Anh là gay. Nhưng cũng là đại thiếu gia của Cảnh gia, người thừa kế toàn bộ tài sản và là con trai một duy nhất. Nên anh không thể nói rằng, mình yêu con trai! Ba mẹ thấy anh đã gần ba mươi tuổi. Nhưng vẫn chưa dẫn cô gái nào về ra mắt. Đành ép cưới anh với một cô gái nào đó. Điều đó đã làm người nào đó của anh bị tổn thương. "Huhu, anh cưới vợ bỏ em sao?"cậu nhìn anh, đôi mắt đầy ấn lệ nói. "Không bỏ em đâu, anh chỉ làm theo lời ba mẹ thôi, đừng lo"Anh dỗ dành. _____ Đêm tân hôn, anh nhìn cô, cô nhìn anh. "Tôi biết anh không thích tôi, đừng ép mình. Anh cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sofa được rồi" Thế là cả đêm, cô ngủ ở sofa, anh ngủ ở trên giường... Sáng hôm sau... Cô dậy sớm. Làm bữa sáng theo bổn phận là con dâu trong nhà. Trên bàn ăn, ba người đang ngồi đợi thức ăn sáng, đó là ba mẹ chồng và anh. Mẹ và ba chồng nhìn thấy cô dậy sớm, còn nấu đồ ăn sáng, rất hài lòng, một cô con dâu tốt đây rồi. "Con ngồi xuống ăn đi"Mẹ chồng cô nói. Cô gật đầu, kéo ghế ngồi bên cạnh anh. Buổi…
Chương 7
Bẻ Cong Thành Thẳng: Anh Biết Yêu Phụ Nữ Rồi!Tác giả: Ký Túc XênhTruyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhAnh là gay. Nhưng cũng là đại thiếu gia của Cảnh gia, người thừa kế toàn bộ tài sản và là con trai một duy nhất. Nên anh không thể nói rằng, mình yêu con trai! Ba mẹ thấy anh đã gần ba mươi tuổi. Nhưng vẫn chưa dẫn cô gái nào về ra mắt. Đành ép cưới anh với một cô gái nào đó. Điều đó đã làm người nào đó của anh bị tổn thương. "Huhu, anh cưới vợ bỏ em sao?"cậu nhìn anh, đôi mắt đầy ấn lệ nói. "Không bỏ em đâu, anh chỉ làm theo lời ba mẹ thôi, đừng lo"Anh dỗ dành. _____ Đêm tân hôn, anh nhìn cô, cô nhìn anh. "Tôi biết anh không thích tôi, đừng ép mình. Anh cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sofa được rồi" Thế là cả đêm, cô ngủ ở sofa, anh ngủ ở trên giường... Sáng hôm sau... Cô dậy sớm. Làm bữa sáng theo bổn phận là con dâu trong nhà. Trên bàn ăn, ba người đang ngồi đợi thức ăn sáng, đó là ba mẹ chồng và anh. Mẹ và ba chồng nhìn thấy cô dậy sớm, còn nấu đồ ăn sáng, rất hài lòng, một cô con dâu tốt đây rồi. "Con ngồi xuống ăn đi"Mẹ chồng cô nói. Cô gật đầu, kéo ghế ngồi bên cạnh anh. Buổi… Có ai như tên Lã Vũ cậu không? Lại dẫn Yết Cô đến cục dân chính, anh ta tính đăng kí kết hôn thật à?" Đến đây làm gì chứ?" Yết Chi tức giận." Đăng kí kết hôn " Lã Vũ nhún vai nói." Con mẹ nó! Anh điên rồi " Yết Chi tức giận hơn, quay đầu bỏ đi. Cậu đứng đơ ở đó, mình làm gì sai sao?Chạy theo Yết Chi, cậu vội nói:" Đừng giận mà"" Đồ điên " Tên này điên thật rồi, chỉ mới gặp nhau đòi đi đăng kí kết hôn, muốn cưới, muốn kết đi tìm cây cột mà cưới lẫn kết đi. Yết Chi cô không có bị điên hay rơi não đâu …" Em định đi đâu?" Thấy cô cứ đi không chịu đứng lại, cậu vội nói." Về nhà!!!" Yết Chi quay đầu lại, nói." Nhưng xe bên kia, biệt thự cũng không phải đi hướng này " Cậu lại nói." Ai nói nhà anh? Nhà tôi!!!" Cô tiếp tục.Cậu nghiêm mặt lại, đi lại gần Yết Chi, bế cô lên." Anh …!!!"" Im lặng và về biệt thự"[…]" Tố " Cảnh Thần đi lại, đưa lon cà phê cho cô.Khổng Tố quay đầu lại, nhận lấy lon cà phê:"Cảm ơn anh"Anh chỉ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh. Anh đang nghĩ, cô có phải đã bình thường lại? Nhớ mọi chuyện lại không? Cách cư xử, nói chuyện đều không giống như thường ngày hay nhõng nhẽo, nói chuyện như một đứa trẻ ba tuổi nữa.Khổng Tố thấy anh im lặng, cũng im lặng theo. Không khí … sao nó ngộp ngạt thế này?[…]" Mở cửa ra " Yết Chi trong phòng, đập cửa quát to." Em ăn cơm đi anh mở " Cậu bên ngời thản nhiên nói." Không " Cô tức giận hơn." Yết Chi, em không ăn cũng phải nghĩ đến đứa bé chứ? Em không đói, nhưng đứa nhỏ chắc rất là đang rất đói đấy " Lã Vũ tiếp tục nói. Lí luận này, sẽ làm cô chịu ăn cơm thôi.Yết Chi im lặng, anh ta nói đúng. Cô không nên vì nóng giận, mà ảnh hưởng đứa nhỏ này." Tôi… Tôi ăn cơm " Yết Chi nói, con mẹ nó xấu hổ chết đi mà.Bên ngoài, nghe thấy vậy cậu liền xông vào." Ăn cơm thôi "[…]Nhìn đồng hồ đang tích tắc, Cảnh Thần không khỏi suy nghĩ về Khổng Tố. Anh nên hỏi thẳng cô, rốt cuộc cô đang bị gì không? Chứ như vậy, quả thật anh không yên tâm tí nào.Khổng Tố lúc này cũng chưa ngủ, người phụ nữ đó, luôn làm cô không ngừng suy nghĩ, cô nên làm gì đây? Có nên nói cho Cảnh Thần biết không? Nhưng mà, đó chỉ là giấc mơ, liệu anh ấy có chịu tin mình?
Có ai như tên Lã Vũ cậu không? Lại dẫn Yết Cô đến cục dân chính, anh ta tính đăng kí kết hôn thật à?
" Đến đây làm gì chứ?" Yết Chi tức giận.
" Đăng kí kết hôn " Lã Vũ nhún vai nói.
" Con mẹ nó! Anh điên rồi " Yết Chi tức giận hơn, quay đầu bỏ đi. Cậu đứng đơ ở đó, mình làm gì sai sao?
Chạy theo Yết Chi, cậu vội nói:" Đừng giận mà"
" Đồ điên " Tên này điên thật rồi, chỉ mới gặp nhau đòi đi đăng kí kết hôn, muốn cưới, muốn kết đi tìm cây cột mà cưới lẫn kết đi. Yết Chi cô không có bị điên hay rơi não đâu …
" Em định đi đâu?" Thấy cô cứ đi không chịu đứng lại, cậu vội nói.
" Về nhà!!!" Yết Chi quay đầu lại, nói.
" Nhưng xe bên kia, biệt thự cũng không phải đi hướng này " Cậu lại nói.
" Ai nói nhà anh? Nhà tôi!!!" Cô tiếp tục.
Cậu nghiêm mặt lại, đi lại gần Yết Chi, bế cô lên.
" Anh …!!!"
" Im lặng và về biệt thự"
[…]
" Tố " Cảnh Thần đi lại, đưa lon cà phê cho cô.
Khổng Tố quay đầu lại, nhận lấy lon cà phê:"Cảm ơn anh"
Anh chỉ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh. Anh đang nghĩ, cô có phải đã bình thường lại? Nhớ mọi chuyện lại không? Cách cư xử, nói chuyện đều không giống như thường ngày hay nhõng nhẽo, nói chuyện như một đứa trẻ ba tuổi nữa.
Khổng Tố thấy anh im lặng, cũng im lặng theo. Không khí … sao nó ngộp ngạt thế này?
[…]
" Mở cửa ra " Yết Chi trong phòng, đập cửa quát to.
" Em ăn cơm đi anh mở " Cậu bên ngời thản nhiên nói.
" Không " Cô tức giận hơn.
" Yết Chi, em không ăn cũng phải nghĩ đến đứa bé chứ? Em không đói, nhưng đứa nhỏ chắc rất là đang rất đói đấy " Lã Vũ tiếp tục nói. Lí luận này, sẽ làm cô chịu ăn cơm thôi.
Yết Chi im lặng, anh ta nói đúng. Cô không nên vì nóng giận, mà ảnh hưởng đứa nhỏ này.
" Tôi… Tôi ăn cơm " Yết Chi nói, con mẹ nó xấu hổ chết đi mà.
Bên ngoài, nghe thấy vậy cậu liền xông vào.
" Ăn cơm thôi "
[…]
Nhìn đồng hồ đang tích tắc, Cảnh Thần không khỏi suy nghĩ về Khổng Tố. Anh nên hỏi thẳng cô, rốt cuộc cô đang bị gì không? Chứ như vậy, quả thật anh không yên tâm tí nào.
Khổng Tố lúc này cũng chưa ngủ, người phụ nữ đó, luôn làm cô không ngừng suy nghĩ, cô nên làm gì đây? Có nên nói cho Cảnh Thần biết không? Nhưng mà, đó chỉ là giấc mơ, liệu anh ấy có chịu tin mình?
Bẻ Cong Thành Thẳng: Anh Biết Yêu Phụ Nữ Rồi!Tác giả: Ký Túc XênhTruyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhAnh là gay. Nhưng cũng là đại thiếu gia của Cảnh gia, người thừa kế toàn bộ tài sản và là con trai một duy nhất. Nên anh không thể nói rằng, mình yêu con trai! Ba mẹ thấy anh đã gần ba mươi tuổi. Nhưng vẫn chưa dẫn cô gái nào về ra mắt. Đành ép cưới anh với một cô gái nào đó. Điều đó đã làm người nào đó của anh bị tổn thương. "Huhu, anh cưới vợ bỏ em sao?"cậu nhìn anh, đôi mắt đầy ấn lệ nói. "Không bỏ em đâu, anh chỉ làm theo lời ba mẹ thôi, đừng lo"Anh dỗ dành. _____ Đêm tân hôn, anh nhìn cô, cô nhìn anh. "Tôi biết anh không thích tôi, đừng ép mình. Anh cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sofa được rồi" Thế là cả đêm, cô ngủ ở sofa, anh ngủ ở trên giường... Sáng hôm sau... Cô dậy sớm. Làm bữa sáng theo bổn phận là con dâu trong nhà. Trên bàn ăn, ba người đang ngồi đợi thức ăn sáng, đó là ba mẹ chồng và anh. Mẹ và ba chồng nhìn thấy cô dậy sớm, còn nấu đồ ăn sáng, rất hài lòng, một cô con dâu tốt đây rồi. "Con ngồi xuống ăn đi"Mẹ chồng cô nói. Cô gật đầu, kéo ghế ngồi bên cạnh anh. Buổi… Có ai như tên Lã Vũ cậu không? Lại dẫn Yết Cô đến cục dân chính, anh ta tính đăng kí kết hôn thật à?" Đến đây làm gì chứ?" Yết Chi tức giận." Đăng kí kết hôn " Lã Vũ nhún vai nói." Con mẹ nó! Anh điên rồi " Yết Chi tức giận hơn, quay đầu bỏ đi. Cậu đứng đơ ở đó, mình làm gì sai sao?Chạy theo Yết Chi, cậu vội nói:" Đừng giận mà"" Đồ điên " Tên này điên thật rồi, chỉ mới gặp nhau đòi đi đăng kí kết hôn, muốn cưới, muốn kết đi tìm cây cột mà cưới lẫn kết đi. Yết Chi cô không có bị điên hay rơi não đâu …" Em định đi đâu?" Thấy cô cứ đi không chịu đứng lại, cậu vội nói." Về nhà!!!" Yết Chi quay đầu lại, nói." Nhưng xe bên kia, biệt thự cũng không phải đi hướng này " Cậu lại nói." Ai nói nhà anh? Nhà tôi!!!" Cô tiếp tục.Cậu nghiêm mặt lại, đi lại gần Yết Chi, bế cô lên." Anh …!!!"" Im lặng và về biệt thự"[…]" Tố " Cảnh Thần đi lại, đưa lon cà phê cho cô.Khổng Tố quay đầu lại, nhận lấy lon cà phê:"Cảm ơn anh"Anh chỉ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh. Anh đang nghĩ, cô có phải đã bình thường lại? Nhớ mọi chuyện lại không? Cách cư xử, nói chuyện đều không giống như thường ngày hay nhõng nhẽo, nói chuyện như một đứa trẻ ba tuổi nữa.Khổng Tố thấy anh im lặng, cũng im lặng theo. Không khí … sao nó ngộp ngạt thế này?[…]" Mở cửa ra " Yết Chi trong phòng, đập cửa quát to." Em ăn cơm đi anh mở " Cậu bên ngời thản nhiên nói." Không " Cô tức giận hơn." Yết Chi, em không ăn cũng phải nghĩ đến đứa bé chứ? Em không đói, nhưng đứa nhỏ chắc rất là đang rất đói đấy " Lã Vũ tiếp tục nói. Lí luận này, sẽ làm cô chịu ăn cơm thôi.Yết Chi im lặng, anh ta nói đúng. Cô không nên vì nóng giận, mà ảnh hưởng đứa nhỏ này." Tôi… Tôi ăn cơm " Yết Chi nói, con mẹ nó xấu hổ chết đi mà.Bên ngoài, nghe thấy vậy cậu liền xông vào." Ăn cơm thôi "[…]Nhìn đồng hồ đang tích tắc, Cảnh Thần không khỏi suy nghĩ về Khổng Tố. Anh nên hỏi thẳng cô, rốt cuộc cô đang bị gì không? Chứ như vậy, quả thật anh không yên tâm tí nào.Khổng Tố lúc này cũng chưa ngủ, người phụ nữ đó, luôn làm cô không ngừng suy nghĩ, cô nên làm gì đây? Có nên nói cho Cảnh Thần biết không? Nhưng mà, đó chỉ là giấc mơ, liệu anh ấy có chịu tin mình?