Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 242: Kẻ Trộm Mộ (3)

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Tống Huyền quay sang nhìn cô và chớp mắt một cái ý muốn hỏi ý kiến của cô.Dương Tử Mi cũng khẽ chớp mắt ra ý Tống Huyền có thể giao dịch.Hiểu ý Dương Tử Mi, Tống Huyền quay sang ra dấu có thể giao dịch với Hắc Xà.Hắc Xà vô cùng vui mừng. Hắn ta vội vàng dùng tay thấm nước và viết địa chỉ của hắn lên bàn để Tống Huyền đến đó. Đồng thời còn không quên cảnh báo là Tống Huyền chỉ nên đi một mình nhằm đề phòng bất trắc.- Thầy Tống, em có thể đi cùng thầy không? Em cũng muốn mở mang tầm mắt một chút.Đoán được chuyến đi này Tống Huyền rất có thể sẽ gặp nguy hiểm nên Dương Tử Mi không yên tâm để anh đi một mình.Tống Huyền cũng biết những kẻ trộm mộ phần lớn đều là những tên vô cùng gian ác và tàn nhẫn. Những chuyện bất nhân thất đức như đào bới mộ tổ tiên của người khác mà họ cũng dám làm thì có chuyện gì mà họ sợ chứ?Lúc nãy, ánh mắt thèm khát của Hắc Xà nhìn Dương Tử Mi kia Tống Huyền cũng nhìn thấy nên anh nhất quyết không để Dương Tử Mi phải gặp nguy hiểm vì mình.Thế nên, anh quay sang nói với Dương Tử Mi:- Tiểu Mi, anh đem hàng về cho em xem sau cũng được. Hơn nữa, họ cũng chỉ cho phép một mình anh đến đó thôi, nếu không họ sẽ cho là anh không có thành ý.- Nếu anh dẫn theo cô bé xinh đẹp này thì cũng được thôi, không thành vấn đề. Cứ dẫn theo đi, không sao!Hắc Xà nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt háo sắc nói.Lúc này đây, Hắc Xà cũng đang âm mưu gì đó nên hắn hi vọng Tống Huyền có thể dẫn Dương Tử Mi theo. Có vậy chúng mới có thể đạt được tiền tài và mỹ sắc cùng một lúc.Thấy tên Hắc Xà kia cười gian xảo như thế, Dương Tử Mi cũng âm thầm tính toán trong lòng.Hắn nói vậy, Tống Huyền càng không muốn dẫn Dương Tử Mi theo.Sau khi dùng nước viết lên bàn hẹn gặp Tống Huyền lúc tám giờ tối, gã Hắc Xà nọ không quên liếc Dương Tử Mi một cái rồi đứng dậy rời khỏi Mặc Hiên.- Tiểu Mi, em đừng nói gì nữa hết. Lần này anh sẽ không dẫn em đi theo đâu. Nếu dẫn em theo chẳng khác gì đẩy em vào hố lửa.Tống Huyền nghiêm giọng nói với Dương Tử Mi. Đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện nghiêm khắc như vậy với cô.- Thầy yên tâm đi, họ không làm gì được em đâu. Thầy đừng quên là em đã bắt đầu luyện nội công tâm pháp từ lúc năm tuổi đấy.Dương Tử Mi nói xong, cô liền giơ một ngón tay lên phóng ra một luồng âm sát khí.Con ruồi đang bay nhởn nhơ xung quanh hai người họ kia bị trúng âm sát khí lập tức ngã lăn ra nằm chỏng chơ dưới đất.Tống Huyền quay sang nhìn cô nghi hoặc. Anh không hiểu làm sao mà cô làm được như thế.- Thầy Tống à, em là thầy tướng số có thể xử lý bất kỳ người nào mà không ai hay biết đấy. Bọn trộm mộ kia tốt nhất là hãy ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, người bị thiệt là bọn chúng thôi.Dương Tử Mi tự tin nói.Tống Huyền chỉ biết nhìn cô mà không nói gì thêm.- Thầy à, sở dĩ em muốn đi theo thầy, ngoài việc muốn gặp bọn trộm mộ kia ra chủ yếu là muốn bảo vệ thầy thôi. Sắc tướng của thầy có điềm xấu thế nên lần này đi chắc chắn sẽ gặp họa sát thân, thầy sẽ gặp nguy hiểm đấy ạ.Vốn tin vào năng lực bói toán và xem tướng của cô nên sau khi nghe cô nói vậy, Tống Huyền do dự một hồi mới nói:- Vậy anh không đi nữa.- Giờ thầy đi hay không đều gặp nguy hiểm hết. Nếu thầy không đi, bọn chúng sẽ nghi ngờ là thầy có ý đồ khác và nhất định sẽ ra tay xử lý thầy. Nếu thầy đi thì chúng cũng sẽ gây nguy hiểm cho thầy vì lòng tham vô đáy của chúng. Cho nên cách tốt nhất bây giờ là thầy dẫn em đi cùng, em sẽ bảo vệ thầy bình an trở về.Dương Tử Mi nhìn Tống Huyền nói.Tống Huyền tuy biết những điều cô nói đều là sự thật đang hiển hiện trước mắt, tuy nhiên anh cũng không biết năng lực thực sự của bọn trộm mộ kia là như thế nào nên cũng không khỏi lo lắng cho Dương Tử Mi.Đa phần những kẻ đã có gan vào huyệt mộ thì ít nhiều đều có võ công và năng lực đặc biệt gì đó. Hơn nữa, võ công, nội lực của Dương Tử Mi cao siêu đến đâu, Tống Huyền cũng không rõ. Hiện tại, điều mà Tống Huyền biết được về năng lực của cô cũng chỉ dừng lại ở chuyện cô có khả năng bói toán, xem tướng, xem phong thủy và trừ tà, bắt quỷ rất giỏi mà thôi.

Tống Huyền quay sang nhìn cô và chớp mắt một cái ý muốn hỏi ý kiến của cô.

Dương Tử Mi cũng khẽ chớp mắt ra ý Tống Huyền có thể giao dịch.

Hiểu ý Dương Tử Mi, Tống Huyền quay sang ra dấu có thể giao dịch với Hắc Xà.

Hắc Xà vô cùng vui mừng. Hắn ta vội vàng dùng tay thấm nước và viết địa chỉ của hắn lên bàn để Tống Huyền đến đó. Đồng thời còn không quên cảnh báo là Tống Huyền chỉ nên đi một mình nhằm đề phòng bất trắc.

- Thầy Tống, em có thể đi cùng thầy không? Em cũng muốn mở mang tầm mắt một chút.

Đoán được chuyến đi này Tống Huyền rất có thể sẽ gặp nguy hiểm nên Dương Tử Mi không yên tâm để anh đi một mình.

Tống Huyền cũng biết những kẻ trộm mộ phần lớn đều là những tên vô cùng gian ác và tàn nhẫn. Những chuyện bất nhân thất đức như đào bới mộ tổ tiên của người khác mà họ cũng dám làm thì có chuyện gì mà họ sợ chứ?

Lúc nãy, ánh mắt thèm khát của Hắc Xà nhìn Dương Tử Mi kia Tống Huyền cũng nhìn thấy nên anh nhất quyết không để Dương Tử Mi phải gặp nguy hiểm vì mình.

Thế nên, anh quay sang nói với Dương Tử Mi:

- Tiểu Mi, anh đem hàng về cho em xem sau cũng được. Hơn nữa, họ cũng chỉ cho phép một mình anh đến đó thôi, nếu không họ sẽ cho là anh không có thành ý.

- Nếu anh dẫn theo cô bé xinh đẹp này thì cũng được thôi, không thành vấn đề. Cứ dẫn theo đi, không sao!

Hắc Xà nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt háo sắc nói.

Lúc này đây, Hắc Xà cũng đang âm mưu gì đó nên hắn hi vọng Tống Huyền có thể dẫn Dương Tử Mi theo. Có vậy chúng mới có thể đạt được tiền tài và mỹ sắc cùng một lúc.

Thấy tên Hắc Xà kia cười gian xảo như thế, Dương Tử Mi cũng âm thầm tính toán trong lòng.

Hắn nói vậy, Tống Huyền càng không muốn dẫn Dương Tử Mi theo.

Sau khi dùng nước viết lên bàn hẹn gặp Tống Huyền lúc tám giờ tối, gã Hắc Xà nọ không quên liếc Dương Tử Mi một cái rồi đứng dậy rời khỏi Mặc Hiên.

- Tiểu Mi, em đừng nói gì nữa hết. Lần này anh sẽ không dẫn em đi theo đâu. Nếu dẫn em theo chẳng khác gì đẩy em vào hố lửa.

Tống Huyền nghiêm giọng nói với Dương Tử Mi. Đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện nghiêm khắc như vậy với cô.

- Thầy yên tâm đi, họ không làm gì được em đâu. Thầy đừng quên là em đã bắt đầu luyện nội công tâm pháp từ lúc năm tuổi đấy.

Dương Tử Mi nói xong, cô liền giơ một ngón tay lên phóng ra một luồng âm sát khí.

Con ruồi đang bay nhởn nhơ xung quanh hai người họ kia bị trúng âm sát khí lập tức ngã lăn ra nằm chỏng chơ dưới đất.

Tống Huyền quay sang nhìn cô nghi hoặc. Anh không hiểu làm sao mà cô làm được như thế.

- Thầy Tống à, em là thầy tướng số có thể xử lý bất kỳ người nào mà không ai hay biết đấy. Bọn trộm mộ kia tốt nhất là hãy ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, người bị thiệt là bọn chúng thôi.

Dương Tử Mi tự tin nói.

Tống Huyền chỉ biết nhìn cô mà không nói gì thêm.

- Thầy à, sở dĩ em muốn đi theo thầy, ngoài việc muốn gặp bọn trộm mộ kia ra chủ yếu là muốn bảo vệ thầy thôi. Sắc tướng của thầy có điềm xấu thế nên lần này đi chắc chắn sẽ gặp họa sát thân, thầy sẽ gặp nguy hiểm đấy ạ.

Vốn tin vào năng lực bói toán và xem tướng của cô nên sau khi nghe cô nói vậy, Tống Huyền do dự một hồi mới nói:

- Vậy anh không đi nữa.

- Giờ thầy đi hay không đều gặp nguy hiểm hết. Nếu thầy không đi, bọn chúng sẽ nghi ngờ là thầy có ý đồ khác và nhất định sẽ ra tay xử lý thầy. Nếu thầy đi thì chúng cũng sẽ gây nguy hiểm cho thầy vì lòng tham vô đáy của chúng. Cho nên cách tốt nhất bây giờ là thầy dẫn em đi cùng, em sẽ bảo vệ thầy bình an trở về.

Dương Tử Mi nhìn Tống Huyền nói.

Tống Huyền tuy biết những điều cô nói đều là sự thật đang hiển hiện trước mắt, tuy nhiên anh cũng không biết năng lực thực sự của bọn trộm mộ kia là như thế nào nên cũng không khỏi lo lắng cho Dương Tử Mi.

Đa phần những kẻ đã có gan vào huyệt mộ thì ít nhiều đều có võ công và năng lực đặc biệt gì đó. Hơn nữa, võ công, nội lực của Dương Tử Mi cao siêu đến đâu, Tống Huyền cũng không rõ. Hiện tại, điều mà Tống Huyền biết được về năng lực của cô cũng chỉ dừng lại ở chuyện cô có khả năng bói toán, xem tướng, xem phong thủy và trừ tà, bắt quỷ rất giỏi mà thôi.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Tống Huyền quay sang nhìn cô và chớp mắt một cái ý muốn hỏi ý kiến của cô.Dương Tử Mi cũng khẽ chớp mắt ra ý Tống Huyền có thể giao dịch.Hiểu ý Dương Tử Mi, Tống Huyền quay sang ra dấu có thể giao dịch với Hắc Xà.Hắc Xà vô cùng vui mừng. Hắn ta vội vàng dùng tay thấm nước và viết địa chỉ của hắn lên bàn để Tống Huyền đến đó. Đồng thời còn không quên cảnh báo là Tống Huyền chỉ nên đi một mình nhằm đề phòng bất trắc.- Thầy Tống, em có thể đi cùng thầy không? Em cũng muốn mở mang tầm mắt một chút.Đoán được chuyến đi này Tống Huyền rất có thể sẽ gặp nguy hiểm nên Dương Tử Mi không yên tâm để anh đi một mình.Tống Huyền cũng biết những kẻ trộm mộ phần lớn đều là những tên vô cùng gian ác và tàn nhẫn. Những chuyện bất nhân thất đức như đào bới mộ tổ tiên của người khác mà họ cũng dám làm thì có chuyện gì mà họ sợ chứ?Lúc nãy, ánh mắt thèm khát của Hắc Xà nhìn Dương Tử Mi kia Tống Huyền cũng nhìn thấy nên anh nhất quyết không để Dương Tử Mi phải gặp nguy hiểm vì mình.Thế nên, anh quay sang nói với Dương Tử Mi:- Tiểu Mi, anh đem hàng về cho em xem sau cũng được. Hơn nữa, họ cũng chỉ cho phép một mình anh đến đó thôi, nếu không họ sẽ cho là anh không có thành ý.- Nếu anh dẫn theo cô bé xinh đẹp này thì cũng được thôi, không thành vấn đề. Cứ dẫn theo đi, không sao!Hắc Xà nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt háo sắc nói.Lúc này đây, Hắc Xà cũng đang âm mưu gì đó nên hắn hi vọng Tống Huyền có thể dẫn Dương Tử Mi theo. Có vậy chúng mới có thể đạt được tiền tài và mỹ sắc cùng một lúc.Thấy tên Hắc Xà kia cười gian xảo như thế, Dương Tử Mi cũng âm thầm tính toán trong lòng.Hắn nói vậy, Tống Huyền càng không muốn dẫn Dương Tử Mi theo.Sau khi dùng nước viết lên bàn hẹn gặp Tống Huyền lúc tám giờ tối, gã Hắc Xà nọ không quên liếc Dương Tử Mi một cái rồi đứng dậy rời khỏi Mặc Hiên.- Tiểu Mi, em đừng nói gì nữa hết. Lần này anh sẽ không dẫn em đi theo đâu. Nếu dẫn em theo chẳng khác gì đẩy em vào hố lửa.Tống Huyền nghiêm giọng nói với Dương Tử Mi. Đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện nghiêm khắc như vậy với cô.- Thầy yên tâm đi, họ không làm gì được em đâu. Thầy đừng quên là em đã bắt đầu luyện nội công tâm pháp từ lúc năm tuổi đấy.Dương Tử Mi nói xong, cô liền giơ một ngón tay lên phóng ra một luồng âm sát khí.Con ruồi đang bay nhởn nhơ xung quanh hai người họ kia bị trúng âm sát khí lập tức ngã lăn ra nằm chỏng chơ dưới đất.Tống Huyền quay sang nhìn cô nghi hoặc. Anh không hiểu làm sao mà cô làm được như thế.- Thầy Tống à, em là thầy tướng số có thể xử lý bất kỳ người nào mà không ai hay biết đấy. Bọn trộm mộ kia tốt nhất là hãy ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, người bị thiệt là bọn chúng thôi.Dương Tử Mi tự tin nói.Tống Huyền chỉ biết nhìn cô mà không nói gì thêm.- Thầy à, sở dĩ em muốn đi theo thầy, ngoài việc muốn gặp bọn trộm mộ kia ra chủ yếu là muốn bảo vệ thầy thôi. Sắc tướng của thầy có điềm xấu thế nên lần này đi chắc chắn sẽ gặp họa sát thân, thầy sẽ gặp nguy hiểm đấy ạ.Vốn tin vào năng lực bói toán và xem tướng của cô nên sau khi nghe cô nói vậy, Tống Huyền do dự một hồi mới nói:- Vậy anh không đi nữa.- Giờ thầy đi hay không đều gặp nguy hiểm hết. Nếu thầy không đi, bọn chúng sẽ nghi ngờ là thầy có ý đồ khác và nhất định sẽ ra tay xử lý thầy. Nếu thầy đi thì chúng cũng sẽ gây nguy hiểm cho thầy vì lòng tham vô đáy của chúng. Cho nên cách tốt nhất bây giờ là thầy dẫn em đi cùng, em sẽ bảo vệ thầy bình an trở về.Dương Tử Mi nhìn Tống Huyền nói.Tống Huyền tuy biết những điều cô nói đều là sự thật đang hiển hiện trước mắt, tuy nhiên anh cũng không biết năng lực thực sự của bọn trộm mộ kia là như thế nào nên cũng không khỏi lo lắng cho Dương Tử Mi.Đa phần những kẻ đã có gan vào huyệt mộ thì ít nhiều đều có võ công và năng lực đặc biệt gì đó. Hơn nữa, võ công, nội lực của Dương Tử Mi cao siêu đến đâu, Tống Huyền cũng không rõ. Hiện tại, điều mà Tống Huyền biết được về năng lực của cô cũng chỉ dừng lại ở chuyện cô có khả năng bói toán, xem tướng, xem phong thủy và trừ tà, bắt quỷ rất giỏi mà thôi.

Chương 242: Kẻ Trộm Mộ (3)