Anh là gay. Nhưng cũng là đại thiếu gia của Cảnh gia, người thừa kế toàn bộ tài sản và là con trai một duy nhất. Nên anh không thể nói rằng, mình yêu con trai! Ba mẹ thấy anh đã gần ba mươi tuổi. Nhưng vẫn chưa dẫn cô gái nào về ra mắt. Đành ép cưới anh với một cô gái nào đó. Điều đó đã làm người nào đó của anh bị tổn thương. "Huhu, anh cưới vợ bỏ em sao?"cậu nhìn anh, đôi mắt đầy ấn lệ nói. "Không bỏ em đâu, anh chỉ làm theo lời ba mẹ thôi, đừng lo"Anh dỗ dành. _____ Đêm tân hôn, anh nhìn cô, cô nhìn anh. "Tôi biết anh không thích tôi, đừng ép mình. Anh cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sofa được rồi" Thế là cả đêm, cô ngủ ở sofa, anh ngủ ở trên giường... Sáng hôm sau... Cô dậy sớm. Làm bữa sáng theo bổn phận là con dâu trong nhà. Trên bàn ăn, ba người đang ngồi đợi thức ăn sáng, đó là ba mẹ chồng và anh. Mẹ và ba chồng nhìn thấy cô dậy sớm, còn nấu đồ ăn sáng, rất hài lòng, một cô con dâu tốt đây rồi. "Con ngồi xuống ăn đi"Mẹ chồng cô nói. Cô gật đầu, kéo ghế ngồi bên cạnh anh. Buổi…
Chương 4
Bẻ Cong Thành Thẳng: Anh Biết Yêu Phụ Nữ Rồi!Tác giả: Ký Túc XênhTruyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhAnh là gay. Nhưng cũng là đại thiếu gia của Cảnh gia, người thừa kế toàn bộ tài sản và là con trai một duy nhất. Nên anh không thể nói rằng, mình yêu con trai! Ba mẹ thấy anh đã gần ba mươi tuổi. Nhưng vẫn chưa dẫn cô gái nào về ra mắt. Đành ép cưới anh với một cô gái nào đó. Điều đó đã làm người nào đó của anh bị tổn thương. "Huhu, anh cưới vợ bỏ em sao?"cậu nhìn anh, đôi mắt đầy ấn lệ nói. "Không bỏ em đâu, anh chỉ làm theo lời ba mẹ thôi, đừng lo"Anh dỗ dành. _____ Đêm tân hôn, anh nhìn cô, cô nhìn anh. "Tôi biết anh không thích tôi, đừng ép mình. Anh cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sofa được rồi" Thế là cả đêm, cô ngủ ở sofa, anh ngủ ở trên giường... Sáng hôm sau... Cô dậy sớm. Làm bữa sáng theo bổn phận là con dâu trong nhà. Trên bàn ăn, ba người đang ngồi đợi thức ăn sáng, đó là ba mẹ chồng và anh. Mẹ và ba chồng nhìn thấy cô dậy sớm, còn nấu đồ ăn sáng, rất hài lòng, một cô con dâu tốt đây rồi. "Con ngồi xuống ăn đi"Mẹ chồng cô nói. Cô gật đầu, kéo ghế ngồi bên cạnh anh. Buổi… Buổi sáng ban mai, không khí trong bệnh viện đã trong lành, dễ chịu hơn. Có một vài bệnh nhân đang ở hoa viên, đi dạo và hít thở không khí.Trong căn phòng bệnh nào đó, Lã Vũ cậu đang ngủ gật bên giường, còn nắm tay cô gái đêm qua đã bị mình đẩy mạnh làm cho bị động thai."Ưm.. "Yết Chi mở mắt ra, nhìn trần nhà. Đây là đâu? Sao mùi thuốc sát trùng nồng nặc vậy?Lã Vũ nghe tiếng, giật mình dậy. Ngẩn đầu nhìn thấy cô gái nào đó đã tỉnh, đầy mừng rỡ.Yết Chi nhớ ra gì đó, dùng sức ngồi dậy. Đầy hoảng loạn:"Con tôi, con tôi, con tôi..."Lã Vũ vội nắm chặt hai vai Yết Chi:"Cũng may đứa đến bệnh viện kịp, đứa bé đã được cứu. Nhưng, đừng làm việc quá sức. Sẽ ảnh hưởng đến thai nhi"Cô lúc này thở nhẹ nhõm, con không sao rồi. Sinh mạng nhỏ của mẹ. Mẹ xin lỗi đã làm con sợ."Cô ngồi đây, tôi đi gọi bác sĩ"_________"Thần"Khổng Tố nhân lúc không có ai xem chừng mình, nên đã lén đi tìm anh. Cô nhớ anh, Cảnh Thần. Tố Tố muốn được anh ôm.____________Công ty.Hai tay và mắt của Cảnh Thần đang rất chăm chú nhìn màng hình, tay vẫn di chuyển đều trên bàn phím máy tính.Đầu óc anh đang rất tập trung, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí yên tịnh đó.Cầm điện thoại lên, anh nhấn nút nghe máy:"Alo"[…]"Cái gì?"Cảnh Thần đầy hoảng hốt và lo lắng, đứng dậy đập bàn._________Lâm Viễn đang lái xe đi trên đường, bất chợt nhìn thấy Khổng Tố. Vội đạp phanh xe lại, mở cửa ra chạy theo cô.Lâm Viễn cứ theo sau cô, mờ mờ ám ám.Khổng Tố có cảm giác khó chịu, ai theo dõi Khổng Tố sao?Quay đầy lại. Đập vào mắt cô là hình ảnh Lâm Viễn."Quen... "Khổng Tố bỗng reo lên.Lâm Viễn hơi giật mình. Khổng Tố sao vậy?Hắn đi lại, sát gần cô."Tố... "Hắn không kìm được, ôm cô vào lòng. Bao lâu rồi, hắn không được ôm cô..."Buông... Không phải Thần..."Tố nói.Chỉ câu nói, làm trái tim của hắn gần như tan vỡ. Không phải Thần, Cảnh Thần đó đã trở nên quan trọng với cô đến như vậy sao?______Cảnh Thần lái xe đi tìm cô. Con mẹ nó, sao lại để cô đi một mình chứ? Xảy ra tai nạn thì sao chứ?Không... Tố... Em đừng xảy ra chuyện mà...________Khổng Tố giờ đang ngủ ngoan như mèo con trong xe của Lã Vũ.Hắn nhìn cô. Đưa tay v**t v* má cô. Tại sao em lại thành như vậy? Tại sao em lại quên anh? Tại sao em đã để Cảnh Thần kia lấn vào trái tim và cuộc sống mình?Tại sao hả... Em?Em có biết anh đau lắm không?Em có biết... Anh yêu em đã rất lâu rồi không? Đợi em bao lâu không?Nhưng có vẻ... Em chưa từng biết, phải không em?
Buổi sáng ban mai, không khí trong bệnh viện đã trong lành, dễ chịu hơn. Có một vài bệnh nhân đang ở hoa viên, đi dạo và hít thở không khí.
Trong căn phòng bệnh nào đó, Lã Vũ cậu đang ngủ gật bên giường, còn nắm tay cô gái đêm qua đã bị mình đẩy mạnh làm cho bị động thai.
"Ưm.. "Yết Chi mở mắt ra, nhìn trần nhà. Đây là đâu? Sao mùi thuốc sát trùng nồng nặc vậy?
Lã Vũ nghe tiếng, giật mình dậy. Ngẩn đầu nhìn thấy cô gái nào đó đã tỉnh, đầy mừng rỡ.
Yết Chi nhớ ra gì đó, dùng sức ngồi dậy. Đầy hoảng loạn:"Con tôi, con tôi, con tôi..."
Lã Vũ vội nắm chặt hai vai Yết Chi:"Cũng may đứa đến bệnh viện kịp, đứa bé đã được cứu. Nhưng, đừng làm việc quá sức. Sẽ ảnh hưởng đến thai nhi"
Cô lúc này thở nhẹ nhõm, con không sao rồi. Sinh mạng nhỏ của mẹ. Mẹ xin lỗi đã làm con sợ.
"Cô ngồi đây, tôi đi gọi bác sĩ"
_________
"Thần"Khổng Tố nhân lúc không có ai xem chừng mình, nên đã lén đi tìm anh. Cô nhớ anh, Cảnh Thần. Tố Tố muốn được anh ôm.
____________
Công ty.
Hai tay và mắt của Cảnh Thần đang rất chăm chú nhìn màng hình, tay vẫn di chuyển đều trên bàn phím máy tính.
Đầu óc anh đang rất tập trung, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí yên tịnh đó.
Cầm điện thoại lên, anh nhấn nút nghe máy:"Alo"
[…]
"Cái gì?"Cảnh Thần đầy hoảng hốt và lo lắng, đứng dậy đập bàn.
_________
Lâm Viễn đang lái xe đi trên đường, bất chợt nhìn thấy Khổng Tố. Vội đạp phanh xe lại, mở cửa ra chạy theo cô.
Lâm Viễn cứ theo sau cô, mờ mờ ám ám.
Khổng Tố có cảm giác khó chịu, ai theo dõi Khổng Tố sao?
Quay đầy lại. Đập vào mắt cô là hình ảnh Lâm Viễn.
"Quen... "Khổng Tố bỗng reo lên.
Lâm Viễn hơi giật mình. Khổng Tố sao vậy?
Hắn đi lại, sát gần cô.
"Tố... "Hắn không kìm được, ôm cô vào lòng. Bao lâu rồi, hắn không được ôm cô...
"Buông... Không phải Thần..."Tố nói.
Chỉ câu nói, làm trái tim của hắn gần như tan vỡ. Không phải Thần, Cảnh Thần đó đã trở nên quan trọng với cô đến như vậy sao?
______
Cảnh Thần lái xe đi tìm cô. Con mẹ nó, sao lại để cô đi một mình chứ? Xảy ra tai nạn thì sao chứ?
Không... Tố... Em đừng xảy ra chuyện mà...
________
Khổng Tố giờ đang ngủ ngoan như mèo con trong xe của Lã Vũ.
Hắn nhìn cô. Đưa tay v**t v* má cô. Tại sao em lại thành như vậy? Tại sao em lại quên anh? Tại sao em đã để Cảnh Thần kia lấn vào trái tim và cuộc sống mình?
Tại sao hả... Em?
Em có biết anh đau lắm không?
Em có biết... Anh yêu em đã rất lâu rồi không? Đợi em bao lâu không?
Nhưng có vẻ... Em chưa từng biết, phải không em?
Bẻ Cong Thành Thẳng: Anh Biết Yêu Phụ Nữ Rồi!Tác giả: Ký Túc XênhTruyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhAnh là gay. Nhưng cũng là đại thiếu gia của Cảnh gia, người thừa kế toàn bộ tài sản và là con trai một duy nhất. Nên anh không thể nói rằng, mình yêu con trai! Ba mẹ thấy anh đã gần ba mươi tuổi. Nhưng vẫn chưa dẫn cô gái nào về ra mắt. Đành ép cưới anh với một cô gái nào đó. Điều đó đã làm người nào đó của anh bị tổn thương. "Huhu, anh cưới vợ bỏ em sao?"cậu nhìn anh, đôi mắt đầy ấn lệ nói. "Không bỏ em đâu, anh chỉ làm theo lời ba mẹ thôi, đừng lo"Anh dỗ dành. _____ Đêm tân hôn, anh nhìn cô, cô nhìn anh. "Tôi biết anh không thích tôi, đừng ép mình. Anh cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sofa được rồi" Thế là cả đêm, cô ngủ ở sofa, anh ngủ ở trên giường... Sáng hôm sau... Cô dậy sớm. Làm bữa sáng theo bổn phận là con dâu trong nhà. Trên bàn ăn, ba người đang ngồi đợi thức ăn sáng, đó là ba mẹ chồng và anh. Mẹ và ba chồng nhìn thấy cô dậy sớm, còn nấu đồ ăn sáng, rất hài lòng, một cô con dâu tốt đây rồi. "Con ngồi xuống ăn đi"Mẹ chồng cô nói. Cô gật đầu, kéo ghế ngồi bên cạnh anh. Buổi… Buổi sáng ban mai, không khí trong bệnh viện đã trong lành, dễ chịu hơn. Có một vài bệnh nhân đang ở hoa viên, đi dạo và hít thở không khí.Trong căn phòng bệnh nào đó, Lã Vũ cậu đang ngủ gật bên giường, còn nắm tay cô gái đêm qua đã bị mình đẩy mạnh làm cho bị động thai."Ưm.. "Yết Chi mở mắt ra, nhìn trần nhà. Đây là đâu? Sao mùi thuốc sát trùng nồng nặc vậy?Lã Vũ nghe tiếng, giật mình dậy. Ngẩn đầu nhìn thấy cô gái nào đó đã tỉnh, đầy mừng rỡ.Yết Chi nhớ ra gì đó, dùng sức ngồi dậy. Đầy hoảng loạn:"Con tôi, con tôi, con tôi..."Lã Vũ vội nắm chặt hai vai Yết Chi:"Cũng may đứa đến bệnh viện kịp, đứa bé đã được cứu. Nhưng, đừng làm việc quá sức. Sẽ ảnh hưởng đến thai nhi"Cô lúc này thở nhẹ nhõm, con không sao rồi. Sinh mạng nhỏ của mẹ. Mẹ xin lỗi đã làm con sợ."Cô ngồi đây, tôi đi gọi bác sĩ"_________"Thần"Khổng Tố nhân lúc không có ai xem chừng mình, nên đã lén đi tìm anh. Cô nhớ anh, Cảnh Thần. Tố Tố muốn được anh ôm.____________Công ty.Hai tay và mắt của Cảnh Thần đang rất chăm chú nhìn màng hình, tay vẫn di chuyển đều trên bàn phím máy tính.Đầu óc anh đang rất tập trung, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí yên tịnh đó.Cầm điện thoại lên, anh nhấn nút nghe máy:"Alo"[…]"Cái gì?"Cảnh Thần đầy hoảng hốt và lo lắng, đứng dậy đập bàn._________Lâm Viễn đang lái xe đi trên đường, bất chợt nhìn thấy Khổng Tố. Vội đạp phanh xe lại, mở cửa ra chạy theo cô.Lâm Viễn cứ theo sau cô, mờ mờ ám ám.Khổng Tố có cảm giác khó chịu, ai theo dõi Khổng Tố sao?Quay đầy lại. Đập vào mắt cô là hình ảnh Lâm Viễn."Quen... "Khổng Tố bỗng reo lên.Lâm Viễn hơi giật mình. Khổng Tố sao vậy?Hắn đi lại, sát gần cô."Tố... "Hắn không kìm được, ôm cô vào lòng. Bao lâu rồi, hắn không được ôm cô..."Buông... Không phải Thần..."Tố nói.Chỉ câu nói, làm trái tim của hắn gần như tan vỡ. Không phải Thần, Cảnh Thần đó đã trở nên quan trọng với cô đến như vậy sao?______Cảnh Thần lái xe đi tìm cô. Con mẹ nó, sao lại để cô đi một mình chứ? Xảy ra tai nạn thì sao chứ?Không... Tố... Em đừng xảy ra chuyện mà...________Khổng Tố giờ đang ngủ ngoan như mèo con trong xe của Lã Vũ.Hắn nhìn cô. Đưa tay v**t v* má cô. Tại sao em lại thành như vậy? Tại sao em lại quên anh? Tại sao em đã để Cảnh Thần kia lấn vào trái tim và cuộc sống mình?Tại sao hả... Em?Em có biết anh đau lắm không?Em có biết... Anh yêu em đã rất lâu rồi không? Đợi em bao lâu không?Nhưng có vẻ... Em chưa từng biết, phải không em?