- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 181: Hỏa Sát, Vò Rượu Long Hổ (5)
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Nhìn thấy tấm thẻ bài đó, mắt Dương Tử Mi nhíu lại.Quả nhiên, tấm thẻ bài nọ là một vật cực kỳ may mắn. Luồng khí may mắn của nó có thể hóa giải tất cả âm sát khí do vò rượu Long Hổ phát ra. Tuy nhiên, thứ làm Dương Tử Mi kinh ngạc không phải vì luồng khí may mắn kia mà chính là vì cô cũng có một tấm thẻ bài giống như vậy. Đó chính là tấm thẻ bài bằng gỗ đào cô mua được trong tiệm của Mộ Dung Vân Thanh ngày hôm đó.- Ông à, ông có thể cho con xem tấm thẻ bài đó được không?- Được chứ!Mẫn Ngọc Lâm vui vẻ tháo tấm thẻ bài đang đeo trên cổ mình xuống đưa cho Dương Tử Mi xem và nói:- Tấm thẻ bài này do một vị cao tăng tặng cho ông khi ông đi du lịch ở vùng giáp với Tây Tạng, vị cao tăng đó nói thẻ bài này có thể bảo vệ cho ông được bình an. Ông cũng biết là bản thân ông thích sưu tầm đồ cổ, trong đó có rất nhiều thứ được khai quật từ dưới đất lên, thậm chí là có thứ được khai quật từ huyệt mộ nên ít nhiều gì cũng có âm sát khí. Cho nên, ông đeo tấm thẻ bài này cũng là để hóa giải âm sát khí. Ông để ý, mỗi lần ông mở vò rượu Long Hổ này ra thì thẻ bài kia có chút phản ứng, cứ như là cảm ứng được gì đó vậy, nên ông biết vò rượu này âm sát khí rất mạnh. Vì thế ông mới bỏ nó trong két sắt này để ngăn không cho âm sát khí của nó phát tán ra ngoài.Dương Tử Mi xem đi xem lại tấm thẻ bài nọ. Quả nhiên đó là tấm thẻ bài làm bằng gỗ đào. Hình dáng và chất liệu hoàn toàn giống với tấm thẻ bài mà cô mua được. Chỉ là hình được khắc trên tấm thẻ bài thì có khác hơn một chút so với hình trên tấm thẻ bài của cô. Tuy nhiên, cô cũng không hiểu đó là hình gì nữa.- Ông ơi, vị cao tăng đó có nói lai lịch của tấm thẻ bài này không ạ?Dương Tử Mi ra vẻ thú vị hỏi.Mẫn Ngọc Lâm lắc đầu nói:- Hôm đó là ông cứu ông ấy nên ông ấy mới tặng ông thẻ bài này và chỉ nói là nó có thể giúp ông được khỏe mạnh, bình an thôi.- Ô!Dương Tử Mi có chút thất vọng.Cô rất muốn biết một vật có luồng khí may mắn như thế rốt cuộc có lai lịch như thế nào?Đó chỉ là một tấm thẻ bài bằng gỗ đào thôi, nhưng tại sao lại không hề hấn gì sau khi trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm như thế?Dương Tử Mi trả lại thẻ bài cho Mẫn Ngọc Lâm và quay sang nhìn vò rượu Long Hổ nọ.Vò rượu đó tuy có âm sát khí rất mạnh nhưng âm sát khí của nó có thể dùng làm vật trấn nhà rất tốt. Sau này, nếu tìm được một căn nhà thích hợp, và nếu như có một vật trấn nhà tốt như chiếc vò này thì tốt biết mấy.Gần đây do thường xuyên tu luyện và cấp độ tu luyện ngày một tăng cao, thế nên Dương Tử Mi phát hiện nguyên khí của cô đã làm xáo trộn từ trường của cả nhà mình. Sự xáo trộn này có thể ảnh hưởng đến sức khỏe người thân của cô.Cho nên, cô phải nhanh chóng tìm một căn nhà khác. Một căn nhà mà cô có thể có được không gian của riêng mình, để có thể yên tâm tu luyện mà không ảnh hưởng đến người khác.Cô không muốn quy luật tam tệ ngũ khuyết của các thầy tướng số tiết lộ thiên cơ ứng nghiệm trên người mình.Nghĩ ngợi một hồi, Dương Tử Mi bất giác đưa tay sờ vào vò rượu Long Hổ kia.Đột nhiên, vù một tiếng, luồng âm sát khí lạnh lẽo phát ra từ vò rượu nọ nhanh chóng bị hút vào đầu ngón tay cô, tiếp đó chúng cuồn cuộn chạy nhanh vào cơ thể cô và tích tụ ở huyệt đan điền. Cuối cùng biến mất một cách lạ thường.Còn luồng ấm sát khí trên vò rượu kia thì ngày càng yếu hơn đi so với lúc đầu.Dương Tử Mi vô cùng kinh ngạc. Cô vội vàng rụt tay lại, luồng âm sát khí nọ cũng lập tức biến mất.Nhưng huyệt đan điền của cô cứ như một đưa trẻ ăn không đủ no vậy. Nó bắt đầu réo lên inh ỏi và muốn hút thêm nhiều âm sát khí hơn.Cô vội vận khí để trấn áp cơn đói đó và cũng để cơ thể mình trở lại bình thường.Nghĩ đến đây, Dương Tử Mi bất giác rùng mình một cái.
Nhìn thấy tấm thẻ bài đó, mắt Dương Tử Mi nhíu lại.
Quả nhiên, tấm thẻ bài nọ là một vật cực kỳ may mắn. Luồng khí may mắn của nó có thể hóa giải tất cả âm sát khí do vò rượu Long Hổ phát ra. Tuy nhiên, thứ làm Dương Tử Mi kinh ngạc không phải vì luồng khí may mắn kia mà chính là vì cô cũng có một tấm thẻ bài giống như vậy. Đó chính là tấm thẻ bài bằng gỗ đào cô mua được trong tiệm của Mộ Dung Vân Thanh ngày hôm đó.
- Ông à, ông có thể cho con xem tấm thẻ bài đó được không?
- Được chứ!
Mẫn Ngọc Lâm vui vẻ tháo tấm thẻ bài đang đeo trên cổ mình xuống đưa cho Dương Tử Mi xem và nói:
- Tấm thẻ bài này do một vị cao tăng tặng cho ông khi ông đi du lịch ở vùng giáp với Tây Tạng, vị cao tăng đó nói thẻ bài này có thể bảo vệ cho ông được bình an. Ông cũng biết là bản thân ông thích sưu tầm đồ cổ, trong đó có rất nhiều thứ được khai quật từ dưới đất lên, thậm chí là có thứ được khai quật từ huyệt mộ nên ít nhiều gì cũng có âm sát khí. Cho nên, ông đeo tấm thẻ bài này cũng là để hóa giải âm sát khí. Ông để ý, mỗi lần ông mở vò rượu Long Hổ này ra thì thẻ bài kia có chút phản ứng, cứ như là cảm ứng được gì đó vậy, nên ông biết vò rượu này âm sát khí rất mạnh. Vì thế ông mới bỏ nó trong két sắt này để ngăn không cho âm sát khí của nó phát tán ra ngoài.
Dương Tử Mi xem đi xem lại tấm thẻ bài nọ. Quả nhiên đó là tấm thẻ bài làm bằng gỗ đào. Hình dáng và chất liệu hoàn toàn giống với tấm thẻ bài mà cô mua được. Chỉ là hình được khắc trên tấm thẻ bài thì có khác hơn một chút so với hình trên tấm thẻ bài của cô. Tuy nhiên, cô cũng không hiểu đó là hình gì nữa.
- Ông ơi, vị cao tăng đó có nói lai lịch của tấm thẻ bài này không ạ?
Dương Tử Mi ra vẻ thú vị hỏi.
Mẫn Ngọc Lâm lắc đầu nói:
- Hôm đó là ông cứu ông ấy nên ông ấy mới tặng ông thẻ bài này và chỉ nói là nó có thể giúp ông được khỏe mạnh, bình an thôi.
- Ô!
Dương Tử Mi có chút thất vọng.
Cô rất muốn biết một vật có luồng khí may mắn như thế rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Đó chỉ là một tấm thẻ bài bằng gỗ đào thôi, nhưng tại sao lại không hề hấn gì sau khi trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm như thế?
Dương Tử Mi trả lại thẻ bài cho Mẫn Ngọc Lâm và quay sang nhìn vò rượu Long Hổ nọ.
Vò rượu đó tuy có âm sát khí rất mạnh nhưng âm sát khí của nó có thể dùng làm vật trấn nhà rất tốt. Sau này, nếu tìm được một căn nhà thích hợp, và nếu như có một vật trấn nhà tốt như chiếc vò này thì tốt biết mấy.
Gần đây do thường xuyên tu luyện và cấp độ tu luyện ngày một tăng cao, thế nên Dương Tử Mi phát hiện nguyên khí của cô đã làm xáo trộn từ trường của cả nhà mình. Sự xáo trộn này có thể ảnh hưởng đến sức khỏe người thân của cô.
Cho nên, cô phải nhanh chóng tìm một căn nhà khác. Một căn nhà mà cô có thể có được không gian của riêng mình, để có thể yên tâm tu luyện mà không ảnh hưởng đến người khác.
Cô không muốn quy luật tam tệ ngũ khuyết của các thầy tướng số tiết lộ thiên cơ ứng nghiệm trên người mình.
Nghĩ ngợi một hồi, Dương Tử Mi bất giác đưa tay sờ vào vò rượu Long Hổ kia.
Đột nhiên, vù một tiếng, luồng âm sát khí lạnh lẽo phát ra từ vò rượu nọ nhanh chóng bị hút vào đầu ngón tay cô, tiếp đó chúng cuồn cuộn chạy nhanh vào cơ thể cô và tích tụ ở huyệt đan điền. Cuối cùng biến mất một cách lạ thường.
Còn luồng ấm sát khí trên vò rượu kia thì ngày càng yếu hơn đi so với lúc đầu.
Dương Tử Mi vô cùng kinh ngạc. Cô vội vàng rụt tay lại, luồng âm sát khí nọ cũng lập tức biến mất.
Nhưng huyệt đan điền của cô cứ như một đưa trẻ ăn không đủ no vậy. Nó bắt đầu réo lên inh ỏi và muốn hút thêm nhiều âm sát khí hơn.
Cô vội vận khí để trấn áp cơn đói đó và cũng để cơ thể mình trở lại bình thường.
Nghĩ đến đây, Dương Tử Mi bất giác rùng mình một cái.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Nhìn thấy tấm thẻ bài đó, mắt Dương Tử Mi nhíu lại.Quả nhiên, tấm thẻ bài nọ là một vật cực kỳ may mắn. Luồng khí may mắn của nó có thể hóa giải tất cả âm sát khí do vò rượu Long Hổ phát ra. Tuy nhiên, thứ làm Dương Tử Mi kinh ngạc không phải vì luồng khí may mắn kia mà chính là vì cô cũng có một tấm thẻ bài giống như vậy. Đó chính là tấm thẻ bài bằng gỗ đào cô mua được trong tiệm của Mộ Dung Vân Thanh ngày hôm đó.- Ông à, ông có thể cho con xem tấm thẻ bài đó được không?- Được chứ!Mẫn Ngọc Lâm vui vẻ tháo tấm thẻ bài đang đeo trên cổ mình xuống đưa cho Dương Tử Mi xem và nói:- Tấm thẻ bài này do một vị cao tăng tặng cho ông khi ông đi du lịch ở vùng giáp với Tây Tạng, vị cao tăng đó nói thẻ bài này có thể bảo vệ cho ông được bình an. Ông cũng biết là bản thân ông thích sưu tầm đồ cổ, trong đó có rất nhiều thứ được khai quật từ dưới đất lên, thậm chí là có thứ được khai quật từ huyệt mộ nên ít nhiều gì cũng có âm sát khí. Cho nên, ông đeo tấm thẻ bài này cũng là để hóa giải âm sát khí. Ông để ý, mỗi lần ông mở vò rượu Long Hổ này ra thì thẻ bài kia có chút phản ứng, cứ như là cảm ứng được gì đó vậy, nên ông biết vò rượu này âm sát khí rất mạnh. Vì thế ông mới bỏ nó trong két sắt này để ngăn không cho âm sát khí của nó phát tán ra ngoài.Dương Tử Mi xem đi xem lại tấm thẻ bài nọ. Quả nhiên đó là tấm thẻ bài làm bằng gỗ đào. Hình dáng và chất liệu hoàn toàn giống với tấm thẻ bài mà cô mua được. Chỉ là hình được khắc trên tấm thẻ bài thì có khác hơn một chút so với hình trên tấm thẻ bài của cô. Tuy nhiên, cô cũng không hiểu đó là hình gì nữa.- Ông ơi, vị cao tăng đó có nói lai lịch của tấm thẻ bài này không ạ?Dương Tử Mi ra vẻ thú vị hỏi.Mẫn Ngọc Lâm lắc đầu nói:- Hôm đó là ông cứu ông ấy nên ông ấy mới tặng ông thẻ bài này và chỉ nói là nó có thể giúp ông được khỏe mạnh, bình an thôi.- Ô!Dương Tử Mi có chút thất vọng.Cô rất muốn biết một vật có luồng khí may mắn như thế rốt cuộc có lai lịch như thế nào?Đó chỉ là một tấm thẻ bài bằng gỗ đào thôi, nhưng tại sao lại không hề hấn gì sau khi trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm như thế?Dương Tử Mi trả lại thẻ bài cho Mẫn Ngọc Lâm và quay sang nhìn vò rượu Long Hổ nọ.Vò rượu đó tuy có âm sát khí rất mạnh nhưng âm sát khí của nó có thể dùng làm vật trấn nhà rất tốt. Sau này, nếu tìm được một căn nhà thích hợp, và nếu như có một vật trấn nhà tốt như chiếc vò này thì tốt biết mấy.Gần đây do thường xuyên tu luyện và cấp độ tu luyện ngày một tăng cao, thế nên Dương Tử Mi phát hiện nguyên khí của cô đã làm xáo trộn từ trường của cả nhà mình. Sự xáo trộn này có thể ảnh hưởng đến sức khỏe người thân của cô.Cho nên, cô phải nhanh chóng tìm một căn nhà khác. Một căn nhà mà cô có thể có được không gian của riêng mình, để có thể yên tâm tu luyện mà không ảnh hưởng đến người khác.Cô không muốn quy luật tam tệ ngũ khuyết của các thầy tướng số tiết lộ thiên cơ ứng nghiệm trên người mình.Nghĩ ngợi một hồi, Dương Tử Mi bất giác đưa tay sờ vào vò rượu Long Hổ kia.Đột nhiên, vù một tiếng, luồng âm sát khí lạnh lẽo phát ra từ vò rượu nọ nhanh chóng bị hút vào đầu ngón tay cô, tiếp đó chúng cuồn cuộn chạy nhanh vào cơ thể cô và tích tụ ở huyệt đan điền. Cuối cùng biến mất một cách lạ thường.Còn luồng ấm sát khí trên vò rượu kia thì ngày càng yếu hơn đi so với lúc đầu.Dương Tử Mi vô cùng kinh ngạc. Cô vội vàng rụt tay lại, luồng âm sát khí nọ cũng lập tức biến mất.Nhưng huyệt đan điền của cô cứ như một đưa trẻ ăn không đủ no vậy. Nó bắt đầu réo lên inh ỏi và muốn hút thêm nhiều âm sát khí hơn.Cô vội vận khí để trấn áp cơn đói đó và cũng để cơ thể mình trở lại bình thường.Nghĩ đến đây, Dương Tử Mi bất giác rùng mình một cái.