Edit: Subo Thục Nguyên, tháng chạp năm mười ba. Tây Lương, hoàng thành Dĩnh Kinh. "Khụ khụ." Bên trong phòng ngủ truyền ra từng trận ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm ở bàn viết, tay cầm bút gian nan viết xuống từng hàng chữ, bàn tay nàng mềm yếu run rẩy không thôi. Đặt bút, lại là một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thắm từ khe hở ngón tay gian chậm rãi chảy ra, rơi xuống y phục thượng hạng đẹp đẽ quý giá của nàng. "Hoàng hậu nương nương!" Một cung nữ khẩn trương tiến lên đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của. Nàng lắc lắc đầu, nhẹ đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường, ám đạo bên trong kia, lấy một cái tráp màu đen. Hoàng hậu lấy nó ra, gọi khẽ: "Vân Tâm, ngươi cất cái này đi, di chiếu...... Khụ khụ, di chiếu ở chỗ này." Tuân Vân Tâm tiếp nhận tráp trong tay Hoàng hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc một cái nữ tử trên giường kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Tiên đế băng hà đến nay đã hơn mười mấy ngày, Hoàng hậu bí mật không phát tang. Khi sinh thời Tiên đế chưa từng…
Quyển 2 - Chương 2: Vô tình gặp Huệ phi
Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng PhiTác giả: Hoại Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngEdit: Subo Thục Nguyên, tháng chạp năm mười ba. Tây Lương, hoàng thành Dĩnh Kinh. "Khụ khụ." Bên trong phòng ngủ truyền ra từng trận ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm ở bàn viết, tay cầm bút gian nan viết xuống từng hàng chữ, bàn tay nàng mềm yếu run rẩy không thôi. Đặt bút, lại là một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thắm từ khe hở ngón tay gian chậm rãi chảy ra, rơi xuống y phục thượng hạng đẹp đẽ quý giá của nàng. "Hoàng hậu nương nương!" Một cung nữ khẩn trương tiến lên đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của. Nàng lắc lắc đầu, nhẹ đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường, ám đạo bên trong kia, lấy một cái tráp màu đen. Hoàng hậu lấy nó ra, gọi khẽ: "Vân Tâm, ngươi cất cái này đi, di chiếu...... Khụ khụ, di chiếu ở chỗ này." Tuân Vân Tâm tiếp nhận tráp trong tay Hoàng hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc một cái nữ tử trên giường kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Tiên đế băng hà đến nay đã hơn mười mấy ngày, Hoàng hậu bí mật không phát tang. Khi sinh thời Tiên đế chưa từng… Edit: SuboTrên đường từ Ngự Hoa viên đi về phía Hoàng Tử sở, trong lòng Toàn Cơ lại khó mà bình tĩnh lại.Lần đó đề cập đến “Thân thế” mình là do bị bất đắc dĩ, nàng cũng không thể tưởng được Bạc Hề Hành sẽ có tâm tư như vậy. Suy nghĩ lại thì thấy, cũng đúng, Tuân Vân Tâm là vì khăng khăng một mực mà yêu hắn, nên hắn mới có thể yên tâm. Còn Toàn Cơ, chẳng qua chỉ là một cung nữ mà thôi, không yêu hắn, cũng không phải là tâm phúc của hắn. Khó tránh khỏi hắn phải suy nghĩ biện pháp khống chế mình.Chỉ là, “Muội muội” nàng…Thiên hạ to lớn, tìm một người tiểu muội thất lạc có lẽ sẽ rất khó nhưng chỉ cần có một chút cơ hội có thể bị hắn tìm được, Toàn Cơ cũng không thể thiếu cảnh giác.Bước vào hành lang gấp khúc, lại nghe được giọng nữ tử truyền đến: “Toàn Cơ.”Giật mình, ngoái đầu nhìn lại, thấy Huệ phi đỡ tay Lam Nhi đứng dựa vào chỗ lan can. Nàng chỉ cho rằng nàng ta sẽ về Tuệ Ngọc cung rồi, nên có chút giật mình, vội hành lễ: “Huệ phi nương nương cát tường.”Nàng ta cười cười, phất tay với Lam nhi đi tới, đỡ nàng đứng lên, mới nói: “Trước đây bổn cung còn tưởng rằng Hoàng thượng thích ngươi, vốn định tìm cơ hội cùng chủ tử ngươi nói chuyện, để cho ngươi sớm đi hầu hạ Hoàng thượng một chút.”Nàng lắp bắp kinh hãi, thoáng nhìn cung nữ phía sau nàng ta vẻ mặt đầy địch ý. Toàn Cơ liền nghĩ tới, lần đó nàng ngồi lên ngự giá, thì ra vẫn có người nhìn thấy. Nàng có chút sợ hãi: “Nương nương nói quá lời, nô tỳ luôn ghi nhớ bổn phận của nô tỳ.”Nàng gật đầu: “Hiện tại bổn cung đã biết, thì ra Hoàng thượng không phải coi trọng ngươi. Mà là Thất Vương gia.” Ánh mắt nhu hòa dừng ở trên mặt cung nữ, hộ giáp thật dài lướt qua cung trang tinh xảo, Huệ phi lại nói: “Ngươi cũng khó được Thất Vương gia thích, nếu ngươi gả qua, mặc kệ là chính thất hay là thiếp thất, chắc chắn Thất Vương gia cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”Nàng vẫn cúi đầu: “Việc này, nô tỳ không làm chủ được.”“Thất Vương gia thích, cũng chỉ là một câu nói.” Nếu không, hôm nay khi nhìn thấy nàng đi vào, Tấn Huyền Vương cũng sẽ không kinh hoảng thất thố mà đuổi theo như vậy.Toàn Cơ không rõ vì sao đang êm đẹp mà Huệ phi đề cập chuyện này, chỉ là nàng ta là chủ tử, nàng cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ nói: “Nương nương còn có chuyện gì khác không? Nô tỳ muốn tới Hoàng Tử sở hầu hạ Vương gia.”Huệ phi ngước mắt, nhìn lên phía trên hành lang gấp khúc, giờ phút này trừ bỏ ba người các nàng thì không có người khác, nàng mới nhẹ giọng nói: “À, ban đầu bổn cung muốn thay Hoàng thượng đi thăm thương thế của Vương gia nhưng thật ra không nghĩ tới, không cẩn thận làm Vương gia bị thương. Hiện giờ bổn cung, không tiện đi thăm, nên muốn hỏi ngươi một chút, Thất Vương gia không có gì đáng ngại chứ?”Nàng có chút kinh ngạc, Toàn Cơ bất giác ngước mắt nhìn một cái. Ở đáy mắt Huệ phi, nàng nhìn thấy một mảnh lo lắng.Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chợt lướt qua. Đây, không phải là giả vờ.Toàn Cơ không rõ, chỉ phải nhỏ giọng trả lời: “Đa tạ nương nương nhớ đến, thái y đến xem qua, nói Vương gia không có việc gì.”Huệ phi lúc này mới gật đầu: “Không có việc gì thì tốt, nếu không bổn cung lại thành tội nhân. Đã là Hoàng thượng khâm điểm ngươi, thì phải hầu hạ cho tốt. Lam nhi, hồi cung đi.”“Cung tiễn nương nương.” Khụy đầu gối lần nữa, chờ nữ tử kia đi xa rồi, Toàn Cơ mới đứng lên.Trở về Hoàng Tử sở, cung nữ nói Tấn Huyền Vương còn chưa tỉnh, Toàn Cơ không nói nhiều, lập tức đẩy cửa đi vào.Lại thấy hắn đã sớm tỉnh, dựa vào trên giường đọc sách. Thấy nàng đi vào, chỉ cười nhẹ: “Lại báo lại chuyện của bổn vương với Hoàng thượng hả?”Toàn Cơ không đáp, chỉ đi lên khẽ nói: “Nô tỳ ở chỗ hành lang gấp khúc gặp được Huệ phi nương nương. Nàng ta còn hỏi về thương thế Vương gia.”Đôi mắt nam tử nâng lên, đáy mắt khiếp sợ không thể tin tưởng.
Edit: Subo
Trên đường từ Ngự Hoa viên đi về phía Hoàng Tử sở, trong lòng Toàn Cơ lại khó mà bình tĩnh lại.
Lần đó đề cập đến “Thân thế” mình là do bị bất đắc dĩ, nàng cũng không thể tưởng được Bạc Hề Hành sẽ có tâm tư như vậy. Suy nghĩ lại thì thấy, cũng đúng, Tuân Vân Tâm là vì khăng khăng một mực mà yêu hắn, nên hắn mới có thể yên tâm. Còn Toàn Cơ, chẳng qua chỉ là một cung nữ mà thôi, không yêu hắn, cũng không phải là tâm phúc của hắn. Khó tránh khỏi hắn phải suy nghĩ biện pháp khống chế mình.
Chỉ là, “Muội muội” nàng…
Thiên hạ to lớn, tìm một người tiểu muội thất lạc có lẽ sẽ rất khó nhưng chỉ cần có một chút cơ hội có thể bị hắn tìm được, Toàn Cơ cũng không thể thiếu cảnh giác.
Bước vào hành lang gấp khúc, lại nghe được giọng nữ tử truyền đến: “Toàn Cơ.”
Giật mình, ngoái đầu nhìn lại, thấy Huệ phi đỡ tay Lam Nhi đứng dựa vào chỗ lan can. Nàng chỉ cho rằng nàng ta sẽ về Tuệ Ngọc cung rồi, nên có chút giật mình, vội hành lễ: “Huệ phi nương nương cát tường.”
Nàng ta cười cười, phất tay với Lam nhi đi tới, đỡ nàng đứng lên, mới nói: “Trước đây bổn cung còn tưởng rằng Hoàng thượng thích ngươi, vốn định tìm cơ hội cùng chủ tử ngươi nói chuyện, để cho ngươi sớm đi hầu hạ Hoàng thượng một chút.”
Nàng lắp bắp kinh hãi, thoáng nhìn cung nữ phía sau nàng ta vẻ mặt đầy địch ý. Toàn Cơ liền nghĩ tới, lần đó nàng ngồi lên ngự giá, thì ra vẫn có người nhìn thấy. Nàng có chút sợ hãi: “Nương nương nói quá lời, nô tỳ luôn ghi nhớ bổn phận của nô tỳ.”
Nàng gật đầu: “Hiện tại bổn cung đã biết, thì ra Hoàng thượng không phải coi trọng ngươi. Mà là Thất Vương gia.” Ánh mắt nhu hòa dừng ở trên mặt cung nữ, hộ giáp thật dài lướt qua cung trang tinh xảo, Huệ phi lại nói: “Ngươi cũng khó được Thất Vương gia thích, nếu ngươi gả qua, mặc kệ là chính thất hay là thiếp thất, chắc chắn Thất Vương gia cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nàng vẫn cúi đầu: “Việc này, nô tỳ không làm chủ được.”
“Thất Vương gia thích, cũng chỉ là một câu nói.” Nếu không, hôm nay khi nhìn thấy nàng đi vào, Tấn Huyền Vương cũng sẽ không kinh hoảng thất thố mà đuổi theo như vậy.
Toàn Cơ không rõ vì sao đang êm đẹp mà Huệ phi đề cập chuyện này, chỉ là nàng ta là chủ tử, nàng cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ nói: “Nương nương còn có chuyện gì khác không? Nô tỳ muốn tới Hoàng Tử sở hầu hạ Vương gia.”
Huệ phi ngước mắt, nhìn lên phía trên hành lang gấp khúc, giờ phút này trừ bỏ ba người các nàng thì không có người khác, nàng mới nhẹ giọng nói: “À, ban đầu bổn cung muốn thay Hoàng thượng đi thăm thương thế của Vương gia nhưng thật ra không nghĩ tới, không cẩn thận làm Vương gia bị thương. Hiện giờ bổn cung, không tiện đi thăm, nên muốn hỏi ngươi một chút, Thất Vương gia không có gì đáng ngại chứ?”
Nàng có chút kinh ngạc, Toàn Cơ bất giác ngước mắt nhìn một cái. Ở đáy mắt Huệ phi, nàng nhìn thấy một mảnh lo lắng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chợt lướt qua. Đây, không phải là giả vờ.
Toàn Cơ không rõ, chỉ phải nhỏ giọng trả lời: “Đa tạ nương nương nhớ đến, thái y đến xem qua, nói Vương gia không có việc gì.”
Huệ phi lúc này mới gật đầu: “Không có việc gì thì tốt, nếu không bổn cung lại thành tội nhân. Đã là Hoàng thượng khâm điểm ngươi, thì phải hầu hạ cho tốt. Lam nhi, hồi cung đi.”
“Cung tiễn nương nương.” Khụy đầu gối lần nữa, chờ nữ tử kia đi xa rồi, Toàn Cơ mới đứng lên.
Trở về Hoàng Tử sở, cung nữ nói Tấn Huyền Vương còn chưa tỉnh, Toàn Cơ không nói nhiều, lập tức đẩy cửa đi vào.
Lại thấy hắn đã sớm tỉnh, dựa vào trên giường đọc sách. Thấy nàng đi vào, chỉ cười nhẹ: “Lại báo lại chuyện của bổn vương với Hoàng thượng hả?”
Toàn Cơ không đáp, chỉ đi lên khẽ nói: “Nô tỳ ở chỗ hành lang gấp khúc gặp được Huệ phi nương nương. Nàng ta còn hỏi về thương thế Vương gia.”
Đôi mắt nam tử nâng lên, đáy mắt khiếp sợ không thể tin tưởng.
Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng PhiTác giả: Hoại Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngEdit: Subo Thục Nguyên, tháng chạp năm mười ba. Tây Lương, hoàng thành Dĩnh Kinh. "Khụ khụ." Bên trong phòng ngủ truyền ra từng trận ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm ở bàn viết, tay cầm bút gian nan viết xuống từng hàng chữ, bàn tay nàng mềm yếu run rẩy không thôi. Đặt bút, lại là một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thắm từ khe hở ngón tay gian chậm rãi chảy ra, rơi xuống y phục thượng hạng đẹp đẽ quý giá của nàng. "Hoàng hậu nương nương!" Một cung nữ khẩn trương tiến lên đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của. Nàng lắc lắc đầu, nhẹ đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường, ám đạo bên trong kia, lấy một cái tráp màu đen. Hoàng hậu lấy nó ra, gọi khẽ: "Vân Tâm, ngươi cất cái này đi, di chiếu...... Khụ khụ, di chiếu ở chỗ này." Tuân Vân Tâm tiếp nhận tráp trong tay Hoàng hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc một cái nữ tử trên giường kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Tiên đế băng hà đến nay đã hơn mười mấy ngày, Hoàng hậu bí mật không phát tang. Khi sinh thời Tiên đế chưa từng… Edit: SuboTrên đường từ Ngự Hoa viên đi về phía Hoàng Tử sở, trong lòng Toàn Cơ lại khó mà bình tĩnh lại.Lần đó đề cập đến “Thân thế” mình là do bị bất đắc dĩ, nàng cũng không thể tưởng được Bạc Hề Hành sẽ có tâm tư như vậy. Suy nghĩ lại thì thấy, cũng đúng, Tuân Vân Tâm là vì khăng khăng một mực mà yêu hắn, nên hắn mới có thể yên tâm. Còn Toàn Cơ, chẳng qua chỉ là một cung nữ mà thôi, không yêu hắn, cũng không phải là tâm phúc của hắn. Khó tránh khỏi hắn phải suy nghĩ biện pháp khống chế mình.Chỉ là, “Muội muội” nàng…Thiên hạ to lớn, tìm một người tiểu muội thất lạc có lẽ sẽ rất khó nhưng chỉ cần có một chút cơ hội có thể bị hắn tìm được, Toàn Cơ cũng không thể thiếu cảnh giác.Bước vào hành lang gấp khúc, lại nghe được giọng nữ tử truyền đến: “Toàn Cơ.”Giật mình, ngoái đầu nhìn lại, thấy Huệ phi đỡ tay Lam Nhi đứng dựa vào chỗ lan can. Nàng chỉ cho rằng nàng ta sẽ về Tuệ Ngọc cung rồi, nên có chút giật mình, vội hành lễ: “Huệ phi nương nương cát tường.”Nàng ta cười cười, phất tay với Lam nhi đi tới, đỡ nàng đứng lên, mới nói: “Trước đây bổn cung còn tưởng rằng Hoàng thượng thích ngươi, vốn định tìm cơ hội cùng chủ tử ngươi nói chuyện, để cho ngươi sớm đi hầu hạ Hoàng thượng một chút.”Nàng lắp bắp kinh hãi, thoáng nhìn cung nữ phía sau nàng ta vẻ mặt đầy địch ý. Toàn Cơ liền nghĩ tới, lần đó nàng ngồi lên ngự giá, thì ra vẫn có người nhìn thấy. Nàng có chút sợ hãi: “Nương nương nói quá lời, nô tỳ luôn ghi nhớ bổn phận của nô tỳ.”Nàng gật đầu: “Hiện tại bổn cung đã biết, thì ra Hoàng thượng không phải coi trọng ngươi. Mà là Thất Vương gia.” Ánh mắt nhu hòa dừng ở trên mặt cung nữ, hộ giáp thật dài lướt qua cung trang tinh xảo, Huệ phi lại nói: “Ngươi cũng khó được Thất Vương gia thích, nếu ngươi gả qua, mặc kệ là chính thất hay là thiếp thất, chắc chắn Thất Vương gia cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”Nàng vẫn cúi đầu: “Việc này, nô tỳ không làm chủ được.”“Thất Vương gia thích, cũng chỉ là một câu nói.” Nếu không, hôm nay khi nhìn thấy nàng đi vào, Tấn Huyền Vương cũng sẽ không kinh hoảng thất thố mà đuổi theo như vậy.Toàn Cơ không rõ vì sao đang êm đẹp mà Huệ phi đề cập chuyện này, chỉ là nàng ta là chủ tử, nàng cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ nói: “Nương nương còn có chuyện gì khác không? Nô tỳ muốn tới Hoàng Tử sở hầu hạ Vương gia.”Huệ phi ngước mắt, nhìn lên phía trên hành lang gấp khúc, giờ phút này trừ bỏ ba người các nàng thì không có người khác, nàng mới nhẹ giọng nói: “À, ban đầu bổn cung muốn thay Hoàng thượng đi thăm thương thế của Vương gia nhưng thật ra không nghĩ tới, không cẩn thận làm Vương gia bị thương. Hiện giờ bổn cung, không tiện đi thăm, nên muốn hỏi ngươi một chút, Thất Vương gia không có gì đáng ngại chứ?”Nàng có chút kinh ngạc, Toàn Cơ bất giác ngước mắt nhìn một cái. Ở đáy mắt Huệ phi, nàng nhìn thấy một mảnh lo lắng.Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chợt lướt qua. Đây, không phải là giả vờ.Toàn Cơ không rõ, chỉ phải nhỏ giọng trả lời: “Đa tạ nương nương nhớ đến, thái y đến xem qua, nói Vương gia không có việc gì.”Huệ phi lúc này mới gật đầu: “Không có việc gì thì tốt, nếu không bổn cung lại thành tội nhân. Đã là Hoàng thượng khâm điểm ngươi, thì phải hầu hạ cho tốt. Lam nhi, hồi cung đi.”“Cung tiễn nương nương.” Khụy đầu gối lần nữa, chờ nữ tử kia đi xa rồi, Toàn Cơ mới đứng lên.Trở về Hoàng Tử sở, cung nữ nói Tấn Huyền Vương còn chưa tỉnh, Toàn Cơ không nói nhiều, lập tức đẩy cửa đi vào.Lại thấy hắn đã sớm tỉnh, dựa vào trên giường đọc sách. Thấy nàng đi vào, chỉ cười nhẹ: “Lại báo lại chuyện của bổn vương với Hoàng thượng hả?”Toàn Cơ không đáp, chỉ đi lên khẽ nói: “Nô tỳ ở chỗ hành lang gấp khúc gặp được Huệ phi nương nương. Nàng ta còn hỏi về thương thế Vương gia.”Đôi mắt nam tử nâng lên, đáy mắt khiếp sợ không thể tin tưởng.