Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 249: Số phận đã định, có tránh cũng không được?

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Tính tình quyết định số phận, quý nhân không phải từ trên trời rơi xuống mà là do sự tu tâm dưỡng tính của mình mà ra. Tiểu nhân cũng không phải tự nhiên xuất hiện mà đó chính là quả báo do cách hành xử và thái độ sống của bản thân mình mà thôi. Đừng than thở là số mình không may. Muốn có số mạng may mắn thì hãy sống tốt trước đã. Thím Ngưu sở dĩ có thể gặp được quý nhân cứu mạng như Dương Tử Mi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Sau khi vào nhà, trà nước xong xuôi, Dương Tử Mi chạy ngay vào phòng lấy ra một cái quần bị sứt chỉ ra đưa cho thím Ngưu rồi ngại ngùng nói: - Cái quần này hôm nay trong tiết thể dục, con bất cẩn nên mới ra thành thế này đây. Nhận chiếc quần từ tay cô, săm soi một hồi, thím Ngưu nói: - Trời ơi, đồng phục gì mà may tệ quá. Con là con gái, quần bị rách ngay trước mặt bạn bè như thế chắc sẽ xấu hổ lắm đây. Thím phải giúp con may lại hết tất cả các đường chỉ này mới được. Có vậy lần sau mới không bị rách quần nữa. Nói xong, bà liền đứng dậy nói: - Tiều Mi, nhà thím có máy may, giờ thím mang chiếc quần này xuống may lại. Chút nữa thím mang lên cho con nhé. - Dạ, con cám ơn thím. May là có thím, nếu không ngày mai con không biết lấy đồ đâu đi học nữa. Dương Tử Mi cười ngọt lịm nói. - Con yên tâm đi. Hai mươi phút là xong ngay thôi. Thím Ngưu nói giọng chắc nịch. - Phiền thím quá. Hai mươi phút cũng đủ để thím Ngưu có thể tránh được kiếp nạn kia. Sau khi thím Ngưu rời khỏi, Dương Tử Mi liền vào phòng lôi bao đồ cổ nọ ra, lần lượt dùng phép để làm sạch đất cát và nấm mốc bám trên đó. Sau đó cô cẩn thận để tất cả chúng vào tủ bách bảo và không quên dùng bùa che mắt để đóng lại nhằm tránh bị người khác phát hiện. Mọi thứ xong xuôi, cô liền mang theo tấm thẻ bài bằng gỗ đào ra phòng khách. Cô mở ti vi nhưng mắt lại không rời khỏi tấm thẻ bài kia. Hình khắc trên tấm thẻ bài này lại có chút khác biệt so với hình trên tấm thẻ bài của Long Trục Thiên, nhưng lại khá giống với hình trên tấm thẻ bài của Mẫn Ngọc Lâm. Tuy nhiên, cũng không phải giống hoàn toàn. Đang chăm chú nghiên cứu, đột nhiên ti vi đưa tin phát hiện tám thi thể nam giới trong một xưởng thép ở ngoại ô thành phố A. Theo điều tra của cảnh sát thì tám người kia cũng chính là tám tên tội phạm chuyên trộm mộ và cũng là phạm nhân giết người mà cảnh sát đang truy nã. Nguyên nhân tử vong của họ là do tàn sát lẫn nhau. Theo nhận định ban đầu, có thể là do phân chia không đồng đều nên mới xảy ra xung đột dẫn đến huynh đệ tương tàn. Tin này truyền đi, cư dân thành phố đều nói bọn tội phạm kia chết là đáng. Dương Tử Mi cũng mỉm cười hài lòng. Cô biết cảnh sát cũng sẽ không tiếp tục điều tra làm gì. Bởi vì chuyện bọn tội phạm kia tàn sát lẫn nhau đối với cảnh sát mà nói là chuyện tốt, họ đỡ phải phiền. Còn về nguyên nhân tử vong thật sự chắc chắn họ sẽ xếp vụ án này vào dạng hồ sơ tuyệt mật, ít người được đụng đến. Đang định tắt ti vi, thì lại có một tin khẩn cấp nói là ở một góc ngã tư nọ, một người phụ nữ bị xe máy tông bị thương rất nặng khi đang băng qua đường. Xem được tin này, tim Dương Tử Mi như ngừng đập. Cô nhận ra trang phục của người bị nạn. Đúng vậy, trang phục đó hoàn toàn giống với trang phục của thím Ngưu mà cô gặp lúc nãy. “Không lẽ thím Ngưu có việc phải đi ra ngoài khi đang vá đồ giúp mình sao?”Nghĩ vậy, Dương Tử Mi liền chạy ù đến nhà thím Ngưu gõ cửa. Quả nhiên không ai ra mở. Cô liền chạy vội đến hiện trường xảy ra vụ tai nạn kia... Lúc này, có rất đông người hiếu kỳ đang đứng xung quanh. Dương Tử Mi vội vàng chen vào đám đông. Trên đường là một vệt máu to, thím Ngưu thì đang nằm thoi thóp cạnh chiếc xe máy bể nát. Cảnh tượng vô cùng thê thảm. 

Tính tình quyết định số phận, quý nhân không phải từ trên trời rơi xuống mà là do sự tu tâm dưỡng tính của mình mà ra. 

Tiểu nhân cũng không phải tự nhiên xuất hiện mà đó chính là quả báo do cách hành xử và thái độ sống của bản thân mình mà thôi. 

Đừng than thở là số mình không may. Muốn có số mạng may mắn thì hãy sống tốt trước đã. 

Thím Ngưu sở dĩ có thể gặp được quý nhân cứu mạng như Dương Tử Mi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. 

Sau khi vào nhà, trà nước xong xuôi, Dương Tử Mi chạy ngay vào phòng lấy ra một cái quần bị sứt chỉ ra đưa cho thím Ngưu rồi ngại ngùng nói: 

- Cái quần này hôm nay trong tiết thể dục, con bất cẩn nên mới ra thành thế này đây. 

Nhận chiếc quần từ tay cô, săm soi một hồi, thím Ngưu nói: 

- Trời ơi, đồng phục gì mà may tệ quá. Con là con gái, quần bị rách ngay trước mặt bạn bè như thế chắc sẽ xấu hổ lắm đây. Thím phải giúp con may lại hết tất cả các đường chỉ này mới được. Có vậy lần sau mới không bị rách quần nữa. 

Nói xong, bà liền đứng dậy nói: 

- Tiều Mi, nhà thím có máy may, giờ thím mang chiếc quần này xuống may lại. Chút nữa thím mang lên cho con nhé. 

- Dạ, con cám ơn thím. May là có thím, nếu không ngày mai con không biết lấy đồ đâu đi học nữa. 

Dương Tử Mi cười ngọt lịm nói. 

- Con yên tâm đi. Hai mươi phút là xong ngay thôi. 

Thím Ngưu nói giọng chắc nịch. 

- Phiền thím quá. 

Hai mươi phút cũng đủ để thím Ngưu có thể tránh được kiếp nạn kia. 

Sau khi thím Ngưu rời khỏi, Dương Tử Mi liền vào phòng lôi bao đồ cổ nọ ra, lần lượt dùng phép để làm sạch đất cát và nấm mốc bám trên đó. Sau đó cô cẩn thận để tất cả chúng vào tủ bách bảo và không quên dùng bùa che mắt để đóng lại nhằm tránh bị người khác phát hiện. 

Mọi thứ xong xuôi, cô liền mang theo tấm thẻ bài bằng gỗ đào ra phòng khách. Cô mở ti vi nhưng mắt lại không rời khỏi tấm thẻ bài kia. 

Hình khắc trên tấm thẻ bài này lại có chút khác biệt so với hình trên tấm thẻ bài của Long Trục Thiên, nhưng lại khá giống với hình trên tấm thẻ bài của Mẫn Ngọc Lâm. Tuy nhiên, cũng không phải giống hoàn toàn. 

Đang chăm chú nghiên cứu, đột nhiên ti vi đưa tin phát hiện tám thi thể nam giới trong một xưởng thép ở ngoại ô thành phố A. Theo điều tra của cảnh sát thì tám người kia cũng chính là tám tên tội phạm chuyên trộm mộ và cũng là phạm nhân giết người mà cảnh sát đang truy nã. Nguyên nhân tử vong của họ là do tàn sát lẫn nhau. Theo nhận định ban đầu, có thể là do phân chia không đồng đều nên mới xảy ra xung đột dẫn đến huynh đệ tương tàn. 

Tin này truyền đi, cư dân thành phố đều nói bọn tội phạm kia chết là đáng. 

Dương Tử Mi cũng mỉm cười hài lòng. 

Cô biết cảnh sát cũng sẽ không tiếp tục điều tra làm gì. Bởi vì chuyện bọn tội phạm kia tàn sát lẫn nhau đối với cảnh sát mà nói là chuyện tốt, họ đỡ phải phiền. Còn về nguyên nhân tử vong thật sự chắc chắn họ sẽ xếp vụ án này vào dạng hồ sơ tuyệt mật, ít người được đụng đến. 

Đang định tắt ti vi, thì lại có một tin khẩn cấp nói là ở một góc ngã tư nọ, một người phụ nữ bị xe máy tông bị thương rất nặng khi đang băng qua đường. 

Xem được tin này, tim Dương Tử Mi như ngừng đập. 

Cô nhận ra trang phục của người bị nạn. Đúng vậy, trang phục đó hoàn toàn giống với trang phục của thím Ngưu mà cô gặp lúc nãy. 

“Không lẽ thím Ngưu có việc phải đi ra ngoài khi đang vá đồ giúp mình sao?”

Nghĩ vậy, Dương Tử Mi liền chạy ù đến nhà thím Ngưu gõ cửa. Quả nhiên không ai ra mở. Cô liền chạy vội đến hiện trường xảy ra vụ tai nạn kia... 

Lúc này, có rất đông người hiếu kỳ đang đứng xung quanh. Dương Tử Mi vội vàng chen vào đám đông. 

Trên đường là một vệt máu to, thím Ngưu thì đang nằm thoi thóp cạnh chiếc xe máy bể nát. Cảnh tượng vô cùng thê thảm. 

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Tính tình quyết định số phận, quý nhân không phải từ trên trời rơi xuống mà là do sự tu tâm dưỡng tính của mình mà ra. Tiểu nhân cũng không phải tự nhiên xuất hiện mà đó chính là quả báo do cách hành xử và thái độ sống của bản thân mình mà thôi. Đừng than thở là số mình không may. Muốn có số mạng may mắn thì hãy sống tốt trước đã. Thím Ngưu sở dĩ có thể gặp được quý nhân cứu mạng như Dương Tử Mi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Sau khi vào nhà, trà nước xong xuôi, Dương Tử Mi chạy ngay vào phòng lấy ra một cái quần bị sứt chỉ ra đưa cho thím Ngưu rồi ngại ngùng nói: - Cái quần này hôm nay trong tiết thể dục, con bất cẩn nên mới ra thành thế này đây. Nhận chiếc quần từ tay cô, săm soi một hồi, thím Ngưu nói: - Trời ơi, đồng phục gì mà may tệ quá. Con là con gái, quần bị rách ngay trước mặt bạn bè như thế chắc sẽ xấu hổ lắm đây. Thím phải giúp con may lại hết tất cả các đường chỉ này mới được. Có vậy lần sau mới không bị rách quần nữa. Nói xong, bà liền đứng dậy nói: - Tiều Mi, nhà thím có máy may, giờ thím mang chiếc quần này xuống may lại. Chút nữa thím mang lên cho con nhé. - Dạ, con cám ơn thím. May là có thím, nếu không ngày mai con không biết lấy đồ đâu đi học nữa. Dương Tử Mi cười ngọt lịm nói. - Con yên tâm đi. Hai mươi phút là xong ngay thôi. Thím Ngưu nói giọng chắc nịch. - Phiền thím quá. Hai mươi phút cũng đủ để thím Ngưu có thể tránh được kiếp nạn kia. Sau khi thím Ngưu rời khỏi, Dương Tử Mi liền vào phòng lôi bao đồ cổ nọ ra, lần lượt dùng phép để làm sạch đất cát và nấm mốc bám trên đó. Sau đó cô cẩn thận để tất cả chúng vào tủ bách bảo và không quên dùng bùa che mắt để đóng lại nhằm tránh bị người khác phát hiện. Mọi thứ xong xuôi, cô liền mang theo tấm thẻ bài bằng gỗ đào ra phòng khách. Cô mở ti vi nhưng mắt lại không rời khỏi tấm thẻ bài kia. Hình khắc trên tấm thẻ bài này lại có chút khác biệt so với hình trên tấm thẻ bài của Long Trục Thiên, nhưng lại khá giống với hình trên tấm thẻ bài của Mẫn Ngọc Lâm. Tuy nhiên, cũng không phải giống hoàn toàn. Đang chăm chú nghiên cứu, đột nhiên ti vi đưa tin phát hiện tám thi thể nam giới trong một xưởng thép ở ngoại ô thành phố A. Theo điều tra của cảnh sát thì tám người kia cũng chính là tám tên tội phạm chuyên trộm mộ và cũng là phạm nhân giết người mà cảnh sát đang truy nã. Nguyên nhân tử vong của họ là do tàn sát lẫn nhau. Theo nhận định ban đầu, có thể là do phân chia không đồng đều nên mới xảy ra xung đột dẫn đến huynh đệ tương tàn. Tin này truyền đi, cư dân thành phố đều nói bọn tội phạm kia chết là đáng. Dương Tử Mi cũng mỉm cười hài lòng. Cô biết cảnh sát cũng sẽ không tiếp tục điều tra làm gì. Bởi vì chuyện bọn tội phạm kia tàn sát lẫn nhau đối với cảnh sát mà nói là chuyện tốt, họ đỡ phải phiền. Còn về nguyên nhân tử vong thật sự chắc chắn họ sẽ xếp vụ án này vào dạng hồ sơ tuyệt mật, ít người được đụng đến. Đang định tắt ti vi, thì lại có một tin khẩn cấp nói là ở một góc ngã tư nọ, một người phụ nữ bị xe máy tông bị thương rất nặng khi đang băng qua đường. Xem được tin này, tim Dương Tử Mi như ngừng đập. Cô nhận ra trang phục của người bị nạn. Đúng vậy, trang phục đó hoàn toàn giống với trang phục của thím Ngưu mà cô gặp lúc nãy. “Không lẽ thím Ngưu có việc phải đi ra ngoài khi đang vá đồ giúp mình sao?”Nghĩ vậy, Dương Tử Mi liền chạy ù đến nhà thím Ngưu gõ cửa. Quả nhiên không ai ra mở. Cô liền chạy vội đến hiện trường xảy ra vụ tai nạn kia... Lúc này, có rất đông người hiếu kỳ đang đứng xung quanh. Dương Tử Mi vội vàng chen vào đám đông. Trên đường là một vệt máu to, thím Ngưu thì đang nằm thoi thóp cạnh chiếc xe máy bể nát. Cảnh tượng vô cùng thê thảm. 

Chương 249: Số phận đã định, có tránh cũng không được?