Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 71: Anh Ấy Đã Xuất Hiện!

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Tránh ra!Dương Tử Mi vừa kiếm được năm trăm ngàn nên tâm trạng cũng khá tốt. Nhưng cô không ngờ là mấy tên xấu xa kia ở đâu đột nhiên xuất hiện phá hỏng tâm trạng của mình. Cô chau mày hét lớn.- Ôi trời ơi, tính khí cũng không vừa nhỉ, anh thích em rồi đấy.Gã thanh niên nhuộm tóc vàng, tên cầm đầu trong bọn, liền tiến đến định đưa tay sờ vào đôi gò má xinh đẹp, trắng hồng của Dương Tử Mi.Dương Tử Mi xoay người tránh được hành động sàm sỡ kia.Vì mới vẽ xong bùa chú nên cô cũng không tiện dùng phép. Dương Tử Mi lạnh lùng nhìn bọn côn đồ đó nói:- Đừng ép tôi ra tay!- Ha ha!Mấy tên côn đồ bật cười ha hả, hoàn toàn chẳng bận tâm gì đến lời nói của cô mà lại tiếp tục chọc ghẹo cô,Tâm trạng vui vẻ trước đó của Dương tử Mi bay biến đâu mất, hơn nữa, Dương Tử Mi cũng không muốn tốn thời gian dây dưa với bọn chúng. Nhưng lúc này lại đang ở trên phố đông người, không có âm sát khí có thể dẫn dụng nên Dương Tử Mi chỉ còn cách dùng võ.Rèn luyện suốt mười năm, bình thường cô chỉ đọ sức với sư phụ của mình chứ cũng chưa từng so tài cao thấp với ai khác.“Dương Tử Mi bắt đầu đưa tay lên và bắt thế tấn công gã tóc vàng.Gã tóc vàng nọ chỉ thấy một bàn tay thon dài, trắng muốt đang tiến đến trước mặt mình. Đột nhiên, khi gần đến trước mặt thì bàn tay nhỏ nhắn kia như biến thành một bàn tay khổng lồ nắm chặt lấy vai mình.Vẫn chưa kịp phản ứng gì thì cả người hắn đã bị quật ngã nằm sóng soài dưới đất.Sau đó, mấy tên anh em của hắn cũng lần lượt bị Dương Tử Mi ném như ném rác và chất thành đống bên vệ đường.Nhìn đám côn đồ đang nằm dưới đất kia, Dương Tử Mi cười lạnh lùng nói:- Đã nói rồi mà, đừng có chọc tôi. Sau này, tốt nhất là đừng đến tìm tôi báo thù.Nói xong, Dương Tử Mi thản nhiên bỏ đi dưới ánh mắt kinh ngạc của những người đi đường.Đến khi cô đi xa rồi, những người hiếu kỳ đứng xem mới bắt đầu thảo luận.- Trời ơi, anh có nhìn thấy không? Cô bé lúc nãy không khác gì mấy vị cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp ấy, thoáng cái đã đánh cho bọn kia một trận tơi tả, thật thần kỳ quá.- Thấy dáng vẻ của cô bé yếu ớt như vậy, sao lại có thể là cao thủ taekwondo được kia chứ?- Đây gọi là chân nhân bất lộ tướng! Nếu như con gái tôi cũng có võ nghệ cao cường như vậy thì tốt quá rồi, sau này không sợ bị bắt nạt nữa.- Không biết là con cái nhà ai mà lại xinh xắn như thế, chẳng khác gì nàng tiên bước ra từ trong tranh.- Không phải là tiên chứ?- Tiên sao?Họ càng nghĩ càng thấy Dương Tử Mi giống tiên.Lúc này, mấy tên côn đô kia mới lồm cồm bò dậy.- Anh Côn, chúng ta bị con bé đó đánh, có cần phải tìm anh Nam giúp chúng ta báo thù không?Một tên côn đồ nọ hỏi gã tóc vàng.Gã tóc vàng bị Dương Tử Mi đánh ngã lăn quay ra đất nên cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Cho nên, cơn giận kia e là khó mà nuốt nổi.Một chiếc xe hơi hiệu Hummer H6 đang dừng bên đường. Một thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi, trang phục toàn màu đen đang ngồi trong xe. Thanh niên này dáng người cao to, tóc được chải ngay ngắn, ẩn dưới đôi mi dài, cong, xinh đẹp kia là một ánh nhìn lạnh lùng. Đôi tay thon dài của anh đang để trên vô lăng xe.Đôi mắt đen láy nhưng lại vô cùng uy nghiêm như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ của anh không rời khỏi cô thiếu nữ mặc trang phục cổ điển nhưng lại có thể dễ dàng đánh ngã cả bọn côn đồ đường phố cao to hơn mình, sau đó thản nhiên rời khỏi như không có chuyện gì xảy ra kia.“Lúc này, anh mới thu tầm mắt lại và định lái xe đi thì cửa xe đột nhiên bật mở. Gia Cát Lang mặc sơ mi trắng quầy tây chui vào xe ngồi bên cạnh anh than thở nói:- Mệt chết đi được, đi thôi!Khi anh chuyển ánh mắt của mình nhìn về con đường trước mặt thì bóng dáng yểu điệu, thướt tha của thiếu nữ kia cũng đã biến mất.

- Tránh ra!

Dương Tử Mi vừa kiếm được năm trăm ngàn nên tâm trạng cũng khá tốt. Nhưng cô không ngờ là mấy tên xấu xa kia ở đâu đột nhiên xuất hiện phá hỏng tâm trạng của mình. Cô chau mày hét lớn.

- Ôi trời ơi, tính khí cũng không vừa nhỉ, anh thích em rồi đấy.

Gã thanh niên nhuộm tóc vàng, tên cầm đầu trong bọn, liền tiến đến định đưa tay sờ vào đôi gò má xinh đẹp, trắng hồng của Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi xoay người tránh được hành động sàm sỡ kia.

Vì mới vẽ xong bùa chú nên cô cũng không tiện dùng phép. Dương Tử Mi lạnh lùng nhìn bọn côn đồ đó nói:

- Đừng ép tôi ra tay!

- Ha ha!

Mấy tên côn đồ bật cười ha hả, hoàn toàn chẳng bận tâm gì đến lời nói của cô mà lại tiếp tục chọc ghẹo cô,

Tâm trạng vui vẻ trước đó của Dương tử Mi bay biến đâu mất, hơn nữa, Dương Tử Mi cũng không muốn tốn thời gian dây dưa với bọn chúng. Nhưng lúc này lại đang ở trên phố đông người, không có âm sát khí có thể dẫn dụng nên Dương Tử Mi chỉ còn cách dùng võ.

Rèn luyện suốt mười năm, bình thường cô chỉ đọ sức với sư phụ của mình chứ cũng chưa từng so tài cao thấp với ai khác.

Dương Tử Mi bắt đầu đưa tay lên và bắt thế tấn công gã tóc vàng.

Gã tóc vàng nọ chỉ thấy một bàn tay thon dài, trắng muốt đang tiến đến trước mặt mình. Đột nhiên, khi gần đến trước mặt thì bàn tay nhỏ nhắn kia như biến thành một bàn tay khổng lồ nắm chặt lấy vai mình.

Vẫn chưa kịp phản ứng gì thì cả người hắn đã bị quật ngã nằm sóng soài dưới đất.

Sau đó, mấy tên anh em của hắn cũng lần lượt bị Dương Tử Mi ném như ném rác và chất thành đống bên vệ đường.

Nhìn đám côn đồ đang nằm dưới đất kia, Dương Tử Mi cười lạnh lùng nói:

- Đã nói rồi mà, đừng có chọc tôi. Sau này, tốt nhất là đừng đến tìm tôi báo thù.

Nói xong, Dương Tử Mi thản nhiên bỏ đi dưới ánh mắt kinh ngạc của những người đi đường.

Đến khi cô đi xa rồi, những người hiếu kỳ đứng xem mới bắt đầu thảo luận.

- Trời ơi, anh có nhìn thấy không? Cô bé lúc nãy không khác gì mấy vị cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp ấy, thoáng cái đã đánh cho bọn kia một trận tơi tả, thật thần kỳ quá.

- Thấy dáng vẻ của cô bé yếu ớt như vậy, sao lại có thể là cao thủ taekwondo được kia chứ?

- Đây gọi là chân nhân bất lộ tướng! Nếu như con gái tôi cũng có võ nghệ cao cường như vậy thì tốt quá rồi, sau này không sợ bị bắt nạt nữa.

- Không biết là con cái nhà ai mà lại xinh xắn như thế, chẳng khác gì nàng tiên bước ra từ trong tranh.

- Không phải là tiên chứ?

- Tiên sao?

Họ càng nghĩ càng thấy Dương Tử Mi giống tiên.

Lúc này, mấy tên côn đô kia mới lồm cồm bò dậy.

- Anh Côn, chúng ta bị con bé đó đánh, có cần phải tìm anh Nam giúp chúng ta báo thù không?

Một tên côn đồ nọ hỏi gã tóc vàng.

Gã tóc vàng bị Dương Tử Mi đánh ngã lăn quay ra đất nên cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Cho nên, cơn giận kia e là khó mà nuốt nổi.

Một chiếc xe hơi hiệu Hummer H6 đang dừng bên đường. Một thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi, trang phục toàn màu đen đang ngồi trong xe. Thanh niên này dáng người cao to, tóc được chải ngay ngắn, ẩn dưới đôi mi dài, cong, xinh đẹp kia là một ánh nhìn lạnh lùng. Đôi tay thon dài của anh đang để trên vô lăng xe.

Đôi mắt đen láy nhưng lại vô cùng uy nghiêm như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ của anh không rời khỏi cô thiếu nữ mặc trang phục cổ điển nhưng lại có thể dễ dàng đánh ngã cả bọn côn đồ đường phố cao to hơn mình, sau đó thản nhiên rời khỏi như không có chuyện gì xảy ra kia.

Lúc này, anh mới thu tầm mắt lại và định lái xe đi thì cửa xe đột nhiên bật mở. Gia Cát Lang mặc sơ mi trắng quầy tây chui vào xe ngồi bên cạnh anh than thở nói:

- Mệt chết đi được, đi thôi!

Khi anh chuyển ánh mắt của mình nhìn về con đường trước mặt thì bóng dáng yểu điệu, thướt tha của thiếu nữ kia cũng đã biến mất.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Tránh ra!Dương Tử Mi vừa kiếm được năm trăm ngàn nên tâm trạng cũng khá tốt. Nhưng cô không ngờ là mấy tên xấu xa kia ở đâu đột nhiên xuất hiện phá hỏng tâm trạng của mình. Cô chau mày hét lớn.- Ôi trời ơi, tính khí cũng không vừa nhỉ, anh thích em rồi đấy.Gã thanh niên nhuộm tóc vàng, tên cầm đầu trong bọn, liền tiến đến định đưa tay sờ vào đôi gò má xinh đẹp, trắng hồng của Dương Tử Mi.Dương Tử Mi xoay người tránh được hành động sàm sỡ kia.Vì mới vẽ xong bùa chú nên cô cũng không tiện dùng phép. Dương Tử Mi lạnh lùng nhìn bọn côn đồ đó nói:- Đừng ép tôi ra tay!- Ha ha!Mấy tên côn đồ bật cười ha hả, hoàn toàn chẳng bận tâm gì đến lời nói của cô mà lại tiếp tục chọc ghẹo cô,Tâm trạng vui vẻ trước đó của Dương tử Mi bay biến đâu mất, hơn nữa, Dương Tử Mi cũng không muốn tốn thời gian dây dưa với bọn chúng. Nhưng lúc này lại đang ở trên phố đông người, không có âm sát khí có thể dẫn dụng nên Dương Tử Mi chỉ còn cách dùng võ.Rèn luyện suốt mười năm, bình thường cô chỉ đọ sức với sư phụ của mình chứ cũng chưa từng so tài cao thấp với ai khác.“Dương Tử Mi bắt đầu đưa tay lên và bắt thế tấn công gã tóc vàng.Gã tóc vàng nọ chỉ thấy một bàn tay thon dài, trắng muốt đang tiến đến trước mặt mình. Đột nhiên, khi gần đến trước mặt thì bàn tay nhỏ nhắn kia như biến thành một bàn tay khổng lồ nắm chặt lấy vai mình.Vẫn chưa kịp phản ứng gì thì cả người hắn đã bị quật ngã nằm sóng soài dưới đất.Sau đó, mấy tên anh em của hắn cũng lần lượt bị Dương Tử Mi ném như ném rác và chất thành đống bên vệ đường.Nhìn đám côn đồ đang nằm dưới đất kia, Dương Tử Mi cười lạnh lùng nói:- Đã nói rồi mà, đừng có chọc tôi. Sau này, tốt nhất là đừng đến tìm tôi báo thù.Nói xong, Dương Tử Mi thản nhiên bỏ đi dưới ánh mắt kinh ngạc của những người đi đường.Đến khi cô đi xa rồi, những người hiếu kỳ đứng xem mới bắt đầu thảo luận.- Trời ơi, anh có nhìn thấy không? Cô bé lúc nãy không khác gì mấy vị cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp ấy, thoáng cái đã đánh cho bọn kia một trận tơi tả, thật thần kỳ quá.- Thấy dáng vẻ của cô bé yếu ớt như vậy, sao lại có thể là cao thủ taekwondo được kia chứ?- Đây gọi là chân nhân bất lộ tướng! Nếu như con gái tôi cũng có võ nghệ cao cường như vậy thì tốt quá rồi, sau này không sợ bị bắt nạt nữa.- Không biết là con cái nhà ai mà lại xinh xắn như thế, chẳng khác gì nàng tiên bước ra từ trong tranh.- Không phải là tiên chứ?- Tiên sao?Họ càng nghĩ càng thấy Dương Tử Mi giống tiên.Lúc này, mấy tên côn đô kia mới lồm cồm bò dậy.- Anh Côn, chúng ta bị con bé đó đánh, có cần phải tìm anh Nam giúp chúng ta báo thù không?Một tên côn đồ nọ hỏi gã tóc vàng.Gã tóc vàng bị Dương Tử Mi đánh ngã lăn quay ra đất nên cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Cho nên, cơn giận kia e là khó mà nuốt nổi.Một chiếc xe hơi hiệu Hummer H6 đang dừng bên đường. Một thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi, trang phục toàn màu đen đang ngồi trong xe. Thanh niên này dáng người cao to, tóc được chải ngay ngắn, ẩn dưới đôi mi dài, cong, xinh đẹp kia là một ánh nhìn lạnh lùng. Đôi tay thon dài của anh đang để trên vô lăng xe.Đôi mắt đen láy nhưng lại vô cùng uy nghiêm như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ của anh không rời khỏi cô thiếu nữ mặc trang phục cổ điển nhưng lại có thể dễ dàng đánh ngã cả bọn côn đồ đường phố cao to hơn mình, sau đó thản nhiên rời khỏi như không có chuyện gì xảy ra kia.“Lúc này, anh mới thu tầm mắt lại và định lái xe đi thì cửa xe đột nhiên bật mở. Gia Cát Lang mặc sơ mi trắng quầy tây chui vào xe ngồi bên cạnh anh than thở nói:- Mệt chết đi được, đi thôi!Khi anh chuyển ánh mắt của mình nhìn về con đường trước mặt thì bóng dáng yểu điệu, thướt tha của thiếu nữ kia cũng đã biến mất.

Chương 71: Anh Ấy Đã Xuất Hiện!