Chung Trinh lái xe hai vòng quanh sân bay mớí nhìn thấy Tùng Dung đang kéo vali đi tới từ lối ra ở đẳng xa. Cô mặc chiếc áo sơ mi cánh dơi kẻ sọc cổ chữ V rộng, phần xương quai xanh tuyệt đẹp thoáng ẩn hiện, chiếc quần bố lửng tối màu để lộ cổ chân mảnh mai, vắt trên tay một chiếc áo khoác. Ngồi máy bay lâu như vậy mà trông cô vẫn rất tươi tỉnh, không hề có vẻ mỏi mệt. Sáng đầu xuân nhiệt độ không cao, Chung Trinh ngồi trong xe nhìn trang phục của Tùng Dung thì rùng mình, sau đó tấp vào lề đường, mở cửa xe chạy tới, "Chị họ đẹp trai của em! Em ở đây!" Tùng Dung bước đến, cười vò tóc Chung Trinh, "Lâu rồi không gặp, em họ Chung Trinh." Chung Trinh ghét nhất là bị người khác dài giọng gọi "trung trinh(*)". Cậu cau mày, tránh khỏi tay Tùng Dung, phẩy tóc hỏi: "Chị họ, sao chị lại cắt tóc?" (*) Hai từ "Chung Trinh" và "trung trinh" có phát âm tiếng Trung giống nhau. (Mọi chú thích trong cuốn sách này đều của người dịch.) Tùng Dung lắc nhẹ mái tóc ngắn màu nâu gọn gàng. Rất ít cô gái để…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...