- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 117: Cao Thủ Châm Cứu (1)
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi vào lớp học, các bạn cùng lớp ngước lên nhìn cô một cái, ra vẻ không có gì khác lạ, sau đó lại cúi đầu chăm chú học bài.Thấy cô đến, Hoàng Nhất Phong vui vẻ kéo ghế giúp cô.- Cám ơn cậu.Dương Tử Mi khẽ cười nói.- Không cần khách sáo, cậu giúp tớ chữa bệnh nặng mùi, tớ không biết cám ơn cậu thế nào mới được đây.Hoàng Nhất Phong nói vẻ chân thành, thật thà.- Cũng chỉ tiện tay thôi, chúng ta là bạn học, cậu không cần khách sáo như thế.Lúc này, Hạ Muội ngồi phía trên cũng đưa cho Dương Tử Mi một mảnh giấy nhỏ.“Dương Tử Mi hồi đáp.“Hạ Muội cảm kích nhìn cô.Đúng lúc, cô bạn học mặt đầy mụn trứng cá Hoàng Thu Nhàn cũng đến chỗ Dương Tử Mi, cúi đầu lí nhí hỏi Dương Tử Mi:- Dương Tử Mi, cậu có thể giúp mình trị... mụn trứng cá không?Dương Tử Mi ngước mặt nhìn Hoàng Thu Nhàn.Hoàng Thu Nhàn vốn có gương mặt rất xinh xắn, da cũng trắng, chỉ là trên mặt có quá nhiều mụn trứng cá nên vẻ đẹp vốn có của cô bị che lấp mất. Cũng chính vì bị mụn nên trước giờ cô rất tự ti. Cô thường cảm thấy hầu như tất cả mọi người trên thế giới này đều đang soi mói gương mặt đầy mụn kia của mình, nên trước giờ cô thường để tóc dài che hết gần nửa khuôn mặt. Bình thường cô cũng không dám tham gia hoạt động gì, nói chuyện cũng e dè hơn các bạn khác.Sau khi biết chứng nặng mùi của Hoàng Nhất Phong được Dương Tử Mi chữa khỏi, nên Hoàng Thu Nhàn cũng thấy có chút hi vọng. Cô mong Dương Tử Mi có thể giúp cô nên mới lấy hết dũng khí chạy đến hỏi Dương Tử Mi.- Đương nhiên là được rồi. Do tinh thần của cậu không được thoải mái một thời gian dài nên cơ thể mới sinh nhiệt và tích tụ dưới da hoặc trong các kinh lạc khiến cho khí huyết và mạch bị bít lại, không lưu thông. Lâu ngày các lỗ chân lông bị bít kia bị mưng mủ và trồi lên mặt gây mụn. Cho nên hoàn toàn có thể dùng châm cứu để đả thông huyệt vị, giúp máu tuần hoàn tốt hơn để có thể thanh nhiệt giải độc.Dương Tử Mi gật đầu nói.Nghe Dương Tử Mi nói thế, một nữ sinh trước nay vốn tự ti như Hoàng Thu Nhàn cũng tự tin ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ cảm kích nhìn Dương Tử Mi nói:- Thật... thật sao?- Ừm, trị mụn trứng cá cũng đơn giản lắm.Dương Tử Mi gật đầu xác nhận.- Vậy... Khi nào cậu có thể chữa mụn giúp tớ?Hoàng Thu Nhàn vội vã hỏi.- Chỉ cần hai phút thôi. Giờ còn mười phút nữa mới vào học. Nếu cậu đồng ý thì bây giờ tớ sẽ châm cứu cho cậu.Dương Tử Mi nhìn đồng hồ và đáp.- Trong lớp luôn sao?- Ừm.Không phải Dương Tử Mi muốn khoe khoang tài châm cứu của mình mà cô chỉ muốn dùng sự thật để chứng minh chuyện giữa cô và Hoàng Nhất Phong nhằm tránh cho những người khác không phải bóng gió gì cô nữa.- Vậy tớ phải làm gì đây?Hoàng Thu Nhàn hồi hộp hỏi.- Cậu ngồi xuống đây là được.Hoàng Nhất Phong vội nhường chỗ của mình cho Hoàng Thu Nhàn.Các bạn cùng lớp khác nghe Dương Tử Mi nói là sẽ châm cứu ngay tại lớp học nên cũng nhanh chân chạy đến xem.Dương Tử Mi bình thản lấy bộ kim châm cứu ra để lên bàn. Sau khi khử trùng xong cô bảo Hoàng Thu Nhàn hơi ngước đầu lên một chút và dùng kim lần lượt châm vào các huyệt đại chùy và đốc mạch vài lần. Đốc mạch là dương kinh, là nơi kiểm soát các quá trình diễn ra trong cơ thể. Dương kinh là nơi rất dễ tích tụ nhiệt và chất độc trong người. Còn đại chùy lại là mạch tiếp giáp giữa thủ tam dương kinh và đốc mạch và còn có tên gọi khác là Chư Dương Hội. Nếu có thể đả thông khí huyết ở huyệt này thì có thể giải nhiệt cho phổi và vị từ đó khiến nhiệt trong người cũng tản ra giúp cơ thể hoạt huyết, thanh nhiệt.Trong mắt người khác, động tác của cô nhìn có vẻ đơn giản nhưng không ai biết rằng mỗi một kim cô châm vào đều tổn hao rất nhiều nội lực. Nguồn nội lực tổn hao kia còn nhiều hơn gấp mầy lần so với nguồn năng lượng bị tổn hao khi phải chạy cả ngàn mét nữa.
Dương Tử Mi vào lớp học, các bạn cùng lớp ngước lên nhìn cô một cái, ra vẻ không có gì khác lạ, sau đó lại cúi đầu chăm chú học bài.
Thấy cô đến, Hoàng Nhất Phong vui vẻ kéo ghế giúp cô.
- Cám ơn cậu.
Dương Tử Mi khẽ cười nói.
- Không cần khách sáo, cậu giúp tớ chữa bệnh nặng mùi, tớ không biết cám ơn cậu thế nào mới được đây.
Hoàng Nhất Phong nói vẻ chân thành, thật thà.
- Cũng chỉ tiện tay thôi, chúng ta là bạn học, cậu không cần khách sáo như thế.
Lúc này, Hạ Muội ngồi phía trên cũng đưa cho Dương Tử Mi một mảnh giấy nhỏ.
“
Dương Tử Mi hồi đáp.
“
Hạ Muội cảm kích nhìn cô.
Đúng lúc, cô bạn học mặt đầy mụn trứng cá Hoàng Thu Nhàn cũng đến chỗ Dương Tử Mi, cúi đầu lí nhí hỏi Dương Tử Mi:
- Dương Tử Mi, cậu có thể giúp mình trị... mụn trứng cá không?
Dương Tử Mi ngước mặt nhìn Hoàng Thu Nhàn.
Hoàng Thu Nhàn vốn có gương mặt rất xinh xắn, da cũng trắng, chỉ là trên mặt có quá nhiều mụn trứng cá nên vẻ đẹp vốn có của cô bị che lấp mất. Cũng chính vì bị mụn nên trước giờ cô rất tự ti. Cô thường cảm thấy hầu như tất cả mọi người trên thế giới này đều đang soi mói gương mặt đầy mụn kia của mình, nên trước giờ cô thường để tóc dài che hết gần nửa khuôn mặt. Bình thường cô cũng không dám tham gia hoạt động gì, nói chuyện cũng e dè hơn các bạn khác.
Sau khi biết chứng nặng mùi của Hoàng Nhất Phong được Dương Tử Mi chữa khỏi, nên Hoàng Thu Nhàn cũng thấy có chút hi vọng. Cô mong Dương Tử Mi có thể giúp cô nên mới lấy hết dũng khí chạy đến hỏi Dương Tử Mi.
- Đương nhiên là được rồi. Do tinh thần của cậu không được thoải mái một thời gian dài nên cơ thể mới sinh nhiệt và tích tụ dưới da hoặc trong các kinh lạc khiến cho khí huyết và mạch bị bít lại, không lưu thông. Lâu ngày các lỗ chân lông bị bít kia bị mưng mủ và trồi lên mặt gây mụn. Cho nên hoàn toàn có thể dùng châm cứu để đả thông huyệt vị, giúp máu tuần hoàn tốt hơn để có thể thanh nhiệt giải độc.
Dương Tử Mi gật đầu nói.
Nghe Dương Tử Mi nói thế, một nữ sinh trước nay vốn tự ti như Hoàng Thu Nhàn cũng tự tin ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ cảm kích nhìn Dương Tử Mi nói:
- Thật... thật sao?
- Ừm, trị mụn trứng cá cũng đơn giản lắm.
Dương Tử Mi gật đầu xác nhận.
- Vậy... Khi nào cậu có thể chữa mụn giúp tớ?
Hoàng Thu Nhàn vội vã hỏi.
- Chỉ cần hai phút thôi. Giờ còn mười phút nữa mới vào học. Nếu cậu đồng ý thì bây giờ tớ sẽ châm cứu cho cậu.
Dương Tử Mi nhìn đồng hồ và đáp.
- Trong lớp luôn sao?
- Ừm.
Không phải Dương Tử Mi muốn khoe khoang tài châm cứu của mình mà cô chỉ muốn dùng sự thật để chứng minh chuyện giữa cô và Hoàng Nhất Phong nhằm tránh cho những người khác không phải bóng gió gì cô nữa.
- Vậy tớ phải làm gì đây?
Hoàng Thu Nhàn hồi hộp hỏi.
- Cậu ngồi xuống đây là được.
Hoàng Nhất Phong vội nhường chỗ của mình cho Hoàng Thu Nhàn.
Các bạn cùng lớp khác nghe Dương Tử Mi nói là sẽ châm cứu ngay tại lớp học nên cũng nhanh chân chạy đến xem.
Dương Tử Mi bình thản lấy bộ kim châm cứu ra để lên bàn. Sau khi khử trùng xong cô bảo Hoàng Thu Nhàn hơi ngước đầu lên một chút và dùng kim lần lượt châm vào các huyệt đại chùy và đốc mạch vài lần. Đốc mạch là dương kinh, là nơi kiểm soát các quá trình diễn ra trong cơ thể. Dương kinh là nơi rất dễ tích tụ nhiệt và chất độc trong người. Còn đại chùy lại là mạch tiếp giáp giữa thủ tam dương kinh và đốc mạch và còn có tên gọi khác là Chư Dương Hội. Nếu có thể đả thông khí huyết ở huyệt này thì có thể giải nhiệt cho phổi và vị từ đó khiến nhiệt trong người cũng tản ra giúp cơ thể hoạt huyết, thanh nhiệt.
Trong mắt người khác, động tác của cô nhìn có vẻ đơn giản nhưng không ai biết rằng mỗi một kim cô châm vào đều tổn hao rất nhiều nội lực. Nguồn nội lực tổn hao kia còn nhiều hơn gấp mầy lần so với nguồn năng lượng bị tổn hao khi phải chạy cả ngàn mét nữa.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi vào lớp học, các bạn cùng lớp ngước lên nhìn cô một cái, ra vẻ không có gì khác lạ, sau đó lại cúi đầu chăm chú học bài.Thấy cô đến, Hoàng Nhất Phong vui vẻ kéo ghế giúp cô.- Cám ơn cậu.Dương Tử Mi khẽ cười nói.- Không cần khách sáo, cậu giúp tớ chữa bệnh nặng mùi, tớ không biết cám ơn cậu thế nào mới được đây.Hoàng Nhất Phong nói vẻ chân thành, thật thà.- Cũng chỉ tiện tay thôi, chúng ta là bạn học, cậu không cần khách sáo như thế.Lúc này, Hạ Muội ngồi phía trên cũng đưa cho Dương Tử Mi một mảnh giấy nhỏ.“Dương Tử Mi hồi đáp.“Hạ Muội cảm kích nhìn cô.Đúng lúc, cô bạn học mặt đầy mụn trứng cá Hoàng Thu Nhàn cũng đến chỗ Dương Tử Mi, cúi đầu lí nhí hỏi Dương Tử Mi:- Dương Tử Mi, cậu có thể giúp mình trị... mụn trứng cá không?Dương Tử Mi ngước mặt nhìn Hoàng Thu Nhàn.Hoàng Thu Nhàn vốn có gương mặt rất xinh xắn, da cũng trắng, chỉ là trên mặt có quá nhiều mụn trứng cá nên vẻ đẹp vốn có của cô bị che lấp mất. Cũng chính vì bị mụn nên trước giờ cô rất tự ti. Cô thường cảm thấy hầu như tất cả mọi người trên thế giới này đều đang soi mói gương mặt đầy mụn kia của mình, nên trước giờ cô thường để tóc dài che hết gần nửa khuôn mặt. Bình thường cô cũng không dám tham gia hoạt động gì, nói chuyện cũng e dè hơn các bạn khác.Sau khi biết chứng nặng mùi của Hoàng Nhất Phong được Dương Tử Mi chữa khỏi, nên Hoàng Thu Nhàn cũng thấy có chút hi vọng. Cô mong Dương Tử Mi có thể giúp cô nên mới lấy hết dũng khí chạy đến hỏi Dương Tử Mi.- Đương nhiên là được rồi. Do tinh thần của cậu không được thoải mái một thời gian dài nên cơ thể mới sinh nhiệt và tích tụ dưới da hoặc trong các kinh lạc khiến cho khí huyết và mạch bị bít lại, không lưu thông. Lâu ngày các lỗ chân lông bị bít kia bị mưng mủ và trồi lên mặt gây mụn. Cho nên hoàn toàn có thể dùng châm cứu để đả thông huyệt vị, giúp máu tuần hoàn tốt hơn để có thể thanh nhiệt giải độc.Dương Tử Mi gật đầu nói.Nghe Dương Tử Mi nói thế, một nữ sinh trước nay vốn tự ti như Hoàng Thu Nhàn cũng tự tin ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ cảm kích nhìn Dương Tử Mi nói:- Thật... thật sao?- Ừm, trị mụn trứng cá cũng đơn giản lắm.Dương Tử Mi gật đầu xác nhận.- Vậy... Khi nào cậu có thể chữa mụn giúp tớ?Hoàng Thu Nhàn vội vã hỏi.- Chỉ cần hai phút thôi. Giờ còn mười phút nữa mới vào học. Nếu cậu đồng ý thì bây giờ tớ sẽ châm cứu cho cậu.Dương Tử Mi nhìn đồng hồ và đáp.- Trong lớp luôn sao?- Ừm.Không phải Dương Tử Mi muốn khoe khoang tài châm cứu của mình mà cô chỉ muốn dùng sự thật để chứng minh chuyện giữa cô và Hoàng Nhất Phong nhằm tránh cho những người khác không phải bóng gió gì cô nữa.- Vậy tớ phải làm gì đây?Hoàng Thu Nhàn hồi hộp hỏi.- Cậu ngồi xuống đây là được.Hoàng Nhất Phong vội nhường chỗ của mình cho Hoàng Thu Nhàn.Các bạn cùng lớp khác nghe Dương Tử Mi nói là sẽ châm cứu ngay tại lớp học nên cũng nhanh chân chạy đến xem.Dương Tử Mi bình thản lấy bộ kim châm cứu ra để lên bàn. Sau khi khử trùng xong cô bảo Hoàng Thu Nhàn hơi ngước đầu lên một chút và dùng kim lần lượt châm vào các huyệt đại chùy và đốc mạch vài lần. Đốc mạch là dương kinh, là nơi kiểm soát các quá trình diễn ra trong cơ thể. Dương kinh là nơi rất dễ tích tụ nhiệt và chất độc trong người. Còn đại chùy lại là mạch tiếp giáp giữa thủ tam dương kinh và đốc mạch và còn có tên gọi khác là Chư Dương Hội. Nếu có thể đả thông khí huyết ở huyệt này thì có thể giải nhiệt cho phổi và vị từ đó khiến nhiệt trong người cũng tản ra giúp cơ thể hoạt huyết, thanh nhiệt.Trong mắt người khác, động tác của cô nhìn có vẻ đơn giản nhưng không ai biết rằng mỗi một kim cô châm vào đều tổn hao rất nhiều nội lực. Nguồn nội lực tổn hao kia còn nhiều hơn gấp mầy lần so với nguồn năng lượng bị tổn hao khi phải chạy cả ngàn mét nữa.