Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 93: Con Gái Ngoan (1)

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Vừa về đến nhà, nghe điện thoại reo nên Dương Tử Mi tiện tay bắt máy.Nghe giọng cô, Tống Huyền bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp. Sau khi trấn tĩnh lại, anh mới mở lời:- Tiểu Mi, tối nay em có bận không?- Dạ không ạ, có chuyện gì ạ?- À, chuyện là vậy. Ngọc Thạch Hiên vừa nhập về lô ngọc mới nên muốn mời anh qua đó để xem qua. Anh định nhân dịp này dẫn em theo để học hỏi. Còn nữa, sẵn tiện cũng để chỉ cho em nhận biết một chút về ngọc thô.- Dạ được ạ! Khi nào ạ?Dương Tử Mi vui vẻ nhận lời.- Giờ cũng bảy giờ rồi, khoảng tám giờ rưỡi anh đến đón em đi cùng.Nghe Dương Tử Mi nhận lời, Tống Huyền rất vui. Tim anh như đang nở hoa vậy.- Dạ!Sau khi cúp máy, Dương Tử Mi ngồi xuống cạnh bà nội đang ngồi đan áo len. Cô vừa cầm cuộn len trên tay vừa trò chuyện với nội một hồi.Một lúc sau, mẹ cô, Hoàng Tú Lệ cũng đẩy cửa bước vào. Sắc mặt bà buồn bã, không vui, hình như là gặp chuyện gì đó.- Mẹ, mẹ đi đâu vậy ạ?- Mẹ con hôm nay đi tìm việc làm. Nhà đông người nên cũng không thể chỉ dựa vào đồng lương giáo viên mỗi tháng hơn một ngàn của cha con hoài được.Bà nội cô nói.Hoàng Tú Lệ mệt mỏi ngồi xuống ghế. Dương Tử Mi vội đứng dậy rót cho mẹ cô một ly nước, sau đó chạy vòng ra sau lưng bóp vai cho bà.Trong lúc xoa bóp, cô âm thầm vận khí, truyền một chút nội lực vào cơ thể mẹ cô để giúp bà lấy lại tinh thần.- Mẹ à, các em đều còn nhỏ, nếu mẹ đi làm, một mình bà nội không trông nổi tụi nó đâu.- Nếu có thể tìm được việc thì mẹ sẽ gửi hai em trai con vào nhà trẻ. Tử Hi cũng mười tuổi rồi, không cần phải theo sát nó từng li từng tí như trước nữa.Dừng một chút, Hoàng Tú Lệ lại thở dài nói tiếp:- Tiếc là mẹ học hành không đến nơi đến chốn, biết chữ không nhiều. Ngay cả nhân viên vệ sinh bình thường thôi mà người ta cũng đòi trình độ trung học cơ sở. Mẹ không hiểu, cũng chỉ là quét nhà, quét sân, dọn dẹp này nọ thôi, đòi trình độ, bằng cấp để làm gì? Không lẽ trình độ, bằng cấp có thể quét nhà sao?Nói xong, bà ngước lên nhìn Dương Tử Mi, dùng tay mình vỗ nhẹ vào tay Dương Tử Mi đang đặt trên vai bà nói:- Con gái à, con phải cố gắng học hành. Phải thi đậu trường điểm thì sau này mới mong tìm được việc làm tốt và gả cho một người chồng tốt.Dương Tử Mi nghe xong, chỉ biết nhoẻn miệng cười thật tươi.Kiếp trước, cô cũng rất khốn khổ vì bản thân không được học hành đàng hoàng. Lúc đó, cô muốn tìm một công việc ổn định để làm, nhưng khi biết ngay cả tấm bằng tốt nghiệp trung học cơ sở cô còn không có thì không ai chịu nhận cô vào làm chứ. Cô cũng từng nghĩ đến chuyện xin vào làm nhân viên vệ sinh nhưng vẫn bị từ chối. Những người tuyển dụng thường cho rằng, một người không có trình độ, bằng cấp gì thì tố chất nhất định rất thấp, dù có làm việc gì cũng sẽ hư bột hư đường.Thế là, cô chỉ còn biết cách bày hàng bên lề đường làm thầy bói lừa gạt người khác mà thôi. Cũng chính vì vậy mà thẳm sâu trong thâm tâm cô luôn mơ ước có ngày sẽ được vào trường để học như những người bình thường khác.Bây giờ, ông trời cho cô sống lại. Tuy mười năm qua vì bị gãy xương nên cô không thể đến trường học như những bạn bè đồng trang lứa khác cho nên cô đang rất trân trọng khoảng thời gian mình được đến lớp như bây giờ. Cô quyết tâm thi đậu vào trường điểm để bù đắp lại sự hối tiếc của kiếp trước.- Mẹ, nếu đã vậy thì mẹ hãy yên tâm ở nhà chăm sóc tụi con đi.Dương Tử Mi cúi người ôm cổ mẹ nói.- Tiền con kiếm được lúc trước xài gần hết rồi. Giờ chỉ có cha con đi làm thôi. Ở thành phố không như ở quê, cái gì cũng cần đến tiền. Con thì sắp lên trung học, tiền học phí cũng sẽ rất cao. Nếu chỉ dựa vào một mình cha con thì sẽ không đủ chi tiêu đâu.Hoàng Tú Lệ rầu rĩ nói tiếp:- Đều tại mẹ vô dụng, chút bản lĩnh cũng không có.

Vừa về đến nhà, nghe điện thoại reo nên Dương Tử Mi tiện tay bắt máy.

Nghe giọng cô, Tống Huyền bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp. Sau khi trấn tĩnh lại, anh mới mở lời:

- Tiểu Mi, tối nay em có bận không?

- Dạ không ạ, có chuyện gì ạ?

- À, chuyện là vậy. Ngọc Thạch Hiên vừa nhập về lô ngọc mới nên muốn mời anh qua đó để xem qua. Anh định nhân dịp này dẫn em theo để học hỏi. Còn nữa, sẵn tiện cũng để chỉ cho em nhận biết một chút về ngọc thô.

- Dạ được ạ! Khi nào ạ?

Dương Tử Mi vui vẻ nhận lời.

- Giờ cũng bảy giờ rồi, khoảng tám giờ rưỡi anh đến đón em đi cùng.

Nghe Dương Tử Mi nhận lời, Tống Huyền rất vui. Tim anh như đang nở hoa vậy.

- Dạ!

Sau khi cúp máy, Dương Tử Mi ngồi xuống cạnh bà nội đang ngồi đan áo len. Cô vừa cầm cuộn len trên tay vừa trò chuyện với nội một hồi.

Một lúc sau, mẹ cô, Hoàng Tú Lệ cũng đẩy cửa bước vào. Sắc mặt bà buồn bã, không vui, hình như là gặp chuyện gì đó.

- Mẹ, mẹ đi đâu vậy ạ?

- Mẹ con hôm nay đi tìm việc làm. Nhà đông người nên cũng không thể chỉ dựa vào đồng lương giáo viên mỗi tháng hơn một ngàn của cha con hoài được.

Bà nội cô nói.

Hoàng Tú Lệ mệt mỏi ngồi xuống ghế. Dương Tử Mi vội đứng dậy rót cho mẹ cô một ly nước, sau đó chạy vòng ra sau lưng bóp vai cho bà.

Trong lúc xoa bóp, cô âm thầm vận khí, truyền một chút nội lực vào cơ thể mẹ cô để giúp bà lấy lại tinh thần.

- Mẹ à, các em đều còn nhỏ, nếu mẹ đi làm, một mình bà nội không trông nổi tụi nó đâu.

- Nếu có thể tìm được việc thì mẹ sẽ gửi hai em trai con vào nhà trẻ. Tử Hi cũng mười tuổi rồi, không cần phải theo sát nó từng li từng tí như trước nữa.

Dừng một chút, Hoàng Tú Lệ lại thở dài nói tiếp:

- Tiếc là mẹ học hành không đến nơi đến chốn, biết chữ không nhiều. Ngay cả nhân viên vệ sinh bình thường thôi mà người ta cũng đòi trình độ trung học cơ sở. Mẹ không hiểu, cũng chỉ là quét nhà, quét sân, dọn dẹp này nọ thôi, đòi trình độ, bằng cấp để làm gì? Không lẽ trình độ, bằng cấp có thể quét nhà sao?

Nói xong, bà ngước lên nhìn Dương Tử Mi, dùng tay mình vỗ nhẹ vào tay Dương Tử Mi đang đặt trên vai bà nói:

- Con gái à, con phải cố gắng học hành. Phải thi đậu trường điểm thì sau này mới mong tìm được việc làm tốt và gả cho một người chồng tốt.

Dương Tử Mi nghe xong, chỉ biết nhoẻn miệng cười thật tươi.

Kiếp trước, cô cũng rất khốn khổ vì bản thân không được học hành đàng hoàng. Lúc đó, cô muốn tìm một công việc ổn định để làm, nhưng khi biết ngay cả tấm bằng tốt nghiệp trung học cơ sở cô còn không có thì không ai chịu nhận cô vào làm chứ. Cô cũng từng nghĩ đến chuyện xin vào làm nhân viên vệ sinh nhưng vẫn bị từ chối. Những người tuyển dụng thường cho rằng, một người không có trình độ, bằng cấp gì thì tố chất nhất định rất thấp, dù có làm việc gì cũng sẽ hư bột hư đường.

Thế là, cô chỉ còn biết cách bày hàng bên lề đường làm thầy bói lừa gạt người khác mà thôi. Cũng chính vì vậy mà thẳm sâu trong thâm tâm cô luôn mơ ước có ngày sẽ được vào trường để học như những người bình thường khác.

Bây giờ, ông trời cho cô sống lại. Tuy mười năm qua vì bị gãy xương nên cô không thể đến trường học như những bạn bè đồng trang lứa khác cho nên cô đang rất trân trọng khoảng thời gian mình được đến lớp như bây giờ. Cô quyết tâm thi đậu vào trường điểm để bù đắp lại sự hối tiếc của kiếp trước.

- Mẹ, nếu đã vậy thì mẹ hãy yên tâm ở nhà chăm sóc tụi con đi.

Dương Tử Mi cúi người ôm cổ mẹ nói.

- Tiền con kiếm được lúc trước xài gần hết rồi. Giờ chỉ có cha con đi làm thôi. Ở thành phố không như ở quê, cái gì cũng cần đến tiền. Con thì sắp lên trung học, tiền học phí cũng sẽ rất cao. Nếu chỉ dựa vào một mình cha con thì sẽ không đủ chi tiêu đâu.

Hoàng Tú Lệ rầu rĩ nói tiếp:

- Đều tại mẹ vô dụng, chút bản lĩnh cũng không có.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Vừa về đến nhà, nghe điện thoại reo nên Dương Tử Mi tiện tay bắt máy.Nghe giọng cô, Tống Huyền bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp. Sau khi trấn tĩnh lại, anh mới mở lời:- Tiểu Mi, tối nay em có bận không?- Dạ không ạ, có chuyện gì ạ?- À, chuyện là vậy. Ngọc Thạch Hiên vừa nhập về lô ngọc mới nên muốn mời anh qua đó để xem qua. Anh định nhân dịp này dẫn em theo để học hỏi. Còn nữa, sẵn tiện cũng để chỉ cho em nhận biết một chút về ngọc thô.- Dạ được ạ! Khi nào ạ?Dương Tử Mi vui vẻ nhận lời.- Giờ cũng bảy giờ rồi, khoảng tám giờ rưỡi anh đến đón em đi cùng.Nghe Dương Tử Mi nhận lời, Tống Huyền rất vui. Tim anh như đang nở hoa vậy.- Dạ!Sau khi cúp máy, Dương Tử Mi ngồi xuống cạnh bà nội đang ngồi đan áo len. Cô vừa cầm cuộn len trên tay vừa trò chuyện với nội một hồi.Một lúc sau, mẹ cô, Hoàng Tú Lệ cũng đẩy cửa bước vào. Sắc mặt bà buồn bã, không vui, hình như là gặp chuyện gì đó.- Mẹ, mẹ đi đâu vậy ạ?- Mẹ con hôm nay đi tìm việc làm. Nhà đông người nên cũng không thể chỉ dựa vào đồng lương giáo viên mỗi tháng hơn một ngàn của cha con hoài được.Bà nội cô nói.Hoàng Tú Lệ mệt mỏi ngồi xuống ghế. Dương Tử Mi vội đứng dậy rót cho mẹ cô một ly nước, sau đó chạy vòng ra sau lưng bóp vai cho bà.Trong lúc xoa bóp, cô âm thầm vận khí, truyền một chút nội lực vào cơ thể mẹ cô để giúp bà lấy lại tinh thần.- Mẹ à, các em đều còn nhỏ, nếu mẹ đi làm, một mình bà nội không trông nổi tụi nó đâu.- Nếu có thể tìm được việc thì mẹ sẽ gửi hai em trai con vào nhà trẻ. Tử Hi cũng mười tuổi rồi, không cần phải theo sát nó từng li từng tí như trước nữa.Dừng một chút, Hoàng Tú Lệ lại thở dài nói tiếp:- Tiếc là mẹ học hành không đến nơi đến chốn, biết chữ không nhiều. Ngay cả nhân viên vệ sinh bình thường thôi mà người ta cũng đòi trình độ trung học cơ sở. Mẹ không hiểu, cũng chỉ là quét nhà, quét sân, dọn dẹp này nọ thôi, đòi trình độ, bằng cấp để làm gì? Không lẽ trình độ, bằng cấp có thể quét nhà sao?Nói xong, bà ngước lên nhìn Dương Tử Mi, dùng tay mình vỗ nhẹ vào tay Dương Tử Mi đang đặt trên vai bà nói:- Con gái à, con phải cố gắng học hành. Phải thi đậu trường điểm thì sau này mới mong tìm được việc làm tốt và gả cho một người chồng tốt.Dương Tử Mi nghe xong, chỉ biết nhoẻn miệng cười thật tươi.Kiếp trước, cô cũng rất khốn khổ vì bản thân không được học hành đàng hoàng. Lúc đó, cô muốn tìm một công việc ổn định để làm, nhưng khi biết ngay cả tấm bằng tốt nghiệp trung học cơ sở cô còn không có thì không ai chịu nhận cô vào làm chứ. Cô cũng từng nghĩ đến chuyện xin vào làm nhân viên vệ sinh nhưng vẫn bị từ chối. Những người tuyển dụng thường cho rằng, một người không có trình độ, bằng cấp gì thì tố chất nhất định rất thấp, dù có làm việc gì cũng sẽ hư bột hư đường.Thế là, cô chỉ còn biết cách bày hàng bên lề đường làm thầy bói lừa gạt người khác mà thôi. Cũng chính vì vậy mà thẳm sâu trong thâm tâm cô luôn mơ ước có ngày sẽ được vào trường để học như những người bình thường khác.Bây giờ, ông trời cho cô sống lại. Tuy mười năm qua vì bị gãy xương nên cô không thể đến trường học như những bạn bè đồng trang lứa khác cho nên cô đang rất trân trọng khoảng thời gian mình được đến lớp như bây giờ. Cô quyết tâm thi đậu vào trường điểm để bù đắp lại sự hối tiếc của kiếp trước.- Mẹ, nếu đã vậy thì mẹ hãy yên tâm ở nhà chăm sóc tụi con đi.Dương Tử Mi cúi người ôm cổ mẹ nói.- Tiền con kiếm được lúc trước xài gần hết rồi. Giờ chỉ có cha con đi làm thôi. Ở thành phố không như ở quê, cái gì cũng cần đến tiền. Con thì sắp lên trung học, tiền học phí cũng sẽ rất cao. Nếu chỉ dựa vào một mình cha con thì sẽ không đủ chi tiêu đâu.Hoàng Tú Lệ rầu rĩ nói tiếp:- Đều tại mẹ vô dụng, chút bản lĩnh cũng không có.

Chương 93: Con Gái Ngoan (1)