Giữa vùng đất thảo nguyên mênh mông rộng lớn, đám mây lững lờ trôi theo làn gió, còn nhớ không em? Ta và em từng có một lời ước hẹn... Một thiếu niên vận trang phục người Mông Cổ, gương mặt thanh tú mị hoặc, đôi chân thon dài không ngừng chạy băng qua vùng thảo nguyên xanh mượt, như muốn vượt qua tất cả để đối mặt với những gì ở phía trước. Một giọng hát du dương, một bản tình ca lãng mạn, khi em gửi gắm ước muốn vào đóa hoa trắng, khi em dang rộng đôi tay lên bầu trời, đóa hoa trắng lả lướt nhẹ bay trong gió tràn ngập không trung những cánh hoa trắng mỏng manh. Hôm nay, em nép mình trong vòng tay của ta mỉm cười hạnh phúc Hôm sau, ta lại không thể giúp em lau đi những giọt lệ sầu tuôn rơi Mỗi ngày, ta muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em Mỗi ngày, ta muốn nghe thấy âm thanh trong trẻo của em Luôn muốn dừng chân lại nơi mà em ở Luôn muốn nâng lên chén rượu cùng em giao lời ước hẹn Hẹn nhau đi tìm tương lai của đôi ta

Chương 3

Em Và Anh Cùng Thảo Nguyên Có Ước HẹnTác giả: Bạch Uyển NguyệtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănGiữa vùng đất thảo nguyên mênh mông rộng lớn, đám mây lững lờ trôi theo làn gió, còn nhớ không em? Ta và em từng có một lời ước hẹn... Một thiếu niên vận trang phục người Mông Cổ, gương mặt thanh tú mị hoặc, đôi chân thon dài không ngừng chạy băng qua vùng thảo nguyên xanh mượt, như muốn vượt qua tất cả để đối mặt với những gì ở phía trước. Một giọng hát du dương, một bản tình ca lãng mạn, khi em gửi gắm ước muốn vào đóa hoa trắng, khi em dang rộng đôi tay lên bầu trời, đóa hoa trắng lả lướt nhẹ bay trong gió tràn ngập không trung những cánh hoa trắng mỏng manh. Hôm nay, em nép mình trong vòng tay của ta mỉm cười hạnh phúc Hôm sau, ta lại không thể giúp em lau đi những giọt lệ sầu tuôn rơi Mỗi ngày, ta muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em Mỗi ngày, ta muốn nghe thấy âm thanh trong trẻo của em Luôn muốn dừng chân lại nơi mà em ở Luôn muốn nâng lên chén rượu cùng em giao lời ước hẹn Hẹn nhau đi tìm tương lai của đôi ta Thì ta chấp nhận vì em mà vĩnh hằng.Hôm sau, ta cùng em trao nhau thân thểHôm sau, vị thần lại mang em điEm đã hóa thành làn gió hay là hoaEm đâu rồi? Sao ta không thấy?Ta luôn khắc ghi hình bóng của em sâu trong ký ức, giữ gìn thật kỹ sâu trong nội tâmTa muốn nhìn thấy gương mặt khi em nở nụ cười, nụ cười trong sáng thuần khiếtTa muốn nghe thấy giọng nói khi em cất vang tiếng hát, tiếng hát trong trẻo êm áiEm đi rồi ta biết phải làm sao? Một mình ta cô đơn lặng lẽ nơi thảo nguyên rộng lớn, cố gắng tìm kiếm hình bóng của em dù chỉ là trong giấc mộngTa muốn được nhìn thấy, được gần gũi em trong giấc mộng, dù cho giấc mộng chỉ là hư ảoTa âm thầm cầu nguyện, với ước muốn mang linh hồn em trở về cạnh ta Ta đứng trên ngọn đồi, ngắm nhìn thảo nguyên bao laNhững cánh hoa trắng nhẹ bay

Thì ta chấp nhận vì em mà vĩnh hằng.

Hôm sau, ta cùng em trao nhau thân thể

Hôm sau, vị thần lại mang em đi

Em đã hóa thành làn gió hay là hoa

Em đâu rồi? Sao ta không thấy?

Ta luôn khắc ghi hình bóng của em sâu trong ký ức, giữ gìn thật kỹ sâu trong nội tâm

Ta muốn nhìn thấy gương mặt khi em nở nụ cười, nụ cười trong sáng thuần khiết

Ta muốn nghe thấy giọng nói khi em cất vang tiếng hát, tiếng hát trong trẻo êm ái

Em đi rồi ta biết phải làm sao? Một mình ta cô đơn lặng lẽ nơi thảo nguyên rộng lớn, cố gắng tìm kiếm hình bóng của em dù chỉ là trong giấc mộng

Ta muốn được nhìn thấy, được gần gũi em trong giấc mộng, dù cho giấc mộng chỉ là hư ảo

Ta âm thầm cầu nguyện, với ước muốn mang linh hồn em trở về cạnh ta 

Ta đứng trên ngọn đồi, ngắm nhìn thảo nguyên bao la

Những cánh hoa trắng nhẹ bay

Em Và Anh Cùng Thảo Nguyên Có Ước HẹnTác giả: Bạch Uyển NguyệtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănGiữa vùng đất thảo nguyên mênh mông rộng lớn, đám mây lững lờ trôi theo làn gió, còn nhớ không em? Ta và em từng có một lời ước hẹn... Một thiếu niên vận trang phục người Mông Cổ, gương mặt thanh tú mị hoặc, đôi chân thon dài không ngừng chạy băng qua vùng thảo nguyên xanh mượt, như muốn vượt qua tất cả để đối mặt với những gì ở phía trước. Một giọng hát du dương, một bản tình ca lãng mạn, khi em gửi gắm ước muốn vào đóa hoa trắng, khi em dang rộng đôi tay lên bầu trời, đóa hoa trắng lả lướt nhẹ bay trong gió tràn ngập không trung những cánh hoa trắng mỏng manh. Hôm nay, em nép mình trong vòng tay của ta mỉm cười hạnh phúc Hôm sau, ta lại không thể giúp em lau đi những giọt lệ sầu tuôn rơi Mỗi ngày, ta muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em Mỗi ngày, ta muốn nghe thấy âm thanh trong trẻo của em Luôn muốn dừng chân lại nơi mà em ở Luôn muốn nâng lên chén rượu cùng em giao lời ước hẹn Hẹn nhau đi tìm tương lai của đôi ta Thì ta chấp nhận vì em mà vĩnh hằng.Hôm sau, ta cùng em trao nhau thân thểHôm sau, vị thần lại mang em điEm đã hóa thành làn gió hay là hoaEm đâu rồi? Sao ta không thấy?Ta luôn khắc ghi hình bóng của em sâu trong ký ức, giữ gìn thật kỹ sâu trong nội tâmTa muốn nhìn thấy gương mặt khi em nở nụ cười, nụ cười trong sáng thuần khiếtTa muốn nghe thấy giọng nói khi em cất vang tiếng hát, tiếng hát trong trẻo êm áiEm đi rồi ta biết phải làm sao? Một mình ta cô đơn lặng lẽ nơi thảo nguyên rộng lớn, cố gắng tìm kiếm hình bóng của em dù chỉ là trong giấc mộngTa muốn được nhìn thấy, được gần gũi em trong giấc mộng, dù cho giấc mộng chỉ là hư ảoTa âm thầm cầu nguyện, với ước muốn mang linh hồn em trở về cạnh ta Ta đứng trên ngọn đồi, ngắm nhìn thảo nguyên bao laNhững cánh hoa trắng nhẹ bay

Chương 3