- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 63: Buổi Bán Đấu Giá Đồ Cổ (2)
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Thầy à, chúng ta vào thôi.Thấy Tống Huyền đã bình tĩnh lại, Dương Tử Mi bình thản nói với anh.Tống Huyền gật đầu và cùng cô đi vào sảnh trưng bày.Từ lúc gặp mặt đến giờ, ánh mắt của Mộ Dung Vân Thanh luôn nhìn theo Dương Tử Mi vẻ suy nghĩ.Dương Kiến Minh bên này cũng nhìn theo bóng dáng của Dương Tử Mi và quyết tâm phải đoạt lấy cô cho bằng được:- Con bé kia, nhất định ta phải đoạt lấy!Mộ Dung Vân Thanh quay đầu sang lạnh lùng nhìn Dương Kiến Minh một cái, sau đó cũng tiến vào sảnh.Sảnh trưng bày được bày trí hết sức xa hoa, lộng lẫy. Rất nhiều người trong sảnh đang vây quanh các khung kính trưng bày các món đồ cổ sắp được đấu giá kia.Lần này có khoảng hơn một trăm món đồ cổ được đem ra đấu giá và được chia thành bốn khu lớn là thư họa, vật dụng quý hiếm, đồ sứ và ngọc.Tống Huyền dẫn theo Dương Tử Mi tỉ mỉ xem hết một lượt tất cả các món đồ đang được trưng bày kia. Vừa xem anh vừa giảng giải cho cô biết lai lịch, niên đại cũng như đặc trưng của từng món. Dương Tử Mi như được mở mang tầm mắt vậy.Tại một khu trưng bày nọ có rất đông người xúm xít xung quanh một vật gì đó đang được trưng bày trong tủ kính.- Món đồ trưng bày ở đó chắc chắn là Ngọc Hương Lư thời Hán, món đồ cổ chủ đạo trong buổi bán đấu giá này.Ánh mắt ấm áp của Tống Huyền cũng bắt đầu sáng lên và phấn khởi hơn, anh nói tiếp:- Anh cũng muốn được tận mắt nhìn thấy nó.Những người đang vây quanh thưởng thức Ngọc Hương Lư kia thấy Tống Huyền đến bèn dạt ra nhường chỗ. Ai cũng nói là để Tống đại sư xem qua.Tống Huyền mạnh dạn bước đến và giơ kính lúp lên xem.Ngọc Hương Lư kia vô cùng tinh xảo và tao nhã. Cái nắp có hình đầu phượng hoàng được chạm trổ bằng ngọc, là một món đồ chuyên dùng của hoàng hậu thời Hán.Tuy nhiên, Dương Tử Mi đột nhiên lại chau mày lại.Luồng khí mà Ngọc Hương Lư kia đang phát ra là âm sát khí màu đen chứ không phải luồng khí may mắn màu trắng. Hơn nữa âm sát khí đó còn rất nặng. Mặc dù có khung kính bao quanh nhưng Dương Tử Mi vẫn cảm giác được âm sát khí của nó đang tỏa ra rất mạnh mẽ.Rõ ràng là món đồ kia được khai quật từ các ngôi mộ, hơn nữa còn chứa đựng rất nhiều âm khí và oán khí. Nếu ai đó tiếp xúc quá nhiều với nó thì chắc chắn người đó sẽ mất cân bằng âm dương, tai họa bệnh tật liên tiếp, thậm chí là cửa nát nhà tan.Lúc này, Dương Kiến Minh cũng từ đâu chen vào, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam nhìn Ngọc Hương Lư, giọng hống hách nói:- Món đồ cổ này là của tôi, đừng ai tranh giành với tôi!Nghe hắn nói, những người vốn muốn đấu giá Ngọc Hương Lư kia rất bất mãn nhưng cũng không biết làm gì hơn. Nếu muốn sống yên ổn ở thành phố A này thì tốt nhất là đừng đắc tội với vị công tử con trai độc nhất của bí thư thành phố kia. Nếu không, đừng hòng được yên thân sinh sống, làm ăn.Dương Tử Mi nghe vậy trong lòng cô cũng mừng thầm.Cô mong Dương kiến Minh sẽ đấu giá được Ngọc Hương Lư kia. Nếu vậy, cô sẽ chúc mừng cả nhà họ bị mất cân bằng âm dương, gặp nhiều tai họa, tan cửa nát nhà.Dương Tử Mi rất muốn ra tay trừng trị Dương Kiến Minh, nhưng cô cũng không thể làm gì hơn. Dù gì thì họ cũng là người cùng thôn, tuy không thân nhưng ít nhiều cũng có quan hệ huyết thống với nhau. Dương Tử Mi cũng không thể thi triển pháp thuật của mình lên người hắn, thế nên cô chỉ biết nuốt giận vào lòng.Cô vốn rất căm hận cả nhà Dương Kiến Minh.Kiếp trước, cô lâm vào cảnh tan cửa nát nhà là do trưởng thôn Dương Đức Minh gây ra. Kiếp này, cô bị tổn hao nguyên khí, xương cốt gãy hết, suốt mười năm không thể xuống núi thì là do ba của Dương Kiến Minh, bí thư thành phố Dương Đức Kiệt ban cho. Dương Đức Kiệt chính là người đã mời thầy pháp đến phá Thất Sát Trận của cô.Thù này Dương Tử Mi nhất định phải báo, chỉ là thời cơ chưa đến thôi. Cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa tìm ra được vị thầy pháp đã phá trận pháp của cô. Còn sư phụ cô, Ngọc Thanh đạo trưởng, thì lại không tiện ra mặt giúp cô, sư phụ cô nói ân oán của cô nên để cô tự giải quyết lấy.Sau khi xuống núi, Dương Tử Mi nhiều lần tìm hiểu, hỏi han nhưng vẫn không tìm được thầy pháp đã phá vỡ quy tắc kia là ai, thế nên từ đó đến nay cô vẫn chưa báo thù được. Cô chỉ biết âm thầm nhẫn nhịn chờ thời cơ đến.Nếu như Dương Kiến Minh mua được Ngọc Hương Lư kia về nhà thì không lâu sau đó cô sẽ nhận được tin vui từ họ.Dương Tử Mi khấp khởi kỳ vọng...
- Thầy à, chúng ta vào thôi.
Thấy Tống Huyền đã bình tĩnh lại, Dương Tử Mi bình thản nói với anh.
Tống Huyền gật đầu và cùng cô đi vào sảnh trưng bày.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, ánh mắt của Mộ Dung Vân Thanh luôn nhìn theo Dương Tử Mi vẻ suy nghĩ.
Dương Kiến Minh bên này cũng nhìn theo bóng dáng của Dương Tử Mi và quyết tâm phải đoạt lấy cô cho bằng được:
- Con bé kia, nhất định ta phải đoạt lấy!
Mộ Dung Vân Thanh quay đầu sang lạnh lùng nhìn Dương Kiến Minh một cái, sau đó cũng tiến vào sảnh.
Sảnh trưng bày được bày trí hết sức xa hoa, lộng lẫy. Rất nhiều người trong sảnh đang vây quanh các khung kính trưng bày các món đồ cổ sắp được đấu giá kia.
Lần này có khoảng hơn một trăm món đồ cổ được đem ra đấu giá và được chia thành bốn khu lớn là thư họa, vật dụng quý hiếm, đồ sứ và ngọc.
Tống Huyền dẫn theo Dương Tử Mi tỉ mỉ xem hết một lượt tất cả các món đồ đang được trưng bày kia. Vừa xem anh vừa giảng giải cho cô biết lai lịch, niên đại cũng như đặc trưng của từng món. Dương Tử Mi như được mở mang tầm mắt vậy.
Tại một khu trưng bày nọ có rất đông người xúm xít xung quanh một vật gì đó đang được trưng bày trong tủ kính.
- Món đồ trưng bày ở đó chắc chắn là Ngọc Hương Lư thời Hán, món đồ cổ chủ đạo trong buổi bán đấu giá này.
Ánh mắt ấm áp của Tống Huyền cũng bắt đầu sáng lên và phấn khởi hơn, anh nói tiếp:
- Anh cũng muốn được tận mắt nhìn thấy nó.
Những người đang vây quanh thưởng thức Ngọc Hương Lư kia thấy Tống Huyền đến bèn dạt ra nhường chỗ. Ai cũng nói là để Tống đại sư xem qua.
Tống Huyền mạnh dạn bước đến và giơ kính lúp lên xem.
Ngọc Hương Lư kia vô cùng tinh xảo và tao nhã. Cái nắp có hình đầu phượng hoàng được chạm trổ bằng ngọc, là một món đồ chuyên dùng của hoàng hậu thời Hán.
Tuy nhiên, Dương Tử Mi đột nhiên lại chau mày lại.
Luồng khí mà Ngọc Hương Lư kia đang phát ra là âm sát khí màu đen chứ không phải luồng khí may mắn màu trắng. Hơn nữa âm sát khí đó còn rất nặng. Mặc dù có khung kính bao quanh nhưng Dương Tử Mi vẫn cảm giác được âm sát khí của nó đang tỏa ra rất mạnh mẽ.
Rõ ràng là món đồ kia được khai quật từ các ngôi mộ, hơn nữa còn chứa đựng rất nhiều âm khí và oán khí. Nếu ai đó tiếp xúc quá nhiều với nó thì chắc chắn người đó sẽ mất cân bằng âm dương, tai họa bệnh tật liên tiếp, thậm chí là cửa nát nhà tan.
Lúc này, Dương Kiến Minh cũng từ đâu chen vào, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam nhìn Ngọc Hương Lư, giọng hống hách nói:
- Món đồ cổ này là của tôi, đừng ai tranh giành với tôi!
Nghe hắn nói, những người vốn muốn đấu giá Ngọc Hương Lư kia rất bất mãn nhưng cũng không biết làm gì hơn. Nếu muốn sống yên ổn ở thành phố A này thì tốt nhất là đừng đắc tội với vị công tử con trai độc nhất của bí thư thành phố kia. Nếu không, đừng hòng được yên thân sinh sống, làm ăn.
Dương Tử Mi nghe vậy trong lòng cô cũng mừng thầm.
Cô mong Dương kiến Minh sẽ đấu giá được Ngọc Hương Lư kia. Nếu vậy, cô sẽ chúc mừng cả nhà họ bị mất cân bằng âm dương, gặp nhiều tai họa, tan cửa nát nhà.
Dương Tử Mi rất muốn ra tay trừng trị Dương Kiến Minh, nhưng cô cũng không thể làm gì hơn. Dù gì thì họ cũng là người cùng thôn, tuy không thân nhưng ít nhiều cũng có quan hệ huyết thống với nhau. Dương Tử Mi cũng không thể thi triển pháp thuật của mình lên người hắn, thế nên cô chỉ biết nuốt giận vào lòng.
Cô vốn rất căm hận cả nhà Dương Kiến Minh.
Kiếp trước, cô lâm vào cảnh tan cửa nát nhà là do trưởng thôn Dương Đức Minh gây ra. Kiếp này, cô bị tổn hao nguyên khí, xương cốt gãy hết, suốt mười năm không thể xuống núi thì là do ba của Dương Kiến Minh, bí thư thành phố Dương Đức Kiệt ban cho. Dương Đức Kiệt chính là người đã mời thầy pháp đến phá Thất Sát Trận của cô.
Thù này Dương Tử Mi nhất định phải báo, chỉ là thời cơ chưa đến thôi. Cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa tìm ra được vị thầy pháp đã phá trận pháp của cô. Còn sư phụ cô, Ngọc Thanh đạo trưởng, thì lại không tiện ra mặt giúp cô, sư phụ cô nói ân oán của cô nên để cô tự giải quyết lấy.
Sau khi xuống núi, Dương Tử Mi nhiều lần tìm hiểu, hỏi han nhưng vẫn không tìm được thầy pháp đã phá vỡ quy tắc kia là ai, thế nên từ đó đến nay cô vẫn chưa báo thù được. Cô chỉ biết âm thầm nhẫn nhịn chờ thời cơ đến.
Nếu như Dương Kiến Minh mua được Ngọc Hương Lư kia về nhà thì không lâu sau đó cô sẽ nhận được tin vui từ họ.
Dương Tử Mi khấp khởi kỳ vọng...
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Thầy à, chúng ta vào thôi.Thấy Tống Huyền đã bình tĩnh lại, Dương Tử Mi bình thản nói với anh.Tống Huyền gật đầu và cùng cô đi vào sảnh trưng bày.Từ lúc gặp mặt đến giờ, ánh mắt của Mộ Dung Vân Thanh luôn nhìn theo Dương Tử Mi vẻ suy nghĩ.Dương Kiến Minh bên này cũng nhìn theo bóng dáng của Dương Tử Mi và quyết tâm phải đoạt lấy cô cho bằng được:- Con bé kia, nhất định ta phải đoạt lấy!Mộ Dung Vân Thanh quay đầu sang lạnh lùng nhìn Dương Kiến Minh một cái, sau đó cũng tiến vào sảnh.Sảnh trưng bày được bày trí hết sức xa hoa, lộng lẫy. Rất nhiều người trong sảnh đang vây quanh các khung kính trưng bày các món đồ cổ sắp được đấu giá kia.Lần này có khoảng hơn một trăm món đồ cổ được đem ra đấu giá và được chia thành bốn khu lớn là thư họa, vật dụng quý hiếm, đồ sứ và ngọc.Tống Huyền dẫn theo Dương Tử Mi tỉ mỉ xem hết một lượt tất cả các món đồ đang được trưng bày kia. Vừa xem anh vừa giảng giải cho cô biết lai lịch, niên đại cũng như đặc trưng của từng món. Dương Tử Mi như được mở mang tầm mắt vậy.Tại một khu trưng bày nọ có rất đông người xúm xít xung quanh một vật gì đó đang được trưng bày trong tủ kính.- Món đồ trưng bày ở đó chắc chắn là Ngọc Hương Lư thời Hán, món đồ cổ chủ đạo trong buổi bán đấu giá này.Ánh mắt ấm áp của Tống Huyền cũng bắt đầu sáng lên và phấn khởi hơn, anh nói tiếp:- Anh cũng muốn được tận mắt nhìn thấy nó.Những người đang vây quanh thưởng thức Ngọc Hương Lư kia thấy Tống Huyền đến bèn dạt ra nhường chỗ. Ai cũng nói là để Tống đại sư xem qua.Tống Huyền mạnh dạn bước đến và giơ kính lúp lên xem.Ngọc Hương Lư kia vô cùng tinh xảo và tao nhã. Cái nắp có hình đầu phượng hoàng được chạm trổ bằng ngọc, là một món đồ chuyên dùng của hoàng hậu thời Hán.Tuy nhiên, Dương Tử Mi đột nhiên lại chau mày lại.Luồng khí mà Ngọc Hương Lư kia đang phát ra là âm sát khí màu đen chứ không phải luồng khí may mắn màu trắng. Hơn nữa âm sát khí đó còn rất nặng. Mặc dù có khung kính bao quanh nhưng Dương Tử Mi vẫn cảm giác được âm sát khí của nó đang tỏa ra rất mạnh mẽ.Rõ ràng là món đồ kia được khai quật từ các ngôi mộ, hơn nữa còn chứa đựng rất nhiều âm khí và oán khí. Nếu ai đó tiếp xúc quá nhiều với nó thì chắc chắn người đó sẽ mất cân bằng âm dương, tai họa bệnh tật liên tiếp, thậm chí là cửa nát nhà tan.Lúc này, Dương Kiến Minh cũng từ đâu chen vào, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam nhìn Ngọc Hương Lư, giọng hống hách nói:- Món đồ cổ này là của tôi, đừng ai tranh giành với tôi!Nghe hắn nói, những người vốn muốn đấu giá Ngọc Hương Lư kia rất bất mãn nhưng cũng không biết làm gì hơn. Nếu muốn sống yên ổn ở thành phố A này thì tốt nhất là đừng đắc tội với vị công tử con trai độc nhất của bí thư thành phố kia. Nếu không, đừng hòng được yên thân sinh sống, làm ăn.Dương Tử Mi nghe vậy trong lòng cô cũng mừng thầm.Cô mong Dương kiến Minh sẽ đấu giá được Ngọc Hương Lư kia. Nếu vậy, cô sẽ chúc mừng cả nhà họ bị mất cân bằng âm dương, gặp nhiều tai họa, tan cửa nát nhà.Dương Tử Mi rất muốn ra tay trừng trị Dương Kiến Minh, nhưng cô cũng không thể làm gì hơn. Dù gì thì họ cũng là người cùng thôn, tuy không thân nhưng ít nhiều cũng có quan hệ huyết thống với nhau. Dương Tử Mi cũng không thể thi triển pháp thuật của mình lên người hắn, thế nên cô chỉ biết nuốt giận vào lòng.Cô vốn rất căm hận cả nhà Dương Kiến Minh.Kiếp trước, cô lâm vào cảnh tan cửa nát nhà là do trưởng thôn Dương Đức Minh gây ra. Kiếp này, cô bị tổn hao nguyên khí, xương cốt gãy hết, suốt mười năm không thể xuống núi thì là do ba của Dương Kiến Minh, bí thư thành phố Dương Đức Kiệt ban cho. Dương Đức Kiệt chính là người đã mời thầy pháp đến phá Thất Sát Trận của cô.Thù này Dương Tử Mi nhất định phải báo, chỉ là thời cơ chưa đến thôi. Cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa tìm ra được vị thầy pháp đã phá trận pháp của cô. Còn sư phụ cô, Ngọc Thanh đạo trưởng, thì lại không tiện ra mặt giúp cô, sư phụ cô nói ân oán của cô nên để cô tự giải quyết lấy.Sau khi xuống núi, Dương Tử Mi nhiều lần tìm hiểu, hỏi han nhưng vẫn không tìm được thầy pháp đã phá vỡ quy tắc kia là ai, thế nên từ đó đến nay cô vẫn chưa báo thù được. Cô chỉ biết âm thầm nhẫn nhịn chờ thời cơ đến.Nếu như Dương Kiến Minh mua được Ngọc Hương Lư kia về nhà thì không lâu sau đó cô sẽ nhận được tin vui từ họ.Dương Tử Mi khấp khởi kỳ vọng...