chỉ khoác trên mình chiếc khăn tắm hững hờ ngang hông để lộ cả chiếc bụng mỡ lúc lắc theo từng bước đi,hắn ôm lấy cơ thể mềm mại của Tô Mộc Niên, đôi mắt dán chặt vào b* ng*c sữa ẩn hiện sau lớp váy mỏng.- Phó tổng,anh làm gì mà phải nôn nóng,đến lúc thức ăn sẽ bưng đến miệng anh thôi.Mộc Niên khéo léo thoát khỏi vòng tay của gã,ả rót một ly rượu:- Mời Phó tổng, có mồi nhắm ắt hẳn cần thêm rượu.- Mồi nào ngon bằng em chứ.Gã cười d*m đ*ng đưa bàn tay to béo lên vuốt má Mộc Niên, từ tận đáy lòng ả trào lên cỗ chán ghét,nếu không phải gã có thể lợi dụng thì cũng đừng mơ cô ta sẽ để cho một con sói già ở bên cạnh mình.- Phó tổng,đến giờ rồi,người cũng sắp đến,anh mau vào trong đi.Tô Mộc Niên cười quỷ quyệt,cái nhếch môi cong vút tựa sắp có một màn h**n ** vô cùng đặc sắc đáng để mong chờ!------------------- Vũ Tình,cô ta đặt phòng bao nhiêu?- Dạ,là căn phòng lớn trên tầng hai.Mễ Y Đường cười đầy khinh bỉ, cô phải công nhận Tô Mộc Niên rất cao tay nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Thế nào lại chọn trúng nhà hàng này,thật đáng tiếc cho cái kế hoạch thâm hiểm kia,giúp cô dễ dàng lật đổ ván cờ. Cho dù vậy cũng sẽ không kém phần vui vẻ! Cô ta muốn chơi thì cô đâu thể từ chối,hùa theo cũng là một cách khiến đối phương không kịp trở tay.- Ừm,những thứ tôi bảo cậu đã chuẩn bị chưa?- Tất cả đều đã chuẩn bị hoàn hảo rồi.- Tốt!- Nhưng...làm vậy có phải hơi quá đáng không?Y Đường lại như nghe được chuyện rất đáng buồn cười,cô quay người lại nói với anh chàng quản lý:- Bản chất của cô ta vốn đã như vậy rồi,sẽ chẳng có gì là quá đáng cả.- Vâng.Anh chàng tên Vũ Tình khẽ gật đầu cũng chẳng nói thêm gì nữa mà lui xuống. Y Đường điềm đạm tiến đến căn phòng kia,nụ cười nửa miệng luôn hiện hữu trên môi nhẹ nhàng mà ẩn chứa bao hàm ý....
- Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô. Chúng ta gặp nhau đi.
Tiếng Tô Mộc Niên đều đều trong điện thoại,xem ra những điều liên quan đến cô ta thập phần chẳng có gì là tốt đẹp cả. Y Đường khẽ cười khẩy,khuân mặt đầy thích thú chờ đợi kịch hay của cô ta:
- Được.
Tô Mộc Niên đặt một phòng ăn khá rộng rãi,cách bố trí hơi hướng phong cách Châu Âu,giữa căn phòng kê một bộ shofa lớn và một chiếc bàn vừa vặn. Cô ta ngồi trên shofa nở nụ cười vô cùng quỷ dị, những ngón tay thon thả cầm ly rượu vang đỏ khẽ lắc lắc,nước trong ly sóng sánh tạo thành những con sóng va vào thành thủy tinh,dưới ánh đèn lê ông lại càng thêm huyền ảo.
- Hôm nay em định cho anh ăn gì đây?
Từ đằng sau ả một người đàn ông to lớn béo tốt chỉ khoác trên mình chiếc khăn tắm hững hờ ngang hông để lộ cả chiếc bụng mỡ lúc lắc theo từng bước đi,hắn ôm lấy cơ thể mềm mại của Tô Mộc Niên, đôi mắt dán chặt vào b* ng*c sữa ẩn hiện sau lớp váy mỏng.
- Phó tổng,anh làm gì mà phải nôn nóng,đến lúc thức ăn sẽ bưng đến miệng anh thôi.
Mộc Niên khéo léo thoát khỏi vòng tay của gã,ả rót một ly rượu:
- Mời Phó tổng, có mồi nhắm ắt hẳn cần thêm rượu.
- Mồi nào ngon bằng em chứ.
Gã cười d*m đ*ng đưa bàn tay to béo lên vuốt má Mộc Niên, từ tận đáy lòng ả trào lên cỗ chán ghét,nếu không phải gã có thể lợi dụng thì cũng đừng mơ cô ta sẽ để cho một con sói già ở bên cạnh mình.
- Phó tổng,đến giờ rồi,người cũng sắp đến,anh mau vào trong đi.
Tô Mộc Niên cười quỷ quyệt,cái nhếch môi cong vút tựa sắp có một màn h**n ** vô cùng đặc sắc đáng để mong chờ!
------------------
- Vũ Tình,cô ta đặt phòng bao nhiêu?
- Dạ,là căn phòng lớn trên tầng hai.
Mễ Y Đường cười đầy khinh bỉ, cô phải công nhận Tô Mộc Niên rất cao tay nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Thế nào lại chọn trúng nhà hàng này,thật đáng tiếc cho cái kế hoạch thâm hiểm kia,giúp cô dễ dàng lật đổ ván cờ. Cho dù vậy cũng sẽ không kém phần vui vẻ! Cô ta muốn chơi thì cô đâu thể từ chối,hùa theo cũng là một cách khiến đối phương không kịp trở tay.
- Ừm,những thứ tôi bảo cậu đã chuẩn bị chưa?
- Tất cả đều đã chuẩn bị hoàn hảo rồi.
- Tốt!
- Nhưng...làm vậy có phải hơi quá đáng không?
Y Đường lại như nghe được chuyện rất đáng buồn cười,cô quay người lại nói với anh chàng quản lý:
- Bản chất của cô ta vốn đã như vậy rồi,sẽ chẳng có gì là quá đáng cả.
- Vâng.
Anh chàng tên Vũ Tình khẽ gật đầu cũng chẳng nói thêm gì nữa mà lui xuống. Y Đường điềm đạm tiến đến căn phòng kia,nụ cười nửa miệng luôn hiện hữu trên môi nhẹ nhàng mà ẩn chứa bao hàm ý....
Yêu Em Lại Một LầnTác giả: Mạc Tử Lam PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng- Cho em một đứa con được chứ? - Anh không thể. Mễ Y Đường nhìn người chồng yêu quý của mình mà cười chua chát, đôi mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng nhạt nhòa, chẳng biết làm gì hơn cô chỉ biết lặng im và cam chịu. - Viễn,em đói rồi chúng ta ra ngoài ăn thôi! Tô Mộc Niên tươi cười ôm eo chồng cô đầy âu yếm, Thiếu Viễn liền đưa tay bẹo má cô ta sủng ái rồi hai người họ cùng sánh bước rời khỏi. Trong cuộc tình này cô vốn dĩ là người thứ ba chen chân vào,lại được diễm phúc làm vợ của anh chứ không phải Mộc Niên kia,có phải cô nên cảm thấy mãn nguyện rồi không? - Nhưng em lại mãi mãi chẳng thể có được anh làm của riêng mình, cũng chỉ là hữu danh vô phận mà thôi! Còn nhớ,ngày ấy cô vì anh mà bất chấp mạng sống,anh lại vì mang ơn mà đồng ý lấy cô. Thật nực cười cho một đám cưới không có tình yêu trọn vẹn! Con gái mà nói,mấy ai không đa tình? Như một lẽ thường tình,cô yêu anh khắc cốt ghi tâm. Như mặt trời và mặt đất,vốn chẳng thể tách rời tưởng như rất gần mà với mãi không thấy nhau... - Viễn,… - Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô. Chúng ta gặp nhau đi.Tiếng Tô Mộc Niên đều đều trong điện thoại,xem ra những điều liên quan đến cô ta thập phần chẳng có gì là tốt đẹp cả. Y Đường khẽ cười khẩy,khuân mặt đầy thích thú chờ đợi kịch hay của cô ta:- Được.Tô Mộc Niên đặt một phòng ăn khá rộng rãi,cách bố trí hơi hướng phong cách Châu Âu,giữa căn phòng kê một bộ shofa lớn và một chiếc bàn vừa vặn. Cô ta ngồi trên shofa nở nụ cười vô cùng quỷ dị, những ngón tay thon thả cầm ly rượu vang đỏ khẽ lắc lắc,nước trong ly sóng sánh tạo thành những con sóng va vào thành thủy tinh,dưới ánh đèn lê ông lại càng thêm huyền ảo.- Hôm nay em định cho anh ăn gì đây?Từ đằng sau ả một người đàn ông to lớn béo tốt chỉ khoác trên mình chiếc khăn tắm hững hờ ngang hông để lộ cả chiếc bụng mỡ lúc lắc theo từng bước đi,hắn ôm lấy cơ thể mềm mại của Tô Mộc Niên, đôi mắt dán chặt vào b* ng*c sữa ẩn hiện sau lớp váy mỏng.- Phó tổng,anh làm gì mà phải nôn nóng,đến lúc thức ăn sẽ bưng đến miệng anh thôi.Mộc Niên khéo léo thoát khỏi vòng tay của gã,ả rót một ly rượu:- Mời Phó tổng, có mồi nhắm ắt hẳn cần thêm rượu.- Mồi nào ngon bằng em chứ.Gã cười d*m đ*ng đưa bàn tay to béo lên vuốt má Mộc Niên, từ tận đáy lòng ả trào lên cỗ chán ghét,nếu không phải gã có thể lợi dụng thì cũng đừng mơ cô ta sẽ để cho một con sói già ở bên cạnh mình.- Phó tổng,đến giờ rồi,người cũng sắp đến,anh mau vào trong đi.Tô Mộc Niên cười quỷ quyệt,cái nhếch môi cong vút tựa sắp có một màn h**n ** vô cùng đặc sắc đáng để mong chờ!------------------- Vũ Tình,cô ta đặt phòng bao nhiêu?- Dạ,là căn phòng lớn trên tầng hai.Mễ Y Đường cười đầy khinh bỉ, cô phải công nhận Tô Mộc Niên rất cao tay nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Thế nào lại chọn trúng nhà hàng này,thật đáng tiếc cho cái kế hoạch thâm hiểm kia,giúp cô dễ dàng lật đổ ván cờ. Cho dù vậy cũng sẽ không kém phần vui vẻ! Cô ta muốn chơi thì cô đâu thể từ chối,hùa theo cũng là một cách khiến đối phương không kịp trở tay.- Ừm,những thứ tôi bảo cậu đã chuẩn bị chưa?- Tất cả đều đã chuẩn bị hoàn hảo rồi.- Tốt!- Nhưng...làm vậy có phải hơi quá đáng không?Y Đường lại như nghe được chuyện rất đáng buồn cười,cô quay người lại nói với anh chàng quản lý:- Bản chất của cô ta vốn đã như vậy rồi,sẽ chẳng có gì là quá đáng cả.- Vâng.Anh chàng tên Vũ Tình khẽ gật đầu cũng chẳng nói thêm gì nữa mà lui xuống. Y Đường điềm đạm tiến đến căn phòng kia,nụ cười nửa miệng luôn hiện hữu trên môi nhẹ nhàng mà ẩn chứa bao hàm ý....