Edit: Subo Thục Nguyên, tháng chạp năm mười ba. Tây Lương, hoàng thành Dĩnh Kinh. "Khụ khụ." Bên trong phòng ngủ truyền ra từng trận ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm ở bàn viết, tay cầm bút gian nan viết xuống từng hàng chữ, bàn tay nàng mềm yếu run rẩy không thôi. Đặt bút, lại là một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thắm từ khe hở ngón tay gian chậm rãi chảy ra, rơi xuống y phục thượng hạng đẹp đẽ quý giá của nàng. "Hoàng hậu nương nương!" Một cung nữ khẩn trương tiến lên đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của. Nàng lắc lắc đầu, nhẹ đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường, ám đạo bên trong kia, lấy một cái tráp màu đen. Hoàng hậu lấy nó ra, gọi khẽ: "Vân Tâm, ngươi cất cái này đi, di chiếu...... Khụ khụ, di chiếu ở chỗ này." Tuân Vân Tâm tiếp nhận tráp trong tay Hoàng hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc một cái nữ tử trên giường kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Tiên đế băng hà đến nay đã hơn mười mấy ngày, Hoàng hậu bí mật không phát tang. Khi sinh thời Tiên đế chưa từng…

Quyển 2 - Chương 38: Nhiều tâm sự

Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng PhiTác giả: Hoại Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngEdit: Subo Thục Nguyên, tháng chạp năm mười ba. Tây Lương, hoàng thành Dĩnh Kinh. "Khụ khụ." Bên trong phòng ngủ truyền ra từng trận ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm ở bàn viết, tay cầm bút gian nan viết xuống từng hàng chữ, bàn tay nàng mềm yếu run rẩy không thôi. Đặt bút, lại là một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thắm từ khe hở ngón tay gian chậm rãi chảy ra, rơi xuống y phục thượng hạng đẹp đẽ quý giá của nàng. "Hoàng hậu nương nương!" Một cung nữ khẩn trương tiến lên đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của. Nàng lắc lắc đầu, nhẹ đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường, ám đạo bên trong kia, lấy một cái tráp màu đen. Hoàng hậu lấy nó ra, gọi khẽ: "Vân Tâm, ngươi cất cái này đi, di chiếu...... Khụ khụ, di chiếu ở chỗ này." Tuân Vân Tâm tiếp nhận tráp trong tay Hoàng hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc một cái nữ tử trên giường kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Tiên đế băng hà đến nay đã hơn mười mấy ngày, Hoàng hậu bí mật không phát tang. Khi sinh thời Tiên đế chưa từng… Edit: SuboThanh âm bánh xe chậm rãi lăn lộn quanh quẩn trong màn đêm tịch liêu nơi hẻm sâu, Tấn Huyền vương dựa vào đệm mềm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn mọi thứ ngoài cửa xe. Mạnh Trường Dạ và Sở Linh Tê không đi theo, Tần Phái cũng không có, người bên cạnh hắn chỉ có một mình Toàn Cơ.Bàn tay trắng noãn, phất màn xe rơi xuống, thanh âm nữ tử thanh thúy: “Ban đêm gió mát, nhưng cũng có thể bị cảm lạnh, Vương gia?” lúc hỏi chuyện, tay nàng đã phủ lên bàn tay hắn, lòng bàn tay truyền đến cảm giác rất ấm áp. Toàn Cơ yên tâm, lại giơ tay kéo chặt quần áo hắn.Phát quan trên đầu hắn gắn hồng ngọc anh rũ xuống, vừa lúc v**t v* lên gương mặt nữ tử, ngọc châu lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt, làm nàng kinh ngạc. Nàng ngước mắt, nhìn thấy hắn đang ngơ ngẩn nhìn nàng.Đáy mắt hiện lên sự mờ mịt, hắn dường như bỗng hoàn hồn, rút tay từ lòng bàn tay nàng ra, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Qua tối nay, ngươi cũng không cần đi theo bổn vương về Hành Quán.”Đây là kết cục sáng sớm đã dự đoán được, Bạc Hề Hành cho rằng Tấn Huyền vương yêu nàng, nhất định sẽ không để nàng rời đi. Mà đây, hoàn toàn là nàng và hắn đã sớm tính kế.Trên mặt nàng chưa từng có nhiều biểu cảm, chỉ nhỏ giọng nói: "Sắp rời kinh, Vương gia vẫn kêu Tần đại nhân cẩn thận một ít, Hoàng thượng ngẫu nhiên cũng sẽ chú ý tới người khác.” Hôm qua khi nhìn thấy giày của Tần Phái, Toàn Cơ biết hắn định đi làm chuyện gì.Tấn Huyền vương không nói, nàng tất nhiên sẽ không hỏi. Nàng như là có chút hiểu được lý do hắn cùng nàng thân cận, hành động này có nhiều dụng ý, chẳng qua muốn dời đi lực chú ý của Bạc Hề Hành. Nàng cũng biết Tần Phái là người thông minh, sẽ cẩn thận hành sự nhưng nàng vẫn nhịn không được phải nhắc nhở một câu.Ngón tay nam tử thon dài gõ gõ lên trên quạt xếp, phát ra tiếng vang nhỏ “cạch cạch”, hắn nhấp môi mỏng không nói nhưng lại cười cười, lông mi dài run rẩy.Thu hồi ánh mắt, hắn không hề nhìn nàng, chẳng qua là nói vài câu nhắc nhở hắn, lần này nghe vào trong tai, lại sinh ra một tư vị khác. Ngực lặng đi, dường như chậm rãi ngưng tụ lại một cảm giác khó tả, bên cạnh cảm giác ấy, có một điều không thể nói rõ, chỉ có bản thân hắn mới hiểu.Ở chung với nàng mấy ngày nay nhưng lại phảng phất như đã được một thời gian dài rồi.Mấy năm nay, trừ bỏ những người bên cạnh, đã bao lâu rồi chưa từng có người quan tâm hắn như thế? Lâu đến nỗi, hắn không đành lòng nhớ lại.Bên ngoài màn đêm càng dày, bầu trời đêm đầu tháng trừ âm trầm thì không có gì khác. Trước cửa cung, mọi xe ngựa đều phải dừng lại  nên chỉ có thể đi bộ vào.Toàn Cơ dẫn đầu xuống xe, một người bên cạnh từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn chăm chú thì ra là Tương Hoàn vương. Hắn cũng thấy Toàn Cơ, âm lãnh cười đến gần, lại mở miệng với Tấn Huyền vương: “Lần này vào kinh lại chưa từng tụ tập cùng Thất đệ. Hôm nay Hoàng thượng đã mở miệng lại tạo cơ hội cho huynh đệ chúng ta được tụ hội.” Hắn nói xong, duỗi tay dìu hắn(THV) xuống dưới, Tấn Huyền vương khẽ cười: “Đệ cho rằng đại ca sẽ tức giận.”“Uhm, lời này giải thích như thế nào?”“Ta…”Tương Hoàn vương đã đánh gãy hắn nói: “Có chuyện vào bên trong rồi nói sau, cũng đừng làm cho Hoàng thượng chờ sốt ruột.” Đang nói chuyện, đã xoay người nói cùng với mấy vị Vương gia khác.Đồng Dần phụng chỉ của Hoàng đế tự mình ra đón tiếp các vị Vương gia, các cung nữ tay cầm theo đèn lồng, đứng đợi ở hai bên đường dẫn đường cho các Vương gia. Toàn bộ hoàng cung tràn ngập một loại hương vị mù mịt. Trên đường hướng tới Bắc Uyển Hành Đài, năm bước một chiếc đèn, treo trong gió, ánh sáng xiêu xiêu vẹo vẹo trong bóng tối.Các vị Vương gia đều không hề nói gì, sắc mặt âm trầm, chất chứa những tâm sự của từng người.............Lời nói ngoài lề của tác giả: Bắt đầu từ hôm nay, sẽ lộ diện nhiều hơn, viết bình nhiều hơn. Đêm hôm trước, ta sẽ đưa ra đọc sách tệ cấp đại gia. Không có U tệ các vị, cần lao một chút nga.Trời sẽ tốt với kẻ cần cù, cho nên cần cố gắng lao động nha các bảo bối mới có thịt ăn.

Edit: Subo

Thanh âm bánh xe chậm rãi lăn lộn quanh quẩn trong màn đêm tịch liêu nơi hẻm sâu, Tấn Huyền vương dựa vào đệm mềm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn mọi thứ ngoài cửa xe. Mạnh Trường Dạ và Sở Linh Tê không đi theo, Tần Phái cũng không có, người bên cạnh hắn chỉ có một mình Toàn Cơ.

Bàn tay trắng noãn, phất màn xe rơi xuống, thanh âm nữ tử thanh thúy: “Ban đêm gió mát, nhưng cũng có thể bị cảm lạnh, Vương gia?” lúc hỏi chuyện, tay nàng đã phủ lên bàn tay hắn, lòng bàn tay truyền đến cảm giác rất ấm áp. Toàn Cơ yên tâm, lại giơ tay kéo chặt quần áo hắn.

Phát quan trên đầu hắn gắn hồng ngọc anh rũ xuống, vừa lúc v**t v* lên gương mặt nữ tử, ngọc châu lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt, làm nàng kinh ngạc. Nàng ngước mắt, nhìn thấy hắn đang ngơ ngẩn nhìn nàng.

Đáy mắt hiện lên sự mờ mịt, hắn dường như bỗng hoàn hồn, rút tay từ lòng bàn tay nàng ra, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Qua tối nay, ngươi cũng không cần đi theo bổn vương về Hành Quán.”

Đây là kết cục sáng sớm đã dự đoán được, Bạc Hề Hành cho rằng Tấn Huyền vương yêu nàng, nhất định sẽ không để nàng rời đi. Mà đây, hoàn toàn là nàng và hắn đã sớm tính kế.

Trên mặt nàng chưa từng có nhiều biểu cảm, chỉ nhỏ giọng nói: "Sắp rời kinh, Vương gia vẫn kêu Tần đại nhân cẩn thận một ít, Hoàng thượng ngẫu nhiên cũng sẽ chú ý tới người khác.” Hôm qua khi nhìn thấy giày của Tần Phái, Toàn Cơ biết hắn định đi làm chuyện gì.

Tấn Huyền vương không nói, nàng tất nhiên sẽ không hỏi. Nàng như là có chút hiểu được lý do hắn cùng nàng thân cận, hành động này có nhiều dụng ý, chẳng qua muốn dời đi lực chú ý của Bạc Hề Hành. Nàng cũng biết Tần Phái là người thông minh, sẽ cẩn thận hành sự nhưng nàng vẫn nhịn không được phải nhắc nhở một câu.

Ngón tay nam tử thon dài gõ gõ lên trên quạt xếp, phát ra tiếng vang nhỏ “cạch cạch”, hắn nhấp môi mỏng không nói nhưng lại cười cười, lông mi dài run rẩy.

Thu hồi ánh mắt, hắn không hề nhìn nàng, chẳng qua là nói vài câu nhắc nhở hắn, lần này nghe vào trong tai, lại sinh ra một tư vị khác. Ngực lặng đi, dường như chậm rãi ngưng tụ lại một cảm giác khó tả, bên cạnh cảm giác ấy, có một điều không thể nói rõ, chỉ có bản thân hắn mới hiểu.

Ở chung với nàng mấy ngày nay nhưng lại phảng phất như đã được một thời gian dài rồi.

Mấy năm nay, trừ bỏ những người bên cạnh, đã bao lâu rồi chưa từng có người quan tâm hắn như thế? Lâu đến nỗi, hắn không đành lòng nhớ lại.

Bên ngoài màn đêm càng dày, bầu trời đêm đầu tháng trừ âm trầm thì không có gì khác. Trước cửa cung, mọi xe ngựa đều phải dừng lại  nên chỉ có thể đi bộ vào.

Toàn Cơ dẫn đầu xuống xe, một người bên cạnh từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn chăm chú thì ra là Tương Hoàn vương. Hắn cũng thấy Toàn Cơ, âm lãnh cười đến gần, lại mở miệng với Tấn Huyền vương: “Lần này vào kinh lại chưa từng tụ tập cùng Thất đệ. Hôm nay Hoàng thượng đã mở miệng lại tạo cơ hội cho huynh đệ chúng ta được tụ hội.” Hắn nói xong, duỗi tay dìu hắn(THV) xuống dưới, Tấn Huyền vương khẽ cười: “Đệ cho rằng đại ca sẽ tức giận.”

“Uhm, lời này giải thích như thế nào?”

“Ta…”

Tương Hoàn vương đã đánh gãy hắn nói: “Có chuyện vào bên trong rồi nói sau, cũng đừng làm cho Hoàng thượng chờ sốt ruột.” Đang nói chuyện, đã xoay người nói cùng với mấy vị Vương gia khác.

Đồng Dần phụng chỉ của Hoàng đế tự mình ra đón tiếp các vị Vương gia, các cung nữ tay cầm theo đèn lồng, đứng đợi ở hai bên đường dẫn đường cho các Vương gia. Toàn bộ hoàng cung tràn ngập một loại hương vị mù mịt. Trên đường hướng tới Bắc Uyển Hành Đài, năm bước một chiếc đèn, treo trong gió, ánh sáng xiêu xiêu vẹo vẹo trong bóng tối.

Các vị Vương gia đều không hề nói gì, sắc mặt âm trầm, chất chứa những tâm sự của từng người.

............

Lời nói ngoài lề của tác giả: Bắt đầu từ hôm nay, sẽ lộ diện nhiều hơn, viết bình nhiều hơn. Đêm hôm trước, ta sẽ đưa ra đọc sách tệ cấp đại gia. Không có U tệ các vị, cần lao một chút nga.

Trời sẽ tốt với kẻ cần cù, cho nên cần cố gắng lao động nha các bảo bối mới có thịt ăn.

Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng PhiTác giả: Hoại Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngEdit: Subo Thục Nguyên, tháng chạp năm mười ba. Tây Lương, hoàng thành Dĩnh Kinh. "Khụ khụ." Bên trong phòng ngủ truyền ra từng trận ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm ở bàn viết, tay cầm bút gian nan viết xuống từng hàng chữ, bàn tay nàng mềm yếu run rẩy không thôi. Đặt bút, lại là một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thắm từ khe hở ngón tay gian chậm rãi chảy ra, rơi xuống y phục thượng hạng đẹp đẽ quý giá của nàng. "Hoàng hậu nương nương!" Một cung nữ khẩn trương tiến lên đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của. Nàng lắc lắc đầu, nhẹ đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường, ám đạo bên trong kia, lấy một cái tráp màu đen. Hoàng hậu lấy nó ra, gọi khẽ: "Vân Tâm, ngươi cất cái này đi, di chiếu...... Khụ khụ, di chiếu ở chỗ này." Tuân Vân Tâm tiếp nhận tráp trong tay Hoàng hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc một cái nữ tử trên giường kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Tiên đế băng hà đến nay đã hơn mười mấy ngày, Hoàng hậu bí mật không phát tang. Khi sinh thời Tiên đế chưa từng… Edit: SuboThanh âm bánh xe chậm rãi lăn lộn quanh quẩn trong màn đêm tịch liêu nơi hẻm sâu, Tấn Huyền vương dựa vào đệm mềm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn mọi thứ ngoài cửa xe. Mạnh Trường Dạ và Sở Linh Tê không đi theo, Tần Phái cũng không có, người bên cạnh hắn chỉ có một mình Toàn Cơ.Bàn tay trắng noãn, phất màn xe rơi xuống, thanh âm nữ tử thanh thúy: “Ban đêm gió mát, nhưng cũng có thể bị cảm lạnh, Vương gia?” lúc hỏi chuyện, tay nàng đã phủ lên bàn tay hắn, lòng bàn tay truyền đến cảm giác rất ấm áp. Toàn Cơ yên tâm, lại giơ tay kéo chặt quần áo hắn.Phát quan trên đầu hắn gắn hồng ngọc anh rũ xuống, vừa lúc v**t v* lên gương mặt nữ tử, ngọc châu lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt, làm nàng kinh ngạc. Nàng ngước mắt, nhìn thấy hắn đang ngơ ngẩn nhìn nàng.Đáy mắt hiện lên sự mờ mịt, hắn dường như bỗng hoàn hồn, rút tay từ lòng bàn tay nàng ra, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Qua tối nay, ngươi cũng không cần đi theo bổn vương về Hành Quán.”Đây là kết cục sáng sớm đã dự đoán được, Bạc Hề Hành cho rằng Tấn Huyền vương yêu nàng, nhất định sẽ không để nàng rời đi. Mà đây, hoàn toàn là nàng và hắn đã sớm tính kế.Trên mặt nàng chưa từng có nhiều biểu cảm, chỉ nhỏ giọng nói: "Sắp rời kinh, Vương gia vẫn kêu Tần đại nhân cẩn thận một ít, Hoàng thượng ngẫu nhiên cũng sẽ chú ý tới người khác.” Hôm qua khi nhìn thấy giày của Tần Phái, Toàn Cơ biết hắn định đi làm chuyện gì.Tấn Huyền vương không nói, nàng tất nhiên sẽ không hỏi. Nàng như là có chút hiểu được lý do hắn cùng nàng thân cận, hành động này có nhiều dụng ý, chẳng qua muốn dời đi lực chú ý của Bạc Hề Hành. Nàng cũng biết Tần Phái là người thông minh, sẽ cẩn thận hành sự nhưng nàng vẫn nhịn không được phải nhắc nhở một câu.Ngón tay nam tử thon dài gõ gõ lên trên quạt xếp, phát ra tiếng vang nhỏ “cạch cạch”, hắn nhấp môi mỏng không nói nhưng lại cười cười, lông mi dài run rẩy.Thu hồi ánh mắt, hắn không hề nhìn nàng, chẳng qua là nói vài câu nhắc nhở hắn, lần này nghe vào trong tai, lại sinh ra một tư vị khác. Ngực lặng đi, dường như chậm rãi ngưng tụ lại một cảm giác khó tả, bên cạnh cảm giác ấy, có một điều không thể nói rõ, chỉ có bản thân hắn mới hiểu.Ở chung với nàng mấy ngày nay nhưng lại phảng phất như đã được một thời gian dài rồi.Mấy năm nay, trừ bỏ những người bên cạnh, đã bao lâu rồi chưa từng có người quan tâm hắn như thế? Lâu đến nỗi, hắn không đành lòng nhớ lại.Bên ngoài màn đêm càng dày, bầu trời đêm đầu tháng trừ âm trầm thì không có gì khác. Trước cửa cung, mọi xe ngựa đều phải dừng lại  nên chỉ có thể đi bộ vào.Toàn Cơ dẫn đầu xuống xe, một người bên cạnh từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn chăm chú thì ra là Tương Hoàn vương. Hắn cũng thấy Toàn Cơ, âm lãnh cười đến gần, lại mở miệng với Tấn Huyền vương: “Lần này vào kinh lại chưa từng tụ tập cùng Thất đệ. Hôm nay Hoàng thượng đã mở miệng lại tạo cơ hội cho huynh đệ chúng ta được tụ hội.” Hắn nói xong, duỗi tay dìu hắn(THV) xuống dưới, Tấn Huyền vương khẽ cười: “Đệ cho rằng đại ca sẽ tức giận.”“Uhm, lời này giải thích như thế nào?”“Ta…”Tương Hoàn vương đã đánh gãy hắn nói: “Có chuyện vào bên trong rồi nói sau, cũng đừng làm cho Hoàng thượng chờ sốt ruột.” Đang nói chuyện, đã xoay người nói cùng với mấy vị Vương gia khác.Đồng Dần phụng chỉ của Hoàng đế tự mình ra đón tiếp các vị Vương gia, các cung nữ tay cầm theo đèn lồng, đứng đợi ở hai bên đường dẫn đường cho các Vương gia. Toàn bộ hoàng cung tràn ngập một loại hương vị mù mịt. Trên đường hướng tới Bắc Uyển Hành Đài, năm bước một chiếc đèn, treo trong gió, ánh sáng xiêu xiêu vẹo vẹo trong bóng tối.Các vị Vương gia đều không hề nói gì, sắc mặt âm trầm, chất chứa những tâm sự của từng người.............Lời nói ngoài lề của tác giả: Bắt đầu từ hôm nay, sẽ lộ diện nhiều hơn, viết bình nhiều hơn. Đêm hôm trước, ta sẽ đưa ra đọc sách tệ cấp đại gia. Không có U tệ các vị, cần lao một chút nga.Trời sẽ tốt với kẻ cần cù, cho nên cần cố gắng lao động nha các bảo bối mới có thịt ăn.

Quyển 2 - Chương 38: Nhiều tâm sự