Trong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng…
Chương 394: 394: Yêu Thương Như Thế Nào Cũng Không Đủ
Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Môi Đường Tâm Lạc hơi mở ra.Đối diện với anh mà hít thở.HÌnh ảnh như vậy đối với Lục Dục Thần quả thực là một loại cực hạn!Anh cố nén lại xúc động muốn hung hăng hôn lên môi cô.Hít sâu mấy hơi, anh đem vợ yêu đang ngủ mê đỡ dậy."Ngoan, mang quần áo vào."Đường Tâm Lạc lúc này bị Lục Dục Thần ôm dậy mới có chút ý thức.Nhưng gần đây cô bơi vì mang thai mà thích ngủ hơn rất nhiều.Biết Lục Dục Thần ở bên cạnh liền ỷ lại, cho nên dù đã hơi tỉnh nhưng vẫn không muốn mở mắt ra.Lục Dục Thần thấy thế cũng không cưỡng ép đánh thức côTự mình động thủ cởi áo tắm của cô ra.Sắc đẹp như vậy nhưng anh lại không dám nhìn.Sau khi thở sâu một hơi, Lục Dục Thần mới mở mắt ra.Anh sợ mình khống chế không được, cũng sợ cô bị lạnh.Lục Dục Thần nhanh tay lấy quần áo bên cạnh.Miễn cưỡng mang vào cho cô.Mang đồ cho cô xong, cũng không để cô xuống mà trực tiếp ôm cô vào trong lòng đi xuống lầu.Đường Tâm Lạc dựa đầu vào vai anh.ĐÔi mắt đào hoa nửa tỉnh nửa mê, Lục Dục Thần chẳng những không gọi cô dậy mà còn thuận thế vỗ nhẹ sau lưng cô.Được anh vỗ về cực kỳ thoải mái.Đường Tâm Lạc nhịn không được phát ra âm thanh.Được ôm thật sự rất thoải mái."A! "Người đàn ông nghe thấy thì khẽ cười.Dì Trương thấy được một màn này, kích động suýt hét ra tiếng.tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân lại tốt như vậy.Ai da, đến cả bà cũng thấy hạnh phúc đây."Thiếu! " Dì Trương đi qua, muốn chào thiếu gia.Kết quả lời còn chưa ra miệng đã bị thiếu gia liếc mắt cảnh cáo.Dì Trương sợ đến mức im bặt.Biết ý của thiếu gia là không cho bà đánh thức thiếu phu nhân.Lục Dục Thần không nói chuyện, chỉ chỉ vào nhà ăn.Dì Trương hiểu ra, vội mang theo người vào phòng bếp chuẩn bị.Mà, Lục Dục Thần cũng ôm vợ yêu vào nhà ăn.Anh ngồi xuống, cũng không để Đường Tâm Lạc ngồi một mình mà đặt cô ngồi xuống đùi mình.----Đến khi Đường Tâm lạc tỉnh lại thì chuyện ddaxxong.Quả thực hận không thể che mặt tìm nơi mà chui xuống.Cô không nghĩ đến mình lại có thể nửa tỉnh nửa mê làm trò trước mặt Dì Trương cùng người hầu trong phủ, khi được Lục Dục Thần ôm vào ngực, giống như một đứa trẻ được anh đút cho ăn.Ô, thật đáng ghét!Lúc ấy rõ ràng cô ràng cô đã tỉnh táo muốn đi xuonsg.Mà anh không để ý đến cô, vẫn cố chấp ôm cô trong ngực.Thật sự quá mất mặt! Nhiều người nhìn như vậy, anh không biết tiết chế một chút sao?ăn xong bữa sáng, hai người vào thư phòng.Bây giờ, Đường Tâm Lạc đang ngồi dựa trên sô pha, bụm mặt ảo não không thôi.Mà Lục Dục Thần đang ngồi bên kia sắc mặt bình thường xem tài liệu.Không được, không thể tiếp tục ngốc như vậy!Đường Tâm Lạc đột nhiên ngồi dậy, muốn đi ra.Ai người, vừa mới động, người đàn ông vẫn luôn nghiêm túc xem tài liệu kia lại nhìn qua..
Môi Đường Tâm Lạc hơi mở ra.
Đối diện với anh mà hít thở.
HÌnh ảnh như vậy đối với Lục Dục Thần quả thực là một loại cực hạn!Anh cố nén lại xúc động muốn hung hăng hôn lên môi cô.
Hít sâu mấy hơi, anh đem vợ yêu đang ngủ mê đỡ dậy.
"Ngoan, mang quần áo vào.
"Đường Tâm Lạc lúc này bị Lục Dục Thần ôm dậy mới có chút ý thức.
Nhưng gần đây cô bơi vì mang thai mà thích ngủ hơn rất nhiều.
Biết Lục Dục Thần ở bên cạnh liền ỷ lại, cho nên dù đã hơi tỉnh nhưng vẫn không muốn mở mắt ra.
Lục Dục Thần thấy thế cũng không cưỡng ép đánh thức côTự mình động thủ cởi áo tắm của cô ra.
Sắc đẹp như vậy nhưng anh lại không dám nhìn.
Sau khi thở sâu một hơi, Lục Dục Thần mới mở mắt ra.
Anh sợ mình khống chế không được, cũng sợ cô bị lạnh.
Lục Dục Thần nhanh tay lấy quần áo bên cạnh.
Miễn cưỡng mang vào cho cô.
Mang đồ cho cô xong, cũng không để cô xuống mà trực tiếp ôm cô vào trong lòng đi xuống lầu.
Đường Tâm Lạc dựa đầu vào vai anh.
ĐÔi mắt đào hoa nửa tỉnh nửa mê, Lục Dục Thần chẳng những không gọi cô dậy mà còn thuận thế vỗ nhẹ sau lưng cô.
Được anh vỗ về cực kỳ thoải mái.
Đường Tâm Lạc nhịn không được phát ra âm thanh.
Được ôm thật sự rất thoải mái.
"A! "Người đàn ông nghe thấy thì khẽ cười.
Dì Trương thấy được một màn này, kích động suýt hét ra tiếng.
tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân lại tốt như vậy.
Ai da, đến cả bà cũng thấy hạnh phúc đây.
"Thiếu! " Dì Trương đi qua, muốn chào thiếu gia.
Kết quả lời còn chưa ra miệng đã bị thiếu gia liếc mắt cảnh cáo.
Dì Trương sợ đến mức im bặt.
Biết ý của thiếu gia là không cho bà đánh thức thiếu phu nhân.
Lục Dục Thần không nói chuyện, chỉ chỉ vào nhà ăn.
Dì Trương hiểu ra, vội mang theo người vào phòng bếp chuẩn bị.
Mà, Lục Dục Thần cũng ôm vợ yêu vào nhà ăn.
Anh ngồi xuống, cũng không để Đường Tâm Lạc ngồi một mình mà đặt cô ngồi xuống đùi mình.
----Đến khi Đường Tâm lạc tỉnh lại thì chuyện ddaxxong.
Quả thực hận không thể che mặt tìm nơi mà chui xuống.
Cô không nghĩ đến mình lại có thể nửa tỉnh nửa mê làm trò trước mặt Dì Trương cùng người hầu trong phủ, khi được Lục Dục Thần ôm vào ngực, giống như một đứa trẻ được anh đút cho ăn.
Ô, thật đáng ghét!Lúc ấy rõ ràng cô ràng cô đã tỉnh táo muốn đi xuonsg.
Mà anh không để ý đến cô, vẫn cố chấp ôm cô trong ngực.
Thật sự quá mất mặt! Nhiều người nhìn như vậy, anh không biết tiết chế một chút sao?ăn xong bữa sáng, hai người vào thư phòng.
Bây giờ, Đường Tâm Lạc đang ngồi dựa trên sô pha, bụm mặt ảo não không thôi.
Mà Lục Dục Thần đang ngồi bên kia sắc mặt bình thường xem tài liệu.
Không được, không thể tiếp tục ngốc như vậy!Đường Tâm Lạc đột nhiên ngồi dậy, muốn đi ra.
Ai người, vừa mới động, người đàn ông vẫn luôn nghiêm túc xem tài liệu kia lại nhìn qua.
.
Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… Môi Đường Tâm Lạc hơi mở ra.Đối diện với anh mà hít thở.HÌnh ảnh như vậy đối với Lục Dục Thần quả thực là một loại cực hạn!Anh cố nén lại xúc động muốn hung hăng hôn lên môi cô.Hít sâu mấy hơi, anh đem vợ yêu đang ngủ mê đỡ dậy."Ngoan, mang quần áo vào."Đường Tâm Lạc lúc này bị Lục Dục Thần ôm dậy mới có chút ý thức.Nhưng gần đây cô bơi vì mang thai mà thích ngủ hơn rất nhiều.Biết Lục Dục Thần ở bên cạnh liền ỷ lại, cho nên dù đã hơi tỉnh nhưng vẫn không muốn mở mắt ra.Lục Dục Thần thấy thế cũng không cưỡng ép đánh thức côTự mình động thủ cởi áo tắm của cô ra.Sắc đẹp như vậy nhưng anh lại không dám nhìn.Sau khi thở sâu một hơi, Lục Dục Thần mới mở mắt ra.Anh sợ mình khống chế không được, cũng sợ cô bị lạnh.Lục Dục Thần nhanh tay lấy quần áo bên cạnh.Miễn cưỡng mang vào cho cô.Mang đồ cho cô xong, cũng không để cô xuống mà trực tiếp ôm cô vào trong lòng đi xuống lầu.Đường Tâm Lạc dựa đầu vào vai anh.ĐÔi mắt đào hoa nửa tỉnh nửa mê, Lục Dục Thần chẳng những không gọi cô dậy mà còn thuận thế vỗ nhẹ sau lưng cô.Được anh vỗ về cực kỳ thoải mái.Đường Tâm Lạc nhịn không được phát ra âm thanh.Được ôm thật sự rất thoải mái."A! "Người đàn ông nghe thấy thì khẽ cười.Dì Trương thấy được một màn này, kích động suýt hét ra tiếng.tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân lại tốt như vậy.Ai da, đến cả bà cũng thấy hạnh phúc đây."Thiếu! " Dì Trương đi qua, muốn chào thiếu gia.Kết quả lời còn chưa ra miệng đã bị thiếu gia liếc mắt cảnh cáo.Dì Trương sợ đến mức im bặt.Biết ý của thiếu gia là không cho bà đánh thức thiếu phu nhân.Lục Dục Thần không nói chuyện, chỉ chỉ vào nhà ăn.Dì Trương hiểu ra, vội mang theo người vào phòng bếp chuẩn bị.Mà, Lục Dục Thần cũng ôm vợ yêu vào nhà ăn.Anh ngồi xuống, cũng không để Đường Tâm Lạc ngồi một mình mà đặt cô ngồi xuống đùi mình.----Đến khi Đường Tâm lạc tỉnh lại thì chuyện ddaxxong.Quả thực hận không thể che mặt tìm nơi mà chui xuống.Cô không nghĩ đến mình lại có thể nửa tỉnh nửa mê làm trò trước mặt Dì Trương cùng người hầu trong phủ, khi được Lục Dục Thần ôm vào ngực, giống như một đứa trẻ được anh đút cho ăn.Ô, thật đáng ghét!Lúc ấy rõ ràng cô ràng cô đã tỉnh táo muốn đi xuonsg.Mà anh không để ý đến cô, vẫn cố chấp ôm cô trong ngực.Thật sự quá mất mặt! Nhiều người nhìn như vậy, anh không biết tiết chế một chút sao?ăn xong bữa sáng, hai người vào thư phòng.Bây giờ, Đường Tâm Lạc đang ngồi dựa trên sô pha, bụm mặt ảo não không thôi.Mà Lục Dục Thần đang ngồi bên kia sắc mặt bình thường xem tài liệu.Không được, không thể tiếp tục ngốc như vậy!Đường Tâm Lạc đột nhiên ngồi dậy, muốn đi ra.Ai người, vừa mới động, người đàn ông vẫn luôn nghiêm túc xem tài liệu kia lại nhìn qua..