Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 82: Không Trồng Cây Dương Trước Nhà (1)

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Dương Tử Mi?Nhà Dương Đức Kiệt tọa lạc tại khu biệt thự Hoàng Minh của thành phố A. Thấy quang cảnh khu này cũng đẹp nên sau khi bày xong Cung Tiễn Sát, Dương Tử Mi cũng đi dạo lòng vòng khu này. Đang đi bỗng nhiên cô nghe ai đó gọi mình.Quay đầu nhìn lại thì mới biết người gọi cô chính là lớp trưởng Hạ Muội.Hạ Muội đang mặc một bộ đồ chuyên dành để đánh tennis màu trắng ngắn tay, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, hai má cô ửng hồng. Toàn thân cô toát ra vẻ thanh xuân của một thiếu nữ đang tuổi mới lớn.Dương Tử Mi vốn có ấn tượng tốt với Hạ Muội nên khi gặp Hạ Muội, cô liền mỉm cười và chào hỏi:- Chào cậu, lớp trưởng.- Hi hi, đừng gọi tớ là lớp trưởng, gọi Hạ Muội được rồi.Hạ Muội chạy đến đứng cạnh Dương Tử Mi hỏi:- Tử Mi, nhà cậu cũng ở đây sao?Dương Tử Mi lắc đầu. Những ngôi biệt thự ở khu này đều là những ngôi biệt thự vườn độc lập, tuy năm 2002 vẫn chưa nổi lên cơn sốt nhà đất nhưng những ngôi biệt thự ở đây ít nhất cũng hơn tám trăm ngàn. Thế nên nơi này chỉ dành riêng cho giới nhà giàu mà thôi.- Vậy cậu đến đây tìm bạn sao?- À, không phải, tớ chỉ đến đây đi dạo thôi.- Vậy cậu đến nhà tớ chơi đi, nhà tớ ở bên kia.Hạ Muội chỉ một ngôi biệt thự lát gạch màu đỏ cách đó không xa nói.Thấy Hạ Muội nhiệt tình như thế, Dương Tử Mi cũng không tiện từ chối nên cũng theo Hạ Muội về nhà.Nhà Hạ Muội trồng rất nhiều cây cỏ và hoa, không khí rất trong lành và sảng khoái.Nhưng khi nhìn thấy cây dương xanh rì ngay trước cửa nhà Hạ Muội, Dương Tử Mi bất giác chau mày. Tiếp đến, cô dùng thiên nhãn nhìn qua một lượt ngôi nhà trước mặt và phát hiện một luồng khí màu xám đang lẩn quẩn quanh nhà, hơn nữa luồng khí màu xám kia lại xuất phát từ cây dương nọ. Nhưng cũng may là âm sát khí mà cây dương đó mang lại không nhiều lắm.- Cây dương này trồng từ khi nào vậy?Dương Tử Mi hỏi.- À, tháng trước cha mình mới mang nó về trồng ở đây. Vì thấy dáng nó đẹp, cành nhiều, lá cũng nhiều, chỉ cần gió thổi qua một cái là lá của nó sẽ phát ra tiếng xào xạc xào xạc nghe rất vui tai.Hạ Muội cười đáp.“- Hạ Muội, gần đây nhà cậu mọi việc đều ổn chứ?Dương Tử Mi nhìn Hạ Muội hỏi.Ánh mắt của Hạ Muội thoáng chút buồn bã, nhưng sau đó Hạ Muội liền nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi hỏi:- Cậu hỏi vậy là ý gì?- Nếu như tớ nói tớ là một thầy phong thủy, tướng thuật thì cậu có tin không?Dương Tử Mi nghiêm túc nhìn Hạ Muội hỏi.- Hi hi, Tử Mi à, cậu đừng đùa nữa, cậu không giống thầy bói tí nào đâu. Cậu giống tiên nữ hơn.Hạ Muội cười to nói.- Cha mẹ cậu có ở nhà không?Hạ Muội cảm thấy Dương Tử Mi rất kỳ lạ. Hết hỏi chuyện nhà giờ lại hỏi cha mẹ cô có nhà không, hơn nữa còn ra vẻ thần bí nói mình là thầy phong thủy, tướng thuật nữa.Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên cầm theo cặp đựng hồ sơ màu đen từ ngoài cổng bước vào. Người đàn ông này dáng người cao to, hơi mập, ngũ quan rất giống Hạ Muội, chỉ là ấn đường của ông khá tối, chân mày hơi cụp xuống, vẻ mặt buồn bã, không vui.- Cha, cha về rồi!Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, Hạ Muội liền mừng rỡ chạy ra đón và đưa tay đỡ lấy cặp tài liệu giúp ông.- Ờ.Hạ Quốc Huy kéo kéo cà vạt, ngữ khí của ông có chút mệt mỏi. Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Tử Mi, ông cố gắng tỏ ra thoải mái và cười với cô, sau đó quay sang hỏi Hạ Muội:- Bạn con đến chơi à?- Dạ. Cha à, đây là bạn mới chuyển đến lớp con học, Dương Tử Mi.Hạ Muội lại nhìn Dương Tử Mi và tiếp tục giới thiệu:- Đây là cha mình.- Con chào chú ạ!Dương Tử Mi lễ phép chào hỏi đồng thời dùng thiên nhãn nhìn Hạ Quốc Huy. Cô phát hiện ông mới đánh mất một mối làm ăn lớn. Mối làm ăn này vốn sắp thành công nhưng không biết tại sao giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim cuỗm mất khách hàng của ông khiến món lời cả triệu bạc của ông bay biến đâu mất.- Chào con!Hạ Quốc Huy tuy không vui nhưng vẫn lịch sự chào hỏi Dương Tử Mi. Ông cũng không quên nở nụ cười rạng rỡ mời cô vào nhà:- Mời con vào nhà ngồi chơi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.- Dạ, con cám ơn chú.Dương Tử Mi theo hai cha con nhà họ Hạ vào nhà.

- Dương Tử Mi?

Nhà Dương Đức Kiệt tọa lạc tại khu biệt thự Hoàng Minh của thành phố A. Thấy quang cảnh khu này cũng đẹp nên sau khi bày xong Cung Tiễn Sát, Dương Tử Mi cũng đi dạo lòng vòng khu này. Đang đi bỗng nhiên cô nghe ai đó gọi mình.

Quay đầu nhìn lại thì mới biết người gọi cô chính là lớp trưởng Hạ Muội.

Hạ Muội đang mặc một bộ đồ chuyên dành để đánh tennis màu trắng ngắn tay, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, hai má cô ửng hồng. Toàn thân cô toát ra vẻ thanh xuân của một thiếu nữ đang tuổi mới lớn.

Dương Tử Mi vốn có ấn tượng tốt với Hạ Muội nên khi gặp Hạ Muội, cô liền mỉm cười và chào hỏi:

- Chào cậu, lớp trưởng.

- Hi hi, đừng gọi tớ là lớp trưởng, gọi Hạ Muội được rồi.

Hạ Muội chạy đến đứng cạnh Dương Tử Mi hỏi:

- Tử Mi, nhà cậu cũng ở đây sao?

Dương Tử Mi lắc đầu. Những ngôi biệt thự ở khu này đều là những ngôi biệt thự vườn độc lập, tuy năm 2002 vẫn chưa nổi lên cơn sốt nhà đất nhưng những ngôi biệt thự ở đây ít nhất cũng hơn tám trăm ngàn. Thế nên nơi này chỉ dành riêng cho giới nhà giàu mà thôi.

- Vậy cậu đến đây tìm bạn sao?

- À, không phải, tớ chỉ đến đây đi dạo thôi.

- Vậy cậu đến nhà tớ chơi đi, nhà tớ ở bên kia.

Hạ Muội chỉ một ngôi biệt thự lát gạch màu đỏ cách đó không xa nói.

Thấy Hạ Muội nhiệt tình như thế, Dương Tử Mi cũng không tiện từ chối nên cũng theo Hạ Muội về nhà.

Nhà Hạ Muội trồng rất nhiều cây cỏ và hoa, không khí rất trong lành và sảng khoái.

Nhưng khi nhìn thấy cây dương xanh rì ngay trước cửa nhà Hạ Muội, Dương Tử Mi bất giác chau mày. Tiếp đến, cô dùng thiên nhãn nhìn qua một lượt ngôi nhà trước mặt và phát hiện một luồng khí màu xám đang lẩn quẩn quanh nhà, hơn nữa luồng khí màu xám kia lại xuất phát từ cây dương nọ. Nhưng cũng may là âm sát khí mà cây dương đó mang lại không nhiều lắm.

- Cây dương này trồng từ khi nào vậy?

Dương Tử Mi hỏi.

- À, tháng trước cha mình mới mang nó về trồng ở đây. Vì thấy dáng nó đẹp, cành nhiều, lá cũng nhiều, chỉ cần gió thổi qua một cái là lá của nó sẽ phát ra tiếng xào xạc xào xạc nghe rất vui tai.

Hạ Muội cười đáp.

- Hạ Muội, gần đây nhà cậu mọi việc đều ổn chứ?

Dương Tử Mi nhìn Hạ Muội hỏi.

Ánh mắt của Hạ Muội thoáng chút buồn bã, nhưng sau đó Hạ Muội liền nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi hỏi:

- Cậu hỏi vậy là ý gì?

- Nếu như tớ nói tớ là một thầy phong thủy, tướng thuật thì cậu có tin không?

Dương Tử Mi nghiêm túc nhìn Hạ Muội hỏi.

- Hi hi, Tử Mi à, cậu đừng đùa nữa, cậu không giống thầy bói tí nào đâu. Cậu giống tiên nữ hơn.

Hạ Muội cười to nói.

- Cha mẹ cậu có ở nhà không?

Hạ Muội cảm thấy Dương Tử Mi rất kỳ lạ. Hết hỏi chuyện nhà giờ lại hỏi cha mẹ cô có nhà không, hơn nữa còn ra vẻ thần bí nói mình là thầy phong thủy, tướng thuật nữa.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên cầm theo cặp đựng hồ sơ màu đen từ ngoài cổng bước vào. Người đàn ông này dáng người cao to, hơi mập, ngũ quan rất giống Hạ Muội, chỉ là ấn đường của ông khá tối, chân mày hơi cụp xuống, vẻ mặt buồn bã, không vui.

- Cha, cha về rồi!

Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, Hạ Muội liền mừng rỡ chạy ra đón và đưa tay đỡ lấy cặp tài liệu giúp ông.

- Ờ.

Hạ Quốc Huy kéo kéo cà vạt, ngữ khí của ông có chút mệt mỏi. Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Tử Mi, ông cố gắng tỏ ra thoải mái và cười với cô, sau đó quay sang hỏi Hạ Muội:

- Bạn con đến chơi à?

- Dạ. Cha à, đây là bạn mới chuyển đến lớp con học, Dương Tử Mi.

Hạ Muội lại nhìn Dương Tử Mi và tiếp tục giới thiệu:

- Đây là cha mình.

- Con chào chú ạ!

Dương Tử Mi lễ phép chào hỏi đồng thời dùng thiên nhãn nhìn Hạ Quốc Huy. Cô phát hiện ông mới đánh mất một mối làm ăn lớn. Mối làm ăn này vốn sắp thành công nhưng không biết tại sao giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim cuỗm mất khách hàng của ông khiến món lời cả triệu bạc của ông bay biến đâu mất.

- Chào con!

Hạ Quốc Huy tuy không vui nhưng vẫn lịch sự chào hỏi Dương Tử Mi. Ông cũng không quên nở nụ cười rạng rỡ mời cô vào nhà:

- Mời con vào nhà ngồi chơi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.

- Dạ, con cám ơn chú.

Dương Tử Mi theo hai cha con nhà họ Hạ vào nhà.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Dương Tử Mi?Nhà Dương Đức Kiệt tọa lạc tại khu biệt thự Hoàng Minh của thành phố A. Thấy quang cảnh khu này cũng đẹp nên sau khi bày xong Cung Tiễn Sát, Dương Tử Mi cũng đi dạo lòng vòng khu này. Đang đi bỗng nhiên cô nghe ai đó gọi mình.Quay đầu nhìn lại thì mới biết người gọi cô chính là lớp trưởng Hạ Muội.Hạ Muội đang mặc một bộ đồ chuyên dành để đánh tennis màu trắng ngắn tay, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, hai má cô ửng hồng. Toàn thân cô toát ra vẻ thanh xuân của một thiếu nữ đang tuổi mới lớn.Dương Tử Mi vốn có ấn tượng tốt với Hạ Muội nên khi gặp Hạ Muội, cô liền mỉm cười và chào hỏi:- Chào cậu, lớp trưởng.- Hi hi, đừng gọi tớ là lớp trưởng, gọi Hạ Muội được rồi.Hạ Muội chạy đến đứng cạnh Dương Tử Mi hỏi:- Tử Mi, nhà cậu cũng ở đây sao?Dương Tử Mi lắc đầu. Những ngôi biệt thự ở khu này đều là những ngôi biệt thự vườn độc lập, tuy năm 2002 vẫn chưa nổi lên cơn sốt nhà đất nhưng những ngôi biệt thự ở đây ít nhất cũng hơn tám trăm ngàn. Thế nên nơi này chỉ dành riêng cho giới nhà giàu mà thôi.- Vậy cậu đến đây tìm bạn sao?- À, không phải, tớ chỉ đến đây đi dạo thôi.- Vậy cậu đến nhà tớ chơi đi, nhà tớ ở bên kia.Hạ Muội chỉ một ngôi biệt thự lát gạch màu đỏ cách đó không xa nói.Thấy Hạ Muội nhiệt tình như thế, Dương Tử Mi cũng không tiện từ chối nên cũng theo Hạ Muội về nhà.Nhà Hạ Muội trồng rất nhiều cây cỏ và hoa, không khí rất trong lành và sảng khoái.Nhưng khi nhìn thấy cây dương xanh rì ngay trước cửa nhà Hạ Muội, Dương Tử Mi bất giác chau mày. Tiếp đến, cô dùng thiên nhãn nhìn qua một lượt ngôi nhà trước mặt và phát hiện một luồng khí màu xám đang lẩn quẩn quanh nhà, hơn nữa luồng khí màu xám kia lại xuất phát từ cây dương nọ. Nhưng cũng may là âm sát khí mà cây dương đó mang lại không nhiều lắm.- Cây dương này trồng từ khi nào vậy?Dương Tử Mi hỏi.- À, tháng trước cha mình mới mang nó về trồng ở đây. Vì thấy dáng nó đẹp, cành nhiều, lá cũng nhiều, chỉ cần gió thổi qua một cái là lá của nó sẽ phát ra tiếng xào xạc xào xạc nghe rất vui tai.Hạ Muội cười đáp.“- Hạ Muội, gần đây nhà cậu mọi việc đều ổn chứ?Dương Tử Mi nhìn Hạ Muội hỏi.Ánh mắt của Hạ Muội thoáng chút buồn bã, nhưng sau đó Hạ Muội liền nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi hỏi:- Cậu hỏi vậy là ý gì?- Nếu như tớ nói tớ là một thầy phong thủy, tướng thuật thì cậu có tin không?Dương Tử Mi nghiêm túc nhìn Hạ Muội hỏi.- Hi hi, Tử Mi à, cậu đừng đùa nữa, cậu không giống thầy bói tí nào đâu. Cậu giống tiên nữ hơn.Hạ Muội cười to nói.- Cha mẹ cậu có ở nhà không?Hạ Muội cảm thấy Dương Tử Mi rất kỳ lạ. Hết hỏi chuyện nhà giờ lại hỏi cha mẹ cô có nhà không, hơn nữa còn ra vẻ thần bí nói mình là thầy phong thủy, tướng thuật nữa.Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên cầm theo cặp đựng hồ sơ màu đen từ ngoài cổng bước vào. Người đàn ông này dáng người cao to, hơi mập, ngũ quan rất giống Hạ Muội, chỉ là ấn đường của ông khá tối, chân mày hơi cụp xuống, vẻ mặt buồn bã, không vui.- Cha, cha về rồi!Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, Hạ Muội liền mừng rỡ chạy ra đón và đưa tay đỡ lấy cặp tài liệu giúp ông.- Ờ.Hạ Quốc Huy kéo kéo cà vạt, ngữ khí của ông có chút mệt mỏi. Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Tử Mi, ông cố gắng tỏ ra thoải mái và cười với cô, sau đó quay sang hỏi Hạ Muội:- Bạn con đến chơi à?- Dạ. Cha à, đây là bạn mới chuyển đến lớp con học, Dương Tử Mi.Hạ Muội lại nhìn Dương Tử Mi và tiếp tục giới thiệu:- Đây là cha mình.- Con chào chú ạ!Dương Tử Mi lễ phép chào hỏi đồng thời dùng thiên nhãn nhìn Hạ Quốc Huy. Cô phát hiện ông mới đánh mất một mối làm ăn lớn. Mối làm ăn này vốn sắp thành công nhưng không biết tại sao giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim cuỗm mất khách hàng của ông khiến món lời cả triệu bạc của ông bay biến đâu mất.- Chào con!Hạ Quốc Huy tuy không vui nhưng vẫn lịch sự chào hỏi Dương Tử Mi. Ông cũng không quên nở nụ cười rạng rỡ mời cô vào nhà:- Mời con vào nhà ngồi chơi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.- Dạ, con cám ơn chú.Dương Tử Mi theo hai cha con nhà họ Hạ vào nhà.

Chương 82: Không Trồng Cây Dương Trước Nhà (1)