- Cho em một đứa con được chứ? - Anh không thể. Mễ Y Đường nhìn người chồng yêu quý của mình mà cười chua chát, đôi mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng nhạt nhòa, chẳng biết làm gì hơn cô chỉ biết lặng im và cam chịu. - Viễn,em đói rồi chúng ta ra ngoài ăn thôi! Tô Mộc Niên tươi cười ôm eo chồng cô đầy âu yếm, Thiếu Viễn liền đưa tay bẹo má cô ta sủng ái rồi hai người họ cùng sánh bước rời khỏi. Trong cuộc tình này cô vốn dĩ là người thứ ba chen chân vào,lại được diễm phúc làm vợ của anh chứ không phải Mộc Niên kia,có phải cô nên cảm thấy mãn nguyện rồi không? - Nhưng em lại mãi mãi chẳng thể có được anh làm của riêng mình, cũng chỉ là hữu danh vô phận mà thôi! Còn nhớ,ngày ấy cô vì anh mà bất chấp mạng sống,anh lại vì mang ơn mà đồng ý lấy cô. Thật nực cười cho một đám cưới không có tình yêu trọn vẹn! Con gái mà nói,mấy ai không đa tình? Như một lẽ thường tình,cô yêu anh khắc cốt ghi tâm. Như mặt trời và mặt đất,vốn chẳng thể tách rời tưởng như rất gần mà với mãi không thấy nhau... - Viễn,…
Chương 9
Yêu Em Lại Một LầnTác giả: Mạc Tử Lam PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng- Cho em một đứa con được chứ? - Anh không thể. Mễ Y Đường nhìn người chồng yêu quý của mình mà cười chua chát, đôi mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng nhạt nhòa, chẳng biết làm gì hơn cô chỉ biết lặng im và cam chịu. - Viễn,em đói rồi chúng ta ra ngoài ăn thôi! Tô Mộc Niên tươi cười ôm eo chồng cô đầy âu yếm, Thiếu Viễn liền đưa tay bẹo má cô ta sủng ái rồi hai người họ cùng sánh bước rời khỏi. Trong cuộc tình này cô vốn dĩ là người thứ ba chen chân vào,lại được diễm phúc làm vợ của anh chứ không phải Mộc Niên kia,có phải cô nên cảm thấy mãn nguyện rồi không? - Nhưng em lại mãi mãi chẳng thể có được anh làm của riêng mình, cũng chỉ là hữu danh vô phận mà thôi! Còn nhớ,ngày ấy cô vì anh mà bất chấp mạng sống,anh lại vì mang ơn mà đồng ý lấy cô. Thật nực cười cho một đám cưới không có tình yêu trọn vẹn! Con gái mà nói,mấy ai không đa tình? Như một lẽ thường tình,cô yêu anh khắc cốt ghi tâm. Như mặt trời và mặt đất,vốn chẳng thể tách rời tưởng như rất gần mà với mãi không thấy nhau... - Viễn,… - Nóng quá. Cả người Tô Mộc Niên như bị lửa đốt,nóng bứt dứt vô cùng.- Bé con để anh giúp em hạ nhiệt!Từ đằng sau bàn tay to lớn của Phó tổng đã sớm ôm trọn ả vào trong lòng, Mộc Niên quay người nhìn gã với đôi mắt đục ngầu đầy k*ch d*c. - Không cần phiền anh,buông tôi ra. Tô Mộc Niên ban đầu vẫn cố phản kháng, đến khi đôi môi căng mọng bị gã ngấu nghiến c*n m*t thì cả người mềm nhũn dựa vào người gã. Ả đưa tay vòng qua cổ Phó tổng, nụ hôn càng ngày càng cuồng nhiệt,bao nhiêu cuồng dã đều bộc phát. Hai người trong cơn mê loạn quấn lấy nhau không rời,h**n ** là vậy vẫn không quên Thiếu Viễn có thể đến bất kì lúc nào, Tô Mộc Niên vội đẩy tên Phó tổng ra:- Không được,tránh xa tôi ra.Gã nhìn cô,đôi mắt đục ngầu không dời thân hình mềm mại quến rũ,gã cười d*m đ*ng kéo tay cô về phía giường, dùng thân hình béo tốt của mình đè cô dưới thân. Chiếc váy cô mặc trên người nhanh chóng bị cởi bỏ:- Anh sẽ khiến em thoải mái,đừng cố phản kháng nếu không sẽ không vui đâu. Tên Phó tổng nhìn thân hình tr*n tr** vô cùng nuột nà của Mộc Niên khẽ l**m môi thèm thuồng, gã cúi xuống hôn lên cơ thể ả, âm thanh phóng túng vang lên càng khiến bầu không khí thêm phần mờ ám. Tô Mộc Niên dù muốn phản kháng cũng không thể chống lại sức lực của gã, hơn hết trong người ả đang có thuốc,hơn ai hết ả cần được lấp đầy. Đầu óc cũng vì d*c v*ng mà trở nên mụ mị,thân ảnh mềm mại uốn lượn như rắn trên giường dụ hoặc ướt át. - Tiểu bảo bối,em thật đẹp.Nhiệt độ căn phòng càng ngày càng nóng lên, cuộc mây mưa diễn ra triền miên dây dưa mãi không dứt. Thật không ngờ,d*c v*ng lại có thể khiến con người trở nên thấp hèn đến vậy. Tiếng cửa kéo vang lên, từ bên ngoài xuất hiện bóng dáng của người thứ ba, gân nổi lên cuồn cuộn,hắn nắm chặt hai bàn tay,tờ giấy ly hôn trong tay cũng đã bị vò nát,hắn tiến lại phía đôi nam nữ đang tr*n tr** cuốn lấy nhau. Thiếu Viễn tóm lấy vai gã Phó tổng hất cơ thể to béo của gã ngã vật ra giường.- Thằng khốn,tao giết mày. Những cú đấm mạnh mẽ liên tiếp đáp xuống mặt gã, bản thân vốn béo tốt là vậy nhưng không hề biết đánh trả lại Thiếu Viễn,huống hồ sức lực đều bị cuộc mây mưa vừa rồi rút sạch,gã chỉ biết vô lực giơ tay lên đỡ mặt. - Thiếu Viễn,đừng đánh nữa,sẽ chết người đấy. Tô Mộc Niên sợ hãi tóm lấy tay Thiếu Viễn, ả khóc lóc vô cùng thảm thiết cầu xin hắn. Nhưng nhận lại là cái hất tay lạnh lùng, Thiếu Viễn nhìn Tô Mộc Niên căm phẫn cực độ,hắn đưa tay bóp chặt cằm ả,gằn lên từng tiếng:- Tôi thật không ngờ cô lại lăng loàn thế này. Mẹ kiếp, đúng là đồ gái đ**m. Hắn không nề hà gì mà buông lời nặng nề chửi rủa Mộc Niên, cằm của ả bị bàn tay hắn bóp đau đến tê dại,không nói được gì ả chỉ biết khóc thê thảm,hướng đôi mắt ướt nhẹp nước mắt nhìn hắn. - Cô khôn hồn thì cút khỏi đây,đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Nếu để tôi nhìn thấy cô thì đừng trách tôi ra tay độc ác.Thiếu Viễn trừng mắt nhìn ả rồi lạnh lùng bỏ đi. Mất đi đứa con,nay đến người hắn yêu nhất cũng phản bội sau lưng hắn,thật là muốn dồn hắn đến đường cùng mà, hắn vì cái gì mà ra như ngày hôm này? Qủa báo sao? Hắn khinh,hắn không phục....
- Nóng quá.
Cả người Tô Mộc Niên như bị lửa đốt,nóng bứt dứt vô cùng.
- Bé con để anh giúp em hạ nhiệt!
Từ đằng sau bàn tay to lớn của Phó tổng đã sớm ôm trọn ả vào trong lòng, Mộc Niên quay người nhìn gã với đôi mắt đục ngầu đầy k*ch d*c.
- Không cần phiền anh,buông tôi ra.
Tô Mộc Niên ban đầu vẫn cố phản kháng, đến khi đôi môi căng mọng bị gã ngấu nghiến c*n m*t thì cả người mềm nhũn dựa vào người gã. Ả đưa tay vòng qua cổ Phó tổng, nụ hôn càng ngày càng cuồng nhiệt,bao nhiêu cuồng dã đều bộc phát. Hai người trong cơn mê loạn quấn lấy nhau không rời,h**n ** là vậy vẫn không quên Thiếu Viễn có thể đến bất kì lúc nào, Tô Mộc Niên vội đẩy tên Phó tổng ra:
- Không được,tránh xa tôi ra.
Gã nhìn cô,đôi mắt đục ngầu không dời thân hình mềm mại quến rũ,gã cười d*m đ*ng kéo tay cô về phía giường, dùng thân hình béo tốt của mình đè cô dưới thân. Chiếc váy cô mặc trên người nhanh chóng bị cởi bỏ:
- Anh sẽ khiến em thoải mái,đừng cố phản kháng nếu không sẽ không vui đâu.
Tên Phó tổng nhìn thân hình tr*n tr** vô cùng nuột nà của Mộc Niên khẽ l**m môi thèm thuồng, gã cúi xuống hôn lên cơ thể ả, âm thanh phóng túng vang lên càng khiến bầu không khí thêm phần mờ ám. Tô Mộc Niên dù muốn phản kháng cũng không thể chống lại sức lực của gã, hơn hết trong người ả đang có thuốc,hơn ai hết ả cần được lấp đầy. Đầu óc cũng vì d*c v*ng mà trở nên mụ mị,thân ảnh mềm mại uốn lượn như rắn trên giường dụ hoặc ướt át.
- Tiểu bảo bối,em thật đẹp.
Nhiệt độ căn phòng càng ngày càng nóng lên, cuộc mây mưa diễn ra triền miên dây dưa mãi không dứt. Thật không ngờ,d*c v*ng lại có thể khiến con người trở nên thấp hèn đến vậy. Tiếng cửa kéo vang lên, từ bên ngoài xuất hiện bóng dáng của người thứ ba, gân nổi lên cuồn cuộn,hắn nắm chặt hai bàn tay,tờ giấy ly hôn trong tay cũng đã bị vò nát,hắn tiến lại phía đôi nam nữ đang tr*n tr** cuốn lấy nhau. Thiếu Viễn tóm lấy vai gã Phó tổng hất cơ thể to béo của gã ngã vật ra giường.
- Thằng khốn,tao giết mày.
Những cú đấm mạnh mẽ liên tiếp đáp xuống mặt gã, bản thân vốn béo tốt là vậy nhưng không hề biết đánh trả lại Thiếu Viễn,huống hồ sức lực đều bị cuộc mây mưa vừa rồi rút sạch,gã chỉ biết vô lực giơ tay lên đỡ mặt.
- Thiếu Viễn,đừng đánh nữa,sẽ chết người đấy.
Tô Mộc Niên sợ hãi tóm lấy tay Thiếu Viễn, ả khóc lóc vô cùng thảm thiết cầu xin hắn. Nhưng nhận lại là cái hất tay lạnh lùng, Thiếu Viễn nhìn Tô Mộc Niên căm phẫn cực độ,hắn đưa tay bóp chặt cằm ả,gằn lên từng tiếng:
- Tôi thật không ngờ cô lại lăng loàn thế này. Mẹ kiếp, đúng là đồ gái đ**m.
Hắn không nề hà gì mà buông lời nặng nề chửi rủa Mộc Niên, cằm của ả bị bàn tay hắn bóp đau đến tê dại,không nói được gì ả chỉ biết khóc thê thảm,hướng đôi mắt ướt nhẹp nước mắt nhìn hắn.
- Cô khôn hồn thì cút khỏi đây,đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Nếu để tôi nhìn thấy cô thì đừng trách tôi ra tay độc ác.
Thiếu Viễn trừng mắt nhìn ả rồi lạnh lùng bỏ đi. Mất đi đứa con,nay đến người hắn yêu nhất cũng phản bội sau lưng hắn,thật là muốn dồn hắn đến đường cùng mà, hắn vì cái gì mà ra như ngày hôm này? Qủa báo sao? Hắn khinh,hắn không phục....
Yêu Em Lại Một LầnTác giả: Mạc Tử Lam PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng- Cho em một đứa con được chứ? - Anh không thể. Mễ Y Đường nhìn người chồng yêu quý của mình mà cười chua chát, đôi mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng nhạt nhòa, chẳng biết làm gì hơn cô chỉ biết lặng im và cam chịu. - Viễn,em đói rồi chúng ta ra ngoài ăn thôi! Tô Mộc Niên tươi cười ôm eo chồng cô đầy âu yếm, Thiếu Viễn liền đưa tay bẹo má cô ta sủng ái rồi hai người họ cùng sánh bước rời khỏi. Trong cuộc tình này cô vốn dĩ là người thứ ba chen chân vào,lại được diễm phúc làm vợ của anh chứ không phải Mộc Niên kia,có phải cô nên cảm thấy mãn nguyện rồi không? - Nhưng em lại mãi mãi chẳng thể có được anh làm của riêng mình, cũng chỉ là hữu danh vô phận mà thôi! Còn nhớ,ngày ấy cô vì anh mà bất chấp mạng sống,anh lại vì mang ơn mà đồng ý lấy cô. Thật nực cười cho một đám cưới không có tình yêu trọn vẹn! Con gái mà nói,mấy ai không đa tình? Như một lẽ thường tình,cô yêu anh khắc cốt ghi tâm. Như mặt trời và mặt đất,vốn chẳng thể tách rời tưởng như rất gần mà với mãi không thấy nhau... - Viễn,… - Nóng quá. Cả người Tô Mộc Niên như bị lửa đốt,nóng bứt dứt vô cùng.- Bé con để anh giúp em hạ nhiệt!Từ đằng sau bàn tay to lớn của Phó tổng đã sớm ôm trọn ả vào trong lòng, Mộc Niên quay người nhìn gã với đôi mắt đục ngầu đầy k*ch d*c. - Không cần phiền anh,buông tôi ra. Tô Mộc Niên ban đầu vẫn cố phản kháng, đến khi đôi môi căng mọng bị gã ngấu nghiến c*n m*t thì cả người mềm nhũn dựa vào người gã. Ả đưa tay vòng qua cổ Phó tổng, nụ hôn càng ngày càng cuồng nhiệt,bao nhiêu cuồng dã đều bộc phát. Hai người trong cơn mê loạn quấn lấy nhau không rời,h**n ** là vậy vẫn không quên Thiếu Viễn có thể đến bất kì lúc nào, Tô Mộc Niên vội đẩy tên Phó tổng ra:- Không được,tránh xa tôi ra.Gã nhìn cô,đôi mắt đục ngầu không dời thân hình mềm mại quến rũ,gã cười d*m đ*ng kéo tay cô về phía giường, dùng thân hình béo tốt của mình đè cô dưới thân. Chiếc váy cô mặc trên người nhanh chóng bị cởi bỏ:- Anh sẽ khiến em thoải mái,đừng cố phản kháng nếu không sẽ không vui đâu. Tên Phó tổng nhìn thân hình tr*n tr** vô cùng nuột nà của Mộc Niên khẽ l**m môi thèm thuồng, gã cúi xuống hôn lên cơ thể ả, âm thanh phóng túng vang lên càng khiến bầu không khí thêm phần mờ ám. Tô Mộc Niên dù muốn phản kháng cũng không thể chống lại sức lực của gã, hơn hết trong người ả đang có thuốc,hơn ai hết ả cần được lấp đầy. Đầu óc cũng vì d*c v*ng mà trở nên mụ mị,thân ảnh mềm mại uốn lượn như rắn trên giường dụ hoặc ướt át. - Tiểu bảo bối,em thật đẹp.Nhiệt độ căn phòng càng ngày càng nóng lên, cuộc mây mưa diễn ra triền miên dây dưa mãi không dứt. Thật không ngờ,d*c v*ng lại có thể khiến con người trở nên thấp hèn đến vậy. Tiếng cửa kéo vang lên, từ bên ngoài xuất hiện bóng dáng của người thứ ba, gân nổi lên cuồn cuộn,hắn nắm chặt hai bàn tay,tờ giấy ly hôn trong tay cũng đã bị vò nát,hắn tiến lại phía đôi nam nữ đang tr*n tr** cuốn lấy nhau. Thiếu Viễn tóm lấy vai gã Phó tổng hất cơ thể to béo của gã ngã vật ra giường.- Thằng khốn,tao giết mày. Những cú đấm mạnh mẽ liên tiếp đáp xuống mặt gã, bản thân vốn béo tốt là vậy nhưng không hề biết đánh trả lại Thiếu Viễn,huống hồ sức lực đều bị cuộc mây mưa vừa rồi rút sạch,gã chỉ biết vô lực giơ tay lên đỡ mặt. - Thiếu Viễn,đừng đánh nữa,sẽ chết người đấy. Tô Mộc Niên sợ hãi tóm lấy tay Thiếu Viễn, ả khóc lóc vô cùng thảm thiết cầu xin hắn. Nhưng nhận lại là cái hất tay lạnh lùng, Thiếu Viễn nhìn Tô Mộc Niên căm phẫn cực độ,hắn đưa tay bóp chặt cằm ả,gằn lên từng tiếng:- Tôi thật không ngờ cô lại lăng loàn thế này. Mẹ kiếp, đúng là đồ gái đ**m. Hắn không nề hà gì mà buông lời nặng nề chửi rủa Mộc Niên, cằm của ả bị bàn tay hắn bóp đau đến tê dại,không nói được gì ả chỉ biết khóc thê thảm,hướng đôi mắt ướt nhẹp nước mắt nhìn hắn. - Cô khôn hồn thì cút khỏi đây,đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Nếu để tôi nhìn thấy cô thì đừng trách tôi ra tay độc ác.Thiếu Viễn trừng mắt nhìn ả rồi lạnh lùng bỏ đi. Mất đi đứa con,nay đến người hắn yêu nhất cũng phản bội sau lưng hắn,thật là muốn dồn hắn đến đường cùng mà, hắn vì cái gì mà ra như ngày hôm này? Qủa báo sao? Hắn khinh,hắn không phục....