Tác giả:

Trong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ,  khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng…

Chương 66: Chỉ là ôm cô ngủ

Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ,  khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Đường Tâm Lạc sau khi tắm xong thì mặc váy ngủ tơ lụa mà Lục gia chuẩn bị.Tơ lụa quả thật rất tốt, mặc lên người giống như không mặc vậy.Sau lưng, Lục Dục Thần đã cởi áo choàng xuống, ôm cô trong ngực, cô có thể cảm nhận được sức nóng phía sau.Đường Tâm Lạc cũng không biết mình như thế này, có lẽ vì giận anh, dù kháng cự nhưng cũng không nói câu nào.Trong nháy mắt, tình cảnh giữa cô và Lục Dục Thần trở nên rất kỳ lạ.Cô không muốn nói chuyện, muốn thoát khỏi anh nhưng lại không dám giãy giụa.Anh ôm cô, dùng thái độ cưng chìu giam cô trong vòng tay.Vừa mở miệng là nói chỉ muốn ngủ với cô, không đụng cô, nhưng giây kế tiếp thì thân thể có phản ứng.Tình cảnh một lần nữa lại vô cùng lúng túng.Qua hơn nửa phút, cô mới nghe thấy âm thanh khàn khàn đ*ng t*nh của Lục Dục Thần: "Mau ngủ đi, đừng nghĩ lung tung."Nghĩ lung tung!Ai suy nghĩ lung tung?Rõ ràng người suy nghĩ lung tung là anh mà?!Đường Tâm Lạc cảm thấy mình hơi bệnh, nếu không, làm sao suýt thì động lòng với người đàn ông như Lục Dục Thần.Cô nhắm mắt khinh bỉ Lục Dục Thần.Anh nói không động cô, cô dĩ nhiên không tin.Nhưng mà, cơn buồn ngủ ập tới, mặc dù sau lưng vẫn còn uy h**p, nhưng cô mặc kệ. Dù sao cô vẫn đang giao dịch với Lục Dục Thần, điều ràng buộc duy nhất là anh vẫn còn hứng thú với cơ thể này, nếu như anh muốn làm gì, cô cũng không cản được.Suy nghĩ vậy, Đường Tâm Lạc cũng yên tâm, dựa vào lòng ngực Lục Dục Thần, từ từ tiến vào giấc ngủ._____Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Đường Tâm Lạc, Lục Dục Thần đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lòng.Cô gái đáng chết này, ngủ thật sao.Lục Dục Thần không nhịn được thở ra một ngụm khí, anh vừa rồi chỉ là thuận miệng nói "không đụng cô", cô thật sự tin vậy, hơn nữa còn ngủ yên.Đối với cô, anh là người đáng tin vậy sao?Lục Dục Thần rõ ràng đang hiểu lầm Đường Tâm Lạc, nếu anh biết suy nghĩ của cô, anh nhất định sẽ đè cô xuống dưới người mình.Nhưng mà...Cô gái trong ngực mềm mại, lúc ngủ khóe miệng còn hơi cong lên.Nhìn thấy gò má tinh xảo của cô, ma xui quỷ khiến, anh lại cúi đầu hôn lên đó một cái.Lục Dục Thần trước giờ không hề nghĩ đến cảm nhận của bất kỳ ai mà lại cố gắng nhịn d*c v*ng xuống, ôm cô ngủ._____Sáng sớm thứ hai, Đường Tâm Lạc còn thức dậy sớm hơn Lục Dục Thần.Lúc cô phát hiện quần áo mình vẫn còn nguyên, thiếu chút nữa nghĩ rằng mình còn đang nằm mơ.Giật mình muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện Lục Dục Thần vẫn đang ôm mình ngủ.Lục Dục Thần... Anh thật sự không đụng vào cô, lại còn ôm cô ngủ cả đêm! Không ngờ anh lại có thời điểm tu dưỡng tốt vậy?Lúc Đường Tâm Lạc còn đang h**p sợ, bàn tay ở thắt lưng cô đột nhiên di chuyển.Bàn tay kia động một hồi, luồn vào trong váy ngủ của cô.

Đường Tâm Lạc sau khi tắm xong thì mặc váy ngủ tơ lụa mà Lục gia chuẩn bị.

Tơ lụa quả thật rất tốt, mặc lên người giống như không mặc vậy.

Sau lưng, Lục Dục Thần đã cởi áo choàng xuống, ôm cô trong ngực, cô có thể cảm nhận được sức nóng phía sau.

Đường Tâm Lạc cũng không biết mình như thế này, có lẽ vì giận anh, dù kháng cự nhưng cũng không nói câu nào.

Trong nháy mắt, tình cảnh giữa cô và Lục Dục Thần trở nên rất kỳ lạ.

Cô không muốn nói chuyện, muốn thoát khỏi anh nhưng lại không dám giãy giụa.

Anh ôm cô, dùng thái độ cưng chìu giam cô trong vòng tay.

Vừa mở miệng là nói chỉ muốn ngủ với cô, không đụng cô, nhưng giây kế tiếp thì thân thể có phản ứng.

Tình cảnh một lần nữa lại vô cùng lúng túng.

Qua hơn nửa phút, cô mới nghe thấy âm thanh khàn khàn đ*ng t*nh của Lục Dục Thần: "Mau ngủ đi, đừng nghĩ lung tung."

Nghĩ lung tung!

Ai suy nghĩ lung tung?

Rõ ràng người suy nghĩ lung tung là anh mà?!

Đường Tâm Lạc cảm thấy mình hơi bệnh, nếu không, làm sao suýt thì động lòng với người đàn ông như Lục Dục Thần.

Cô nhắm mắt khinh bỉ Lục Dục Thần.

Anh nói không động cô, cô dĩ nhiên không tin.

Nhưng mà, cơn buồn ngủ ập tới, mặc dù sau lưng vẫn còn uy h**p, nhưng cô mặc kệ. Dù sao cô vẫn đang giao dịch với Lục Dục Thần, điều ràng buộc duy nhất là anh vẫn còn hứng thú với cơ thể này, nếu như anh muốn làm gì, cô cũng không cản được.

Suy nghĩ vậy, Đường Tâm Lạc cũng yên tâm, dựa vào lòng ngực Lục Dục Thần, từ từ tiến vào giấc ngủ.

_____

Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Đường Tâm Lạc, Lục Dục Thần đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lòng.

Cô gái đáng chết này, ngủ thật sao.

Lục Dục Thần không nhịn được thở ra một ngụm khí, anh vừa rồi chỉ là thuận miệng nói "không đụng cô", cô thật sự tin vậy, hơn nữa còn ngủ yên.

Đối với cô, anh là người đáng tin vậy sao?

Lục Dục Thần rõ ràng đang hiểu lầm Đường Tâm Lạc, nếu anh biết suy nghĩ của cô, anh nhất định sẽ đè cô xuống dưới người mình.

Nhưng mà...

Cô gái trong ngực mềm mại, lúc ngủ khóe miệng còn hơi cong lên.

Nhìn thấy gò má tinh xảo của cô, ma xui quỷ khiến, anh lại cúi đầu hôn lên đó một cái.

Lục Dục Thần trước giờ không hề nghĩ đến cảm nhận của bất kỳ ai mà lại cố gắng nhịn d*c v*ng xuống, ôm cô ngủ.

_____

Sáng sớm thứ hai, Đường Tâm Lạc còn thức dậy sớm hơn Lục Dục Thần.

Lúc cô phát hiện quần áo mình vẫn còn nguyên, thiếu chút nữa nghĩ rằng mình còn đang nằm mơ.

Giật mình muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện Lục Dục Thần vẫn đang ôm mình ngủ.

Lục Dục Thần... Anh thật sự không đụng vào cô, lại còn ôm cô ngủ cả đêm! Không ngờ anh lại có thời điểm tu dưỡng tốt vậy?

Lúc Đường Tâm Lạc còn đang h**p sợ, bàn tay ở thắt lưng cô đột nhiên di chuyển.

Bàn tay kia động một hồi, luồn vào trong váy ngủ của cô.

Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ,  khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Đường Tâm Lạc sau khi tắm xong thì mặc váy ngủ tơ lụa mà Lục gia chuẩn bị.Tơ lụa quả thật rất tốt, mặc lên người giống như không mặc vậy.Sau lưng, Lục Dục Thần đã cởi áo choàng xuống, ôm cô trong ngực, cô có thể cảm nhận được sức nóng phía sau.Đường Tâm Lạc cũng không biết mình như thế này, có lẽ vì giận anh, dù kháng cự nhưng cũng không nói câu nào.Trong nháy mắt, tình cảnh giữa cô và Lục Dục Thần trở nên rất kỳ lạ.Cô không muốn nói chuyện, muốn thoát khỏi anh nhưng lại không dám giãy giụa.Anh ôm cô, dùng thái độ cưng chìu giam cô trong vòng tay.Vừa mở miệng là nói chỉ muốn ngủ với cô, không đụng cô, nhưng giây kế tiếp thì thân thể có phản ứng.Tình cảnh một lần nữa lại vô cùng lúng túng.Qua hơn nửa phút, cô mới nghe thấy âm thanh khàn khàn đ*ng t*nh của Lục Dục Thần: "Mau ngủ đi, đừng nghĩ lung tung."Nghĩ lung tung!Ai suy nghĩ lung tung?Rõ ràng người suy nghĩ lung tung là anh mà?!Đường Tâm Lạc cảm thấy mình hơi bệnh, nếu không, làm sao suýt thì động lòng với người đàn ông như Lục Dục Thần.Cô nhắm mắt khinh bỉ Lục Dục Thần.Anh nói không động cô, cô dĩ nhiên không tin.Nhưng mà, cơn buồn ngủ ập tới, mặc dù sau lưng vẫn còn uy h**p, nhưng cô mặc kệ. Dù sao cô vẫn đang giao dịch với Lục Dục Thần, điều ràng buộc duy nhất là anh vẫn còn hứng thú với cơ thể này, nếu như anh muốn làm gì, cô cũng không cản được.Suy nghĩ vậy, Đường Tâm Lạc cũng yên tâm, dựa vào lòng ngực Lục Dục Thần, từ từ tiến vào giấc ngủ._____Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Đường Tâm Lạc, Lục Dục Thần đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lòng.Cô gái đáng chết này, ngủ thật sao.Lục Dục Thần không nhịn được thở ra một ngụm khí, anh vừa rồi chỉ là thuận miệng nói "không đụng cô", cô thật sự tin vậy, hơn nữa còn ngủ yên.Đối với cô, anh là người đáng tin vậy sao?Lục Dục Thần rõ ràng đang hiểu lầm Đường Tâm Lạc, nếu anh biết suy nghĩ của cô, anh nhất định sẽ đè cô xuống dưới người mình.Nhưng mà...Cô gái trong ngực mềm mại, lúc ngủ khóe miệng còn hơi cong lên.Nhìn thấy gò má tinh xảo của cô, ma xui quỷ khiến, anh lại cúi đầu hôn lên đó một cái.Lục Dục Thần trước giờ không hề nghĩ đến cảm nhận của bất kỳ ai mà lại cố gắng nhịn d*c v*ng xuống, ôm cô ngủ._____Sáng sớm thứ hai, Đường Tâm Lạc còn thức dậy sớm hơn Lục Dục Thần.Lúc cô phát hiện quần áo mình vẫn còn nguyên, thiếu chút nữa nghĩ rằng mình còn đang nằm mơ.Giật mình muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện Lục Dục Thần vẫn đang ôm mình ngủ.Lục Dục Thần... Anh thật sự không đụng vào cô, lại còn ôm cô ngủ cả đêm! Không ngờ anh lại có thời điểm tu dưỡng tốt vậy?Lúc Đường Tâm Lạc còn đang h**p sợ, bàn tay ở thắt lưng cô đột nhiên di chuyển.Bàn tay kia động một hồi, luồn vào trong váy ngủ của cô.

Chương 66: Chỉ là ôm cô ngủ