Đôi lời tác giả: Chúc mừng sinh thần của daddy ạ! Chúc daddy tuổi mới vẫn ga lăng, đẹp trai và hoàn thành được tất cả điều mà mình mong muốn. Và độc giả ơi, như đã hứa nhé! Tác giả đã cho ra chương đầu tiên cũng như ra mắt bộ truyện: "Ngậm miệng lại nào cô bé!". Chương này khá ngắn bởi vì nó như là một dòng cảm xúc thoáng qua mà thôi. Cho tác giả xin lỗi nếu độc giả không hài lòng nhé! Độc giả vẫn cứ yên tâm là T6 tuần này tác giả vẫn sẽ cho ra chương 2 như đã nói trong lịch đăng chương trước rồi. Mọi người ủng hộ Listine nha! Hì hì! ^-^. ----------------------------------------------- Chương 1: Kỉ niệm thời thơ ấu Hức hức..! Ai khóc vậy? À, hóa ra là cô bé mới chuyển đến đây à. Ở trong một khu vườn nhỏ toàn là cây cối xanh tươi tốt, hoa lá đủ màu sắc sặc sỡ có một cô bé đang ngồi trên một chiếc xích đu được làm từ những loại lá cây của thiên nhiên khóc nức nở. Bỗng từ đâu chạy lại một câu bé với mái tóc màu vàng bạch kim, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Cậu bé nói: - Đừng khóc nữa nha…
Chương 7
Ngậm Miệng Lại Nào Cô Bé!Tác giả: ListineĐôi lời tác giả: Chúc mừng sinh thần của daddy ạ! Chúc daddy tuổi mới vẫn ga lăng, đẹp trai và hoàn thành được tất cả điều mà mình mong muốn. Và độc giả ơi, như đã hứa nhé! Tác giả đã cho ra chương đầu tiên cũng như ra mắt bộ truyện: "Ngậm miệng lại nào cô bé!". Chương này khá ngắn bởi vì nó như là một dòng cảm xúc thoáng qua mà thôi. Cho tác giả xin lỗi nếu độc giả không hài lòng nhé! Độc giả vẫn cứ yên tâm là T6 tuần này tác giả vẫn sẽ cho ra chương 2 như đã nói trong lịch đăng chương trước rồi. Mọi người ủng hộ Listine nha! Hì hì! ^-^. ----------------------------------------------- Chương 1: Kỉ niệm thời thơ ấu Hức hức..! Ai khóc vậy? À, hóa ra là cô bé mới chuyển đến đây à. Ở trong một khu vườn nhỏ toàn là cây cối xanh tươi tốt, hoa lá đủ màu sắc sặc sỡ có một cô bé đang ngồi trên một chiếc xích đu được làm từ những loại lá cây của thiên nhiên khóc nức nở. Bỗng từ đâu chạy lại một câu bé với mái tóc màu vàng bạch kim, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Cậu bé nói: - Đừng khóc nữa nha… Hải chạy xộc lên trên gác, đến chỗ của Nguyệt Nguyệt nắm lấy tay cô rồi kéo đi không một lời trước sự ngạc nhiên của bao vị khách. Nguyệt Nguyệt vùng vằng, nói:- Cậu bỏ tay tôi ra!- Không! Cậu phải đi theo tớ! - Hải kiên định đáp lại.- Tôi nói bỏ ra!!! Cậu nghe không hiểu sao? - Vẻ mặt Nguyệt càng ngày càng khó coi, nó méo xệch, nhăn nhó như một con khỉ.- Không hiểu!Khi nghe vậy, Nguyệt càng khó chịu, cô giằng tay mình ra khỏi bàn tay cậu và hét lên:- Cậu bị điên à?Hải dường như bị một cái gì đó thúc đẩy sự khó chịu trong lòng của mình bộc phát ra ngoài:- Phải, tớ bị điên rồi đây này! Bị điên vì cậu! Bị điên khi nhìn thấy thằng đó cùng cậu cười đùa, nói chuyện, cùng cậu đi chơi, cùng cậu làm tất cả những gì mà tớ và cậu trước đây làm với nhau.Rồi cậu ôm mặt, nở một nụ cười đau khổ, chua xót:-Tớ thật sự đã bị điên rồi!....Hừ! Điên vì cậu.Nghe những lời nói đó, tim bé con như cảm thấy có một dòng nước nào đó sưởi ấm khắp cả cơ thể mình dù nhiệt độ bây giờ là -15 độ C. Trái tim bé nhỏ như òa khóc vì cảm động, bé con bật khóc:- Huhu......Hức..hức....!Nguyệt nước mắt nước mũi chảy dài, lấy tay chùi qua chùi lại mà nhem nhuốc. Hải thấy cô khóc thì bất ngờ, cậu không làm bé con tổn thương nữa đấy chứ? Cậu vội ôm cô vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ nhắn rồi an ủi:- Đừng khóc nữa mà! Xin cậu! Tớ xin lỗi vì đã nặng lời với cậu, tớ không cố ý chỉ là cảm thấy khó chịu khi cậu ở bên anh ta mà thôi! Đừng giận tớ nữa nha! Nguyệt Nguyệt!- Ừm! - giọng điệu trẻ con lên tiếng đáp. Rồi cô nói:- Cậu cũng hiểu lầm à? - rồi cười cười.- Hiểu lầm gì cơ? - Hải ngây ngô đáp.- Thực ra giữa tớ và Khải Nguyên chỉ là anh em họ, hôm nay anh ấy nhờ tớ đi cùng để giải quyết một cô gái suốt ngày theo đuổi anh ấy. Để tớ đóng giả thành bạn gái của anh ấy làm cho cô gái kia tuyệt vọng. Là vậy thôi đó! Hì hì! - Nguyệt Nguyệt giải thích tất cả mọi vấn đề cho Hải hiểu. Thế nhưng, tính độc chiếm của cậu là rất cao, cậu kiên quyết nói:- Cả kể thế cũng không được. Cậu là của riêng tớ, không cho phép cậu đóng giả thành bạn gái anh ta!
Hải chạy xộc lên trên gác, đến chỗ của Nguyệt Nguyệt nắm lấy tay cô rồi kéo đi không một lời trước sự ngạc nhiên của bao vị khách. Nguyệt Nguyệt vùng vằng, nói:
- Cậu bỏ tay tôi ra!
- Không! Cậu phải đi theo tớ! - Hải kiên định đáp lại.
- Tôi nói bỏ ra!!! Cậu nghe không hiểu sao? - Vẻ mặt Nguyệt càng ngày càng khó coi, nó méo xệch, nhăn nhó như một con khỉ.
- Không hiểu!
Khi nghe vậy, Nguyệt càng khó chịu, cô giằng tay mình ra khỏi bàn tay cậu và hét lên:
- Cậu bị điên à?
Hải dường như bị một cái gì đó thúc đẩy sự khó chịu trong lòng của mình bộc phát ra ngoài:
- Phải, tớ bị điên rồi đây này! Bị điên vì cậu! Bị điên khi nhìn thấy thằng đó cùng cậu cười đùa, nói chuyện, cùng cậu đi chơi, cùng cậu làm tất cả những gì mà tớ và cậu trước đây làm với nhau.
Rồi cậu ôm mặt, nở một nụ cười đau khổ, chua xót:
-Tớ thật sự đã bị điên rồi!....Hừ! Điên vì cậu.
Nghe những lời nói đó, tim bé con như cảm thấy có một dòng nước nào đó sưởi ấm khắp cả cơ thể mình dù nhiệt độ bây giờ là -15 độ C. Trái tim bé nhỏ như òa khóc vì cảm động, bé con bật khóc:
- Huhu......Hức..hức....!
Nguyệt nước mắt nước mũi chảy dài, lấy tay chùi qua chùi lại mà nhem nhuốc. Hải thấy cô khóc thì bất ngờ, cậu không làm bé con tổn thương nữa đấy chứ? Cậu vội ôm cô vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ nhắn rồi an ủi:
- Đừng khóc nữa mà! Xin cậu! Tớ xin lỗi vì đã nặng lời với cậu, tớ không cố ý chỉ là cảm thấy khó chịu khi cậu ở bên anh ta mà thôi! Đừng giận tớ nữa nha! Nguyệt Nguyệt!
- Ừm! - giọng điệu trẻ con lên tiếng đáp. Rồi cô nói:
- Cậu cũng hiểu lầm à? - rồi cười cười.
- Hiểu lầm gì cơ? - Hải ngây ngô đáp.
- Thực ra giữa tớ và Khải Nguyên chỉ là anh em họ, hôm nay anh ấy nhờ tớ đi cùng để giải quyết một cô gái suốt ngày theo đuổi anh ấy. Để tớ đóng giả thành bạn gái của anh ấy làm cho cô gái kia tuyệt vọng. Là vậy thôi đó! Hì hì! - Nguyệt Nguyệt giải thích tất cả mọi vấn đề cho Hải hiểu. Thế nhưng, tính độc chiếm của cậu là rất cao, cậu kiên quyết nói:
- Cả kể thế cũng không được. Cậu là của riêng tớ, không cho phép cậu đóng giả thành bạn gái anh ta!
Ngậm Miệng Lại Nào Cô Bé!Tác giả: ListineĐôi lời tác giả: Chúc mừng sinh thần của daddy ạ! Chúc daddy tuổi mới vẫn ga lăng, đẹp trai và hoàn thành được tất cả điều mà mình mong muốn. Và độc giả ơi, như đã hứa nhé! Tác giả đã cho ra chương đầu tiên cũng như ra mắt bộ truyện: "Ngậm miệng lại nào cô bé!". Chương này khá ngắn bởi vì nó như là một dòng cảm xúc thoáng qua mà thôi. Cho tác giả xin lỗi nếu độc giả không hài lòng nhé! Độc giả vẫn cứ yên tâm là T6 tuần này tác giả vẫn sẽ cho ra chương 2 như đã nói trong lịch đăng chương trước rồi. Mọi người ủng hộ Listine nha! Hì hì! ^-^. ----------------------------------------------- Chương 1: Kỉ niệm thời thơ ấu Hức hức..! Ai khóc vậy? À, hóa ra là cô bé mới chuyển đến đây à. Ở trong một khu vườn nhỏ toàn là cây cối xanh tươi tốt, hoa lá đủ màu sắc sặc sỡ có một cô bé đang ngồi trên một chiếc xích đu được làm từ những loại lá cây của thiên nhiên khóc nức nở. Bỗng từ đâu chạy lại một câu bé với mái tóc màu vàng bạch kim, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Cậu bé nói: - Đừng khóc nữa nha… Hải chạy xộc lên trên gác, đến chỗ của Nguyệt Nguyệt nắm lấy tay cô rồi kéo đi không một lời trước sự ngạc nhiên của bao vị khách. Nguyệt Nguyệt vùng vằng, nói:- Cậu bỏ tay tôi ra!- Không! Cậu phải đi theo tớ! - Hải kiên định đáp lại.- Tôi nói bỏ ra!!! Cậu nghe không hiểu sao? - Vẻ mặt Nguyệt càng ngày càng khó coi, nó méo xệch, nhăn nhó như một con khỉ.- Không hiểu!Khi nghe vậy, Nguyệt càng khó chịu, cô giằng tay mình ra khỏi bàn tay cậu và hét lên:- Cậu bị điên à?Hải dường như bị một cái gì đó thúc đẩy sự khó chịu trong lòng của mình bộc phát ra ngoài:- Phải, tớ bị điên rồi đây này! Bị điên vì cậu! Bị điên khi nhìn thấy thằng đó cùng cậu cười đùa, nói chuyện, cùng cậu đi chơi, cùng cậu làm tất cả những gì mà tớ và cậu trước đây làm với nhau.Rồi cậu ôm mặt, nở một nụ cười đau khổ, chua xót:-Tớ thật sự đã bị điên rồi!....Hừ! Điên vì cậu.Nghe những lời nói đó, tim bé con như cảm thấy có một dòng nước nào đó sưởi ấm khắp cả cơ thể mình dù nhiệt độ bây giờ là -15 độ C. Trái tim bé nhỏ như òa khóc vì cảm động, bé con bật khóc:- Huhu......Hức..hức....!Nguyệt nước mắt nước mũi chảy dài, lấy tay chùi qua chùi lại mà nhem nhuốc. Hải thấy cô khóc thì bất ngờ, cậu không làm bé con tổn thương nữa đấy chứ? Cậu vội ôm cô vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ nhắn rồi an ủi:- Đừng khóc nữa mà! Xin cậu! Tớ xin lỗi vì đã nặng lời với cậu, tớ không cố ý chỉ là cảm thấy khó chịu khi cậu ở bên anh ta mà thôi! Đừng giận tớ nữa nha! Nguyệt Nguyệt!- Ừm! - giọng điệu trẻ con lên tiếng đáp. Rồi cô nói:- Cậu cũng hiểu lầm à? - rồi cười cười.- Hiểu lầm gì cơ? - Hải ngây ngô đáp.- Thực ra giữa tớ và Khải Nguyên chỉ là anh em họ, hôm nay anh ấy nhờ tớ đi cùng để giải quyết một cô gái suốt ngày theo đuổi anh ấy. Để tớ đóng giả thành bạn gái của anh ấy làm cho cô gái kia tuyệt vọng. Là vậy thôi đó! Hì hì! - Nguyệt Nguyệt giải thích tất cả mọi vấn đề cho Hải hiểu. Thế nhưng, tính độc chiếm của cậu là rất cao, cậu kiên quyết nói:- Cả kể thế cũng không được. Cậu là của riêng tớ, không cho phép cậu đóng giả thành bạn gái anh ta!