Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 99: Ngọc Thô (1)

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Thầy à, giờ thầy có thể giám định lô ngọc đó rồi.Thấy sau khi đeo miếng ngọc hồ lô kia vào, quanh người Tống Huyền được bao bọc bởi một luồng khí may mắn màu trắng, các luồng âm sát khi màu đen kia cũng sợ hãi tránh xa anh nên Dương Tử Mi cũng yên tâm bảo Tống Huyền tiến hành giám định.Tống Huyền bắt đầu dùng kính lúp để giám định lô ngọc của Mộ Dung Vân Thanh. Sau một hồi xem xem, ngó ngó, anh vui vẻ quay sang nói với Mộ Dung Vân Thanh:- Anh Mộ Dung à, mấy miếng ngọc này vốn là trang sức của các vị phi tần thời Hán. Mỗi một miếng như vậy đều có giá rất cao.Mộ Dung Vân Thanh cười với vẻ miễn cưỡng. Lúc này đây, anh chỉ cảm thấy tâm trạng đang hết sức hồi hộp, lo lắng. Cảm giác như từng lỗ chân lông trên người đều bị khí lạnh xâm nhập và chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng hiện tại. Thế nên sau khi nghe Tống Huyền nói vậy, anh cũng nói ngay:- Nếu anh Tống đã giám định xong thì chúng ta qua xem lô hàng ngọc thô vậy.- Được.Tống Huyền nở nụ cười ấm áp và để những món đồ giám định xuống, theo Mộ Dung Vân Thanh ra khỏi phòng.Sau khi rời khỏi phòng, Mộ Dung Vân Thanh không còn cảm giác bị lạnh nữa, tâm trạng cũng khôi phục lại như thường.Bởi vì bản thân anh đã sát hại quá nhiều người nên trước giờ đối với mấy chuyện thần thánh, ma quỷ anh cũng không tin. Nhưng cảm giác trong phòng lúc nãy là do tâm lý hay là do Dương Tử Mi giở trò gì đó, anh cũng không thể khẳng định được.Anh bất giác quay sang nhìn Dương Tử Mi.Thấy gương mặt xinh xắn, dịu dàng, ánh mắt trong sáng hoàn toàn không có vẻ gì là ra tay ám hại người khác sau lưng kia của cô, Mộ Dung Vân Thanh chợt nghĩ chẳng lẽ trên đời này có chuyện âm sát khí, ma quỷ thật sao?Đoạn, ba người họ đi vào phòng chứa ngọc thô.Việc giao dịch, mua bán ngọc thô đã bắt đầu trở nên phổ biến và phát triển ở biên giới Trung Quốc và Myanmar từ mười mấy năm trước. Một viên ngọc thô chưa được mổ xẻ thì ngoài hình dạng và trọng lượng ra, không ai rõ bên trong nó là cái gì. Hiện nay vẫn chưa có trình độ khoa học kỹ thuật cao nào có thể đoán biết được bên trong viên đá thô ráp, tầm thường kia là phỉ thúy hay là loại đá quý nào khác. Cách duy nhất là tách lớp đá bao bọc bên ngoài của nó ra thì mới biết được nó là loại ngọc gì và đáng giá bao nhiêu. Thế nên, thông thường, những người mua bán ngọc thô thường dựa vào kinh nghiệm của mình cùng với các dấu hiệu nhận biết bên ngoài của lớp đá để tiến hành suy đoán và đánh giá rồi mới đưa ra giá. Mua về rồi, sau khi tách lớp đá kia ra có thể đó là một loại ngọc trị giá mấy chục triệu, nhưng cũng có khi bên trong chỉ là một loại đá bình thường không đáng giá một đồng. Đây cũng chính là sự mạo hiểm trong việc kinh doanh ngọc thô. Một viên đá có thể khiến người ta trở nên giàu có chỉ sau một đêm nhưng cũng có thể khiến cho ai đó phá sản chỉ trong một đêm.Ngọc thô được để ở căn phòng phía sau Ngọc Thạch Hiên. Lúc này, đã có vài người đến trước. Họ đều là những người nổi tiếng yêu thích ngọc thô.Thấy Mộ Dung Vân Thanh và Tống Huyền đến, họ liền nhiệt tình chào hỏi và hàn huyên vài câu.Còn Dương Tử Mi thì lại hiếu kỳ nhìn đống ngọc thô kích thước to nhỏ đang để trước mặt. Cô phát hiện kích thước, bề mặt của chúng cũng khác nhau. Viên to, viên nhỏ, thậm chí có những tảng đá lớn đến nỗi cảm giác nặng hàng tấn.Lô hàng ngọc thô kia nhìn bề ngoài chẳng khác gì mấy tảng đá cuội bình thường khác. Khó mà tin rằng bên trong chúng lại là đá phỉ thúy xinh đẹp, đắt tiền.Cô thấy trên mỗi tảng đá đều có để giá cụ thể.Như viên đá màu trắng chỉ to bằng quả bóng rổ cạnh chân cô đây lại có giá hai mươi ngàn. Còn tảng đá màu đen to bằng kích thước của một người kia thì lại có giá năm trăm ngàn.Đương nhiên, cũng có mấy viên đá giá chỉ mấy trăm đồng.Dương Tử Mi quả nhiên không hiểu gì về ngọc thô nên cũng không biết là họ dựa vào đâu để niêm yết giá như thế. Cô chỉ biết đoán bừa rằng những tảng đá, viên đá có giá càng cao thì tỉ lệ bên trong là một loại ngọc, đá quý nào đó sẽ càng cao.Thấy có người sờ sờ vào mấy tảng đá kia, sau đó còn dùng kính lúp và đèn pin rọi vào chúng nên Dương Tử Mi cũng hiếu kỳ bắt chước họ đưa tay sờ.Ngọc Thanh sư phụ từng nói cô có một thể chất rất đặc biệt, có thể cảm nhận được linh khí của đất trời và vô cùng nhạy cảm với đặc tính của vạn vật trên đời. Thế nên cô cũng muốn thử xem là mình có thể cảm nhận được linh khí mà sư phụ cô đã nói không.

- Thầy à, giờ thầy có thể giám định lô ngọc đó rồi.

Thấy sau khi đeo miếng ngọc hồ lô kia vào, quanh người Tống Huyền được bao bọc bởi một luồng khí may mắn màu trắng, các luồng âm sát khi màu đen kia cũng sợ hãi tránh xa anh nên Dương Tử Mi cũng yên tâm bảo Tống Huyền tiến hành giám định.

Tống Huyền bắt đầu dùng kính lúp để giám định lô ngọc của Mộ Dung Vân Thanh. Sau một hồi xem xem, ngó ngó, anh vui vẻ quay sang nói với Mộ Dung Vân Thanh:

- Anh Mộ Dung à, mấy miếng ngọc này vốn là trang sức của các vị phi tần thời Hán. Mỗi một miếng như vậy đều có giá rất cao.

Mộ Dung Vân Thanh cười với vẻ miễn cưỡng. Lúc này đây, anh chỉ cảm thấy tâm trạng đang hết sức hồi hộp, lo lắng. Cảm giác như từng lỗ chân lông trên người đều bị khí lạnh xâm nhập và chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng hiện tại. Thế nên sau khi nghe Tống Huyền nói vậy, anh cũng nói ngay:

- Nếu anh Tống đã giám định xong thì chúng ta qua xem lô hàng ngọc thô vậy.

- Được.

Tống Huyền nở nụ cười ấm áp và để những món đồ giám định xuống, theo Mộ Dung Vân Thanh ra khỏi phòng.

Sau khi rời khỏi phòng, Mộ Dung Vân Thanh không còn cảm giác bị lạnh nữa, tâm trạng cũng khôi phục lại như thường.

Bởi vì bản thân anh đã sát hại quá nhiều người nên trước giờ đối với mấy chuyện thần thánh, ma quỷ anh cũng không tin. Nhưng cảm giác trong phòng lúc nãy là do tâm lý hay là do Dương Tử Mi giở trò gì đó, anh cũng không thể khẳng định được.

Anh bất giác quay sang nhìn Dương Tử Mi.

Thấy gương mặt xinh xắn, dịu dàng, ánh mắt trong sáng hoàn toàn không có vẻ gì là ra tay ám hại người khác sau lưng kia của cô, Mộ Dung Vân Thanh chợt nghĩ chẳng lẽ trên đời này có chuyện âm sát khí, ma quỷ thật sao?

Đoạn, ba người họ đi vào phòng chứa ngọc thô.

Việc giao dịch, mua bán ngọc thô đã bắt đầu trở nên phổ biến và phát triển ở biên giới Trung Quốc và Myanmar từ mười mấy năm trước. Một viên ngọc thô chưa được mổ xẻ thì ngoài hình dạng và trọng lượng ra, không ai rõ bên trong nó là cái gì. Hiện nay vẫn chưa có trình độ khoa học kỹ thuật cao nào có thể đoán biết được bên trong viên đá thô ráp, tầm thường kia là phỉ thúy hay là loại đá quý nào khác. Cách duy nhất là tách lớp đá bao bọc bên ngoài của nó ra thì mới biết được nó là loại ngọc gì và đáng giá bao nhiêu. Thế nên, thông thường, những người mua bán ngọc thô thường dựa vào kinh nghiệm của mình cùng với các dấu hiệu nhận biết bên ngoài của lớp đá để tiến hành suy đoán và đánh giá rồi mới đưa ra giá. Mua về rồi, sau khi tách lớp đá kia ra có thể đó là một loại ngọc trị giá mấy chục triệu, nhưng cũng có khi bên trong chỉ là một loại đá bình thường không đáng giá một đồng. Đây cũng chính là sự mạo hiểm trong việc kinh doanh ngọc thô. Một viên đá có thể khiến người ta trở nên giàu có chỉ sau một đêm nhưng cũng có thể khiến cho ai đó phá sản chỉ trong một đêm.

Ngọc thô được để ở căn phòng phía sau Ngọc Thạch Hiên. Lúc này, đã có vài người đến trước. Họ đều là những người nổi tiếng yêu thích ngọc thô.

Thấy Mộ Dung Vân Thanh và Tống Huyền đến, họ liền nhiệt tình chào hỏi và hàn huyên vài câu.

Còn Dương Tử Mi thì lại hiếu kỳ nhìn đống ngọc thô kích thước to nhỏ đang để trước mặt. Cô phát hiện kích thước, bề mặt của chúng cũng khác nhau. Viên to, viên nhỏ, thậm chí có những tảng đá lớn đến nỗi cảm giác nặng hàng tấn.

Lô hàng ngọc thô kia nhìn bề ngoài chẳng khác gì mấy tảng đá cuội bình thường khác. Khó mà tin rằng bên trong chúng lại là đá phỉ thúy xinh đẹp, đắt tiền.

Cô thấy trên mỗi tảng đá đều có để giá cụ thể.

Như viên đá màu trắng chỉ to bằng quả bóng rổ cạnh chân cô đây lại có giá hai mươi ngàn. Còn tảng đá màu đen to bằng kích thước của một người kia thì lại có giá năm trăm ngàn.

Đương nhiên, cũng có mấy viên đá giá chỉ mấy trăm đồng.

Dương Tử Mi quả nhiên không hiểu gì về ngọc thô nên cũng không biết là họ dựa vào đâu để niêm yết giá như thế. Cô chỉ biết đoán bừa rằng những tảng đá, viên đá có giá càng cao thì tỉ lệ bên trong là một loại ngọc, đá quý nào đó sẽ càng cao.

Thấy có người sờ sờ vào mấy tảng đá kia, sau đó còn dùng kính lúp và đèn pin rọi vào chúng nên Dương Tử Mi cũng hiếu kỳ bắt chước họ đưa tay sờ.

Ngọc Thanh sư phụ từng nói cô có một thể chất rất đặc biệt, có thể cảm nhận được linh khí của đất trời và vô cùng nhạy cảm với đặc tính của vạn vật trên đời. Thế nên cô cũng muốn thử xem là mình có thể cảm nhận được linh khí mà sư phụ cô đã nói không.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Thầy à, giờ thầy có thể giám định lô ngọc đó rồi.Thấy sau khi đeo miếng ngọc hồ lô kia vào, quanh người Tống Huyền được bao bọc bởi một luồng khí may mắn màu trắng, các luồng âm sát khi màu đen kia cũng sợ hãi tránh xa anh nên Dương Tử Mi cũng yên tâm bảo Tống Huyền tiến hành giám định.Tống Huyền bắt đầu dùng kính lúp để giám định lô ngọc của Mộ Dung Vân Thanh. Sau một hồi xem xem, ngó ngó, anh vui vẻ quay sang nói với Mộ Dung Vân Thanh:- Anh Mộ Dung à, mấy miếng ngọc này vốn là trang sức của các vị phi tần thời Hán. Mỗi một miếng như vậy đều có giá rất cao.Mộ Dung Vân Thanh cười với vẻ miễn cưỡng. Lúc này đây, anh chỉ cảm thấy tâm trạng đang hết sức hồi hộp, lo lắng. Cảm giác như từng lỗ chân lông trên người đều bị khí lạnh xâm nhập và chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng hiện tại. Thế nên sau khi nghe Tống Huyền nói vậy, anh cũng nói ngay:- Nếu anh Tống đã giám định xong thì chúng ta qua xem lô hàng ngọc thô vậy.- Được.Tống Huyền nở nụ cười ấm áp và để những món đồ giám định xuống, theo Mộ Dung Vân Thanh ra khỏi phòng.Sau khi rời khỏi phòng, Mộ Dung Vân Thanh không còn cảm giác bị lạnh nữa, tâm trạng cũng khôi phục lại như thường.Bởi vì bản thân anh đã sát hại quá nhiều người nên trước giờ đối với mấy chuyện thần thánh, ma quỷ anh cũng không tin. Nhưng cảm giác trong phòng lúc nãy là do tâm lý hay là do Dương Tử Mi giở trò gì đó, anh cũng không thể khẳng định được.Anh bất giác quay sang nhìn Dương Tử Mi.Thấy gương mặt xinh xắn, dịu dàng, ánh mắt trong sáng hoàn toàn không có vẻ gì là ra tay ám hại người khác sau lưng kia của cô, Mộ Dung Vân Thanh chợt nghĩ chẳng lẽ trên đời này có chuyện âm sát khí, ma quỷ thật sao?Đoạn, ba người họ đi vào phòng chứa ngọc thô.Việc giao dịch, mua bán ngọc thô đã bắt đầu trở nên phổ biến và phát triển ở biên giới Trung Quốc và Myanmar từ mười mấy năm trước. Một viên ngọc thô chưa được mổ xẻ thì ngoài hình dạng và trọng lượng ra, không ai rõ bên trong nó là cái gì. Hiện nay vẫn chưa có trình độ khoa học kỹ thuật cao nào có thể đoán biết được bên trong viên đá thô ráp, tầm thường kia là phỉ thúy hay là loại đá quý nào khác. Cách duy nhất là tách lớp đá bao bọc bên ngoài của nó ra thì mới biết được nó là loại ngọc gì và đáng giá bao nhiêu. Thế nên, thông thường, những người mua bán ngọc thô thường dựa vào kinh nghiệm của mình cùng với các dấu hiệu nhận biết bên ngoài của lớp đá để tiến hành suy đoán và đánh giá rồi mới đưa ra giá. Mua về rồi, sau khi tách lớp đá kia ra có thể đó là một loại ngọc trị giá mấy chục triệu, nhưng cũng có khi bên trong chỉ là một loại đá bình thường không đáng giá một đồng. Đây cũng chính là sự mạo hiểm trong việc kinh doanh ngọc thô. Một viên đá có thể khiến người ta trở nên giàu có chỉ sau một đêm nhưng cũng có thể khiến cho ai đó phá sản chỉ trong một đêm.Ngọc thô được để ở căn phòng phía sau Ngọc Thạch Hiên. Lúc này, đã có vài người đến trước. Họ đều là những người nổi tiếng yêu thích ngọc thô.Thấy Mộ Dung Vân Thanh và Tống Huyền đến, họ liền nhiệt tình chào hỏi và hàn huyên vài câu.Còn Dương Tử Mi thì lại hiếu kỳ nhìn đống ngọc thô kích thước to nhỏ đang để trước mặt. Cô phát hiện kích thước, bề mặt của chúng cũng khác nhau. Viên to, viên nhỏ, thậm chí có những tảng đá lớn đến nỗi cảm giác nặng hàng tấn.Lô hàng ngọc thô kia nhìn bề ngoài chẳng khác gì mấy tảng đá cuội bình thường khác. Khó mà tin rằng bên trong chúng lại là đá phỉ thúy xinh đẹp, đắt tiền.Cô thấy trên mỗi tảng đá đều có để giá cụ thể.Như viên đá màu trắng chỉ to bằng quả bóng rổ cạnh chân cô đây lại có giá hai mươi ngàn. Còn tảng đá màu đen to bằng kích thước của một người kia thì lại có giá năm trăm ngàn.Đương nhiên, cũng có mấy viên đá giá chỉ mấy trăm đồng.Dương Tử Mi quả nhiên không hiểu gì về ngọc thô nên cũng không biết là họ dựa vào đâu để niêm yết giá như thế. Cô chỉ biết đoán bừa rằng những tảng đá, viên đá có giá càng cao thì tỉ lệ bên trong là một loại ngọc, đá quý nào đó sẽ càng cao.Thấy có người sờ sờ vào mấy tảng đá kia, sau đó còn dùng kính lúp và đèn pin rọi vào chúng nên Dương Tử Mi cũng hiếu kỳ bắt chước họ đưa tay sờ.Ngọc Thanh sư phụ từng nói cô có một thể chất rất đặc biệt, có thể cảm nhận được linh khí của đất trời và vô cùng nhạy cảm với đặc tính của vạn vật trên đời. Thế nên cô cũng muốn thử xem là mình có thể cảm nhận được linh khí mà sư phụ cô đã nói không.

Chương 99: Ngọc Thô (1)