Edit: Subo Thục Nguyên, tháng chạp năm mười ba. Tây Lương, hoàng thành Dĩnh Kinh. "Khụ khụ." Bên trong phòng ngủ truyền ra từng trận ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm ở bàn viết, tay cầm bút gian nan viết xuống từng hàng chữ, bàn tay nàng mềm yếu run rẩy không thôi. Đặt bút, lại là một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thắm từ khe hở ngón tay gian chậm rãi chảy ra, rơi xuống y phục thượng hạng đẹp đẽ quý giá của nàng. "Hoàng hậu nương nương!" Một cung nữ khẩn trương tiến lên đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của. Nàng lắc lắc đầu, nhẹ đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường, ám đạo bên trong kia, lấy một cái tráp màu đen. Hoàng hậu lấy nó ra, gọi khẽ: "Vân Tâm, ngươi cất cái này đi, di chiếu...... Khụ khụ, di chiếu ở chỗ này." Tuân Vân Tâm tiếp nhận tráp trong tay Hoàng hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc một cái nữ tử trên giường kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Tiên đế băng hà đến nay đã hơn mười mấy ngày, Hoàng hậu bí mật không phát tang. Khi sinh thời Tiên đế chưa từng…

Quyển 2 - Chương 20: Một tấm vương bài

Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng PhiTác giả: Hoại Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngEdit: Subo Thục Nguyên, tháng chạp năm mười ba. Tây Lương, hoàng thành Dĩnh Kinh. "Khụ khụ." Bên trong phòng ngủ truyền ra từng trận ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm ở bàn viết, tay cầm bút gian nan viết xuống từng hàng chữ, bàn tay nàng mềm yếu run rẩy không thôi. Đặt bút, lại là một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thắm từ khe hở ngón tay gian chậm rãi chảy ra, rơi xuống y phục thượng hạng đẹp đẽ quý giá của nàng. "Hoàng hậu nương nương!" Một cung nữ khẩn trương tiến lên đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của. Nàng lắc lắc đầu, nhẹ đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường, ám đạo bên trong kia, lấy một cái tráp màu đen. Hoàng hậu lấy nó ra, gọi khẽ: "Vân Tâm, ngươi cất cái này đi, di chiếu...... Khụ khụ, di chiếu ở chỗ này." Tuân Vân Tâm tiếp nhận tráp trong tay Hoàng hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc một cái nữ tử trên giường kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Tiên đế băng hà đến nay đã hơn mười mấy ngày, Hoàng hậu bí mật không phát tang. Khi sinh thời Tiên đế chưa từng… Edit: SuboNgoái đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy đáy mắt hắn nhiễm một tầng bất an, kỳ thật nàng hiểu được. Nghiêm túc nhìn hắn, thấp giọng nói: “Vương gia gọi tên một người, nô tỳ không biết là ai, cũng sẽ không đi hỏi là ai.”Nói xong, cũng không hề nhìn hắn, chỉ xoay người đi ra ngoài.Hắn có chút bất đắc dĩ khép lại hai mắt, ngay sau đó cười tự giễu.Tên một người, hắn còn có thể ngốc đến không biết là ai sao?Lúc Toàn Cơ trở về, váy áo trên người đã thay, hắn không nói gì thêm.Hôm sau, một thân váy áo xinh đẹp đã được giặt sạch, ổn thỏa đặt ở trên bàn. Tấn Huyền Vương ngước mắt nhìn nàng, mở miệng hỏi: “Đây là làm sao?”Nàng cười khẽ: “Đây không phải vì nô tỳ mà chuẩn bị, nên sao nô tỳ có thể nào không biết xấu hổ mà nhận.”“Là do bổn vương tặng cho ngươi, sao bổn vương có thể thu hồi?”Nàng cự tuyệt như cũ: “Đồ vật quý trọng như thế nô tỳ chịu không nhận nổi, còn nữa, trong cung cũng không dùng được.” Nàng và hắn đều rõ ràng. Lúc này đây, Bạc Hề Hành sẽ không cho nàng đi theo Tấn Huyền vương ra cung.Hắn trầm mặc một lát, mới nói: “Chuyện sau này, ai cũng không biết, có lẽ, sẽ dùng được. Tóm lại, bổn vương sẽ không thu hồi, nếu ngươi thật sự không thích, thì vứt đi.”Trong lòng khẽ nhúc nhích, nàng thốt lên hỏi: “Vương gia bỏ được sao?”Hắn lại cười rộ lên: “Chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương mặc nó?”“Cần gì Vương gia phải dùng thân mình, ngài nhiều mỹ quyến như hoa như vậy…”“Các nàng không xứng.”“Nhưng nô tỳ là hạ nhân.”“Toàn Cơ.” Hoàn chỉnh gọi ra tên nàng, Toàn Cơ nghe được, trong lời nói ẩn ẩn hương vị tức giận hỗn loạn.Nàng lại không sợ, thức thời hành lễ: “Vậy nô tỳ tạ ơn vương gia ban thưởng.”Con ngươi hắn dâng lên tức giận, trong nháy mắt kia, lập tức tan đi. Hắn bày ra dáng vẻ, lại không một chút bực, liếc nhìn nữ tử trước mặt: “Nàng thật ra rất thức thời.”Hai người chỉ cười nói, chợt nghe đến thanh âm nam nhân trong viện truyền đến. Toàn Cơ nhìn thẳng hắn, sau đó nàng vội xoay người đi ra ngoài điều tra. Vừa muốn đẩy cửa ra, cửa đã bị người bên ngoài mở ra, thân hình nam tử cao lớn chặn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Phía sau hắn, ngăn không được vẻ mặt cung nữ cùng thái giám sợ hãi. Toàn Cơ còn nhìn thấy có cung nữ xoay người xông ra ngoài.Người tới cũng không để ý đến nàng, xoải bước đi vào, hướng về phía nội thất đi đến, cao giọng nói: “Thất đệ!”Lúc này đối mặt, Toàn Cơ kinh ngạc dị thường, cho dù thế nào nàng cũng không thể tưởng được người tới lại là Tương Hoàn vương Bạc Hề! Vội đóng cửa phòng lại xoay người theo vào trong, thấy Tương Hoàn vương đã đi đến mép giường, ngồi một bên.“Đại ca?” Đáy mắt người trên giường cũng xuất hiện một mảnh kinh ngạc, hắn chỉ là không nghĩ tới các vị Vương gia sẽ nhanh vào kinh như vậy.“Đừng nhúc nhích!” Tương Hoàn vương vội ngăn cản hắn muốn đứng lên, mày kiếm khẽ nhăn, khẽ nói: “Ta đã nghe nói rồi, ngươi tội gì chắn một kiếm kia cho hắn?”“Đại ca!” Hắn đè lại tay hắn (THV).Tương Hoàn Vương lại không sợ, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi còn sợ hắn nghe thấy sao? Ở hoàng lăng, hắn không cứu ngươi. Lén lút, còn nghĩ đem lần hành thích này tính lên trên đầu lão Tam!”Tương Hoàn Vương vẫn “Chính nghĩa” trước sau như một, xem ra lần này là có chuẩn bị mà đến. Nếu tính toán không tồi, các vị Vương gia sợ là đều tới, trách không được Tương Hoàn vương sẽ không sợ hãi như vậy.Tấn Huyền vương làm bộ không biết: “Ngươi nói cái gì? Tam ca?”“Hiện trường có lệnh bài của lão Tam, người sáng suốt liếc mắt một cái liền biết đây là giá họa!”“Ta cũng không tin Tam ca sẽ làm việc này. Việc này, chỉ cần giải thích với Hoàng thượng.” Hắn nói, hắn muốn xuống giường. Tương Hoàn vương đè hắn lại: “Bọn họ đều tới, sợ nhiều người quấy rầy ngươi, nên không cho bọn họ vào. Tới nhìn ngươi, rồi đến Ngự Thư phòng yết kiến.” Nói xong, hắn cũng không hề lưu lại, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.Một đường hấp tấp.Cho đến khi thân ảnh kia biến mất ở cửa, Toàn Cơ mới xoay người tiến lên, nói nhỏ: “Thì ra đây mới là tấm vương bài tốt nhất trong tay Vương gia.” Nháo chuyện này thật lớn, một khi thật sự bắt được hung thủ, như vậy hai bên nhất định sẽ vung tay đánh nhau.......Subo: Ta thật giỏi giang. Ta buồn ta thích đội Cros. Ôiiiiii.... đội Cros vào rồi, thủ môn Pháp.... mua... mua.....😍😍😍

Edit: Subo

Ngoái đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy đáy mắt hắn nhiễm một tầng bất an, kỳ thật nàng hiểu được. Nghiêm túc nhìn hắn, thấp giọng nói: “Vương gia gọi tên một người, nô tỳ không biết là ai, cũng sẽ không đi hỏi là ai.”

Nói xong, cũng không hề nhìn hắn, chỉ xoay người đi ra ngoài.

Hắn có chút bất đắc dĩ khép lại hai mắt, ngay sau đó cười tự giễu.

Tên một người, hắn còn có thể ngốc đến không biết là ai sao?

Lúc Toàn Cơ trở về, váy áo trên người đã thay, hắn không nói gì thêm.

Hôm sau, một thân váy áo xinh đẹp đã được giặt sạch, ổn thỏa đặt ở trên bàn. Tấn Huyền Vương ngước mắt nhìn nàng, mở miệng hỏi: “Đây là làm sao?”

Nàng cười khẽ: “Đây không phải vì nô tỳ mà chuẩn bị, nên sao nô tỳ có thể nào không biết xấu hổ mà nhận.”

“Là do bổn vương tặng cho ngươi, sao bổn vương có thể thu hồi?”

Nàng cự tuyệt như cũ: “Đồ vật quý trọng như thế nô tỳ chịu không nhận nổi, còn nữa, trong cung cũng không dùng được.” Nàng và hắn đều rõ ràng. Lúc này đây, Bạc Hề Hành sẽ không cho nàng đi theo Tấn Huyền vương ra cung.

Hắn trầm mặc một lát, mới nói: “Chuyện sau này, ai cũng không biết, có lẽ, sẽ dùng được. Tóm lại, bổn vương sẽ không thu hồi, nếu ngươi thật sự không thích, thì vứt đi.”

Trong lòng khẽ nhúc nhích, nàng thốt lên hỏi: “Vương gia bỏ được sao?”

Hắn lại cười rộ lên: “Chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương mặc nó?”

“Cần gì Vương gia phải dùng thân mình, ngài nhiều mỹ quyến như hoa như vậy…”

“Các nàng không xứng.”

“Nhưng nô tỳ là hạ nhân.”

“Toàn Cơ.” Hoàn chỉnh gọi ra tên nàng, Toàn Cơ nghe được, trong lời nói ẩn ẩn hương vị tức giận hỗn loạn.

Nàng lại không sợ, thức thời hành lễ: “Vậy nô tỳ tạ ơn vương gia ban thưởng.”

Con ngươi hắn dâng lên tức giận, trong nháy mắt kia, lập tức tan đi. Hắn bày ra dáng vẻ, lại không một chút bực, liếc nhìn nữ tử trước mặt: “Nàng thật ra rất thức thời.”

Hai người chỉ cười nói, chợt nghe đến thanh âm nam nhân trong viện truyền đến. Toàn Cơ nhìn thẳng hắn, sau đó nàng vội xoay người đi ra ngoài điều tra. Vừa muốn đẩy cửa ra, cửa đã bị người bên ngoài mở ra, thân hình nam tử cao lớn chặn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Phía sau hắn, ngăn không được vẻ mặt cung nữ cùng thái giám sợ hãi. Toàn Cơ còn nhìn thấy có cung nữ xoay người xông ra ngoài.

Người tới cũng không để ý đến nàng, xoải bước đi vào, hướng về phía nội thất đi đến, cao giọng nói: “Thất đệ!”

Lúc này đối mặt, Toàn Cơ kinh ngạc dị thường, cho dù thế nào nàng cũng không thể tưởng được người tới lại là Tương Hoàn vương Bạc Hề! Vội đóng cửa phòng lại xoay người theo vào trong, thấy Tương Hoàn vương đã đi đến mép giường, ngồi một bên.

“Đại ca?” Đáy mắt người trên giường cũng xuất hiện một mảnh kinh ngạc, hắn chỉ là không nghĩ tới các vị Vương gia sẽ nhanh vào kinh như vậy.

“Đừng nhúc nhích!” Tương Hoàn vương vội ngăn cản hắn muốn đứng lên, mày kiếm khẽ nhăn, khẽ nói: “Ta đã nghe nói rồi, ngươi tội gì chắn một kiếm kia cho hắn?”

“Đại ca!” Hắn đè lại tay hắn (THV).

Tương Hoàn Vương lại không sợ, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi còn sợ hắn nghe thấy sao? Ở hoàng lăng, hắn không cứu ngươi. Lén lút, còn nghĩ đem lần hành thích này tính lên trên đầu lão Tam!”

Tương Hoàn Vương vẫn “Chính nghĩa” trước sau như một, xem ra lần này là có chuẩn bị mà đến. Nếu tính toán không tồi, các vị Vương gia sợ là đều tới, trách không được Tương Hoàn vương sẽ không sợ hãi như vậy.

Tấn Huyền vương làm bộ không biết: “Ngươi nói cái gì? Tam ca?”

“Hiện trường có lệnh bài của lão Tam, người sáng suốt liếc mắt một cái liền biết đây là giá họa!”

“Ta cũng không tin Tam ca sẽ làm việc này. Việc này, chỉ cần giải thích với Hoàng thượng.” Hắn nói, hắn muốn xuống giường. Tương Hoàn vương đè hắn lại: “Bọn họ đều tới, sợ nhiều người quấy rầy ngươi, nên không cho bọn họ vào. Tới nhìn ngươi, rồi đến Ngự Thư phòng yết kiến.” Nói xong, hắn cũng không hề lưu lại, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Một đường hấp tấp.

Cho đến khi thân ảnh kia biến mất ở cửa, Toàn Cơ mới xoay người tiến lên, nói nhỏ: “Thì ra đây mới là tấm vương bài tốt nhất trong tay Vương gia.” Nháo chuyện này thật lớn, một khi thật sự bắt được hung thủ, như vậy hai bên nhất định sẽ vung tay đánh nhau.

......

Subo: Ta thật giỏi giang. Ta buồn ta thích đội Cros. Ôiiiiii.... đội Cros vào rồi, thủ môn Pháp.... mua... mua.....😍😍😍

Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng PhiTác giả: Hoại Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngEdit: Subo Thục Nguyên, tháng chạp năm mười ba. Tây Lương, hoàng thành Dĩnh Kinh. "Khụ khụ." Bên trong phòng ngủ truyền ra từng trận ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm ở bàn viết, tay cầm bút gian nan viết xuống từng hàng chữ, bàn tay nàng mềm yếu run rẩy không thôi. Đặt bút, lại là một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thắm từ khe hở ngón tay gian chậm rãi chảy ra, rơi xuống y phục thượng hạng đẹp đẽ quý giá của nàng. "Hoàng hậu nương nương!" Một cung nữ khẩn trương tiến lên đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của. Nàng lắc lắc đầu, nhẹ đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường, ám đạo bên trong kia, lấy một cái tráp màu đen. Hoàng hậu lấy nó ra, gọi khẽ: "Vân Tâm, ngươi cất cái này đi, di chiếu...... Khụ khụ, di chiếu ở chỗ này." Tuân Vân Tâm tiếp nhận tráp trong tay Hoàng hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc một cái nữ tử trên giường kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Tiên đế băng hà đến nay đã hơn mười mấy ngày, Hoàng hậu bí mật không phát tang. Khi sinh thời Tiên đế chưa từng… Edit: SuboNgoái đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy đáy mắt hắn nhiễm một tầng bất an, kỳ thật nàng hiểu được. Nghiêm túc nhìn hắn, thấp giọng nói: “Vương gia gọi tên một người, nô tỳ không biết là ai, cũng sẽ không đi hỏi là ai.”Nói xong, cũng không hề nhìn hắn, chỉ xoay người đi ra ngoài.Hắn có chút bất đắc dĩ khép lại hai mắt, ngay sau đó cười tự giễu.Tên một người, hắn còn có thể ngốc đến không biết là ai sao?Lúc Toàn Cơ trở về, váy áo trên người đã thay, hắn không nói gì thêm.Hôm sau, một thân váy áo xinh đẹp đã được giặt sạch, ổn thỏa đặt ở trên bàn. Tấn Huyền Vương ngước mắt nhìn nàng, mở miệng hỏi: “Đây là làm sao?”Nàng cười khẽ: “Đây không phải vì nô tỳ mà chuẩn bị, nên sao nô tỳ có thể nào không biết xấu hổ mà nhận.”“Là do bổn vương tặng cho ngươi, sao bổn vương có thể thu hồi?”Nàng cự tuyệt như cũ: “Đồ vật quý trọng như thế nô tỳ chịu không nhận nổi, còn nữa, trong cung cũng không dùng được.” Nàng và hắn đều rõ ràng. Lúc này đây, Bạc Hề Hành sẽ không cho nàng đi theo Tấn Huyền vương ra cung.Hắn trầm mặc một lát, mới nói: “Chuyện sau này, ai cũng không biết, có lẽ, sẽ dùng được. Tóm lại, bổn vương sẽ không thu hồi, nếu ngươi thật sự không thích, thì vứt đi.”Trong lòng khẽ nhúc nhích, nàng thốt lên hỏi: “Vương gia bỏ được sao?”Hắn lại cười rộ lên: “Chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương mặc nó?”“Cần gì Vương gia phải dùng thân mình, ngài nhiều mỹ quyến như hoa như vậy…”“Các nàng không xứng.”“Nhưng nô tỳ là hạ nhân.”“Toàn Cơ.” Hoàn chỉnh gọi ra tên nàng, Toàn Cơ nghe được, trong lời nói ẩn ẩn hương vị tức giận hỗn loạn.Nàng lại không sợ, thức thời hành lễ: “Vậy nô tỳ tạ ơn vương gia ban thưởng.”Con ngươi hắn dâng lên tức giận, trong nháy mắt kia, lập tức tan đi. Hắn bày ra dáng vẻ, lại không một chút bực, liếc nhìn nữ tử trước mặt: “Nàng thật ra rất thức thời.”Hai người chỉ cười nói, chợt nghe đến thanh âm nam nhân trong viện truyền đến. Toàn Cơ nhìn thẳng hắn, sau đó nàng vội xoay người đi ra ngoài điều tra. Vừa muốn đẩy cửa ra, cửa đã bị người bên ngoài mở ra, thân hình nam tử cao lớn chặn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Phía sau hắn, ngăn không được vẻ mặt cung nữ cùng thái giám sợ hãi. Toàn Cơ còn nhìn thấy có cung nữ xoay người xông ra ngoài.Người tới cũng không để ý đến nàng, xoải bước đi vào, hướng về phía nội thất đi đến, cao giọng nói: “Thất đệ!”Lúc này đối mặt, Toàn Cơ kinh ngạc dị thường, cho dù thế nào nàng cũng không thể tưởng được người tới lại là Tương Hoàn vương Bạc Hề! Vội đóng cửa phòng lại xoay người theo vào trong, thấy Tương Hoàn vương đã đi đến mép giường, ngồi một bên.“Đại ca?” Đáy mắt người trên giường cũng xuất hiện một mảnh kinh ngạc, hắn chỉ là không nghĩ tới các vị Vương gia sẽ nhanh vào kinh như vậy.“Đừng nhúc nhích!” Tương Hoàn vương vội ngăn cản hắn muốn đứng lên, mày kiếm khẽ nhăn, khẽ nói: “Ta đã nghe nói rồi, ngươi tội gì chắn một kiếm kia cho hắn?”“Đại ca!” Hắn đè lại tay hắn (THV).Tương Hoàn Vương lại không sợ, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi còn sợ hắn nghe thấy sao? Ở hoàng lăng, hắn không cứu ngươi. Lén lút, còn nghĩ đem lần hành thích này tính lên trên đầu lão Tam!”Tương Hoàn Vương vẫn “Chính nghĩa” trước sau như một, xem ra lần này là có chuẩn bị mà đến. Nếu tính toán không tồi, các vị Vương gia sợ là đều tới, trách không được Tương Hoàn vương sẽ không sợ hãi như vậy.Tấn Huyền vương làm bộ không biết: “Ngươi nói cái gì? Tam ca?”“Hiện trường có lệnh bài của lão Tam, người sáng suốt liếc mắt một cái liền biết đây là giá họa!”“Ta cũng không tin Tam ca sẽ làm việc này. Việc này, chỉ cần giải thích với Hoàng thượng.” Hắn nói, hắn muốn xuống giường. Tương Hoàn vương đè hắn lại: “Bọn họ đều tới, sợ nhiều người quấy rầy ngươi, nên không cho bọn họ vào. Tới nhìn ngươi, rồi đến Ngự Thư phòng yết kiến.” Nói xong, hắn cũng không hề lưu lại, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.Một đường hấp tấp.Cho đến khi thân ảnh kia biến mất ở cửa, Toàn Cơ mới xoay người tiến lên, nói nhỏ: “Thì ra đây mới là tấm vương bài tốt nhất trong tay Vương gia.” Nháo chuyện này thật lớn, một khi thật sự bắt được hung thủ, như vậy hai bên nhất định sẽ vung tay đánh nhau.......Subo: Ta thật giỏi giang. Ta buồn ta thích đội Cros. Ôiiiiii.... đội Cros vào rồi, thủ môn Pháp.... mua... mua.....😍😍😍

Quyển 2 - Chương 20: Một tấm vương bài