- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 258: Suýt nữa thì hôn rồi
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Mộ Dung Vân Thanh kéo cửa kính xe lên. Anh ta không muốn nhìn thấy Long Trục Thiên ở đây, vào đúng lúc này. Long Trục Thiên không để ý đến anh ta mà ngước mắt nhìn lên ánh đèn hắt qua cửa sổ trên tầng, đôi mắt phượng vốn lạnh lùng bỗng phủ tràn sắc màu ấm áp, khóe môi lạnh mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười... Nhìn thấy nét mặt này của Long Trục Thiên, trong lòng Mộ Dung Vân Thanh nặng nề như bị đá tảng đè lên. Anh ta lặng lẽ nhấn ga, bẻ lái, tránh mặt Long Trục Thiên, chạy về một hướng khác mà không hề có mục đích... Long Trục Thiên đợi ở bên dưới một lát rồi ngậm ngang đóa hồng nở rộ trên miệng, thân thủ nhanh nhẹn nắm lấy một ống nước trèo lên trên như một con rắn, chỉ một phút sau anh đã nhảy vào cánh cửa sổ mà mình mong muốn. Dương Tử Mi đang say sưa thưởng thức khối phỉ thúy màu tử la lan dưới ánh đèn. Dưới ánh sáng đèn, khối phỉ thúy ấy tỏa ra ánh tím dịu dàng, đẹp tựa như mộng ảo. Trong mắt Long Trục Thiên, gương mặt của cô nổi bật lên trên nền ánh tím kia lại càng thêm đẹp xinh mờ ảo, như một bóng dáng thần tiên khắc sâu vào tâm trí và trái tim anh. Anh lặng yên đến gần cô từ phía sau... Thực ra từ lúc anh nhảy cửa sổ vào phòng thì Dương Tử Mi đã biết là anh đến rồi. Cô cố ý vờ như không biết mà cúi đầu ngắm phỉ thúy, nhưng khóe miệng thì mỉm cười và đôi mắt đã cong lên. Long Trục Thiên đến sau lưng cô, vươn đôi tay ôm lấy cần cổ mảnh mai trắng nõn, rồi cúi đầu đưa đóa hồng vẫn đang ngậm trong miệng đến trước mặt cô. Dương Tử Mi nhìn nghiêng thấy cảnh tượng trong gương thì không nhịn được mỉm cười. Long Trục Thiên nghiêm túc lạnh lùng làm động tác rất mực lả lơi phong lưu, lại mang một ý vị phong tình khác hẳn, khiến cho cõi lòng cô nhộn nhạo như thể bị một viên đá rơi vào... Cô chớp mắt tinh nghịch, rồi hơi ngẩng đầu lên, dùng miệng ngậm một đoạn khác trên cành hồng. Long Trục Thiên không hé miệng.... Hai người cùng ngậm đóa hồng kia.. Không khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng mờ ám. Cô nhìn gương mặt phóng đại đang áp sát của anh, trái tim khựng lại nửa nhịp như bị ai khẽ nhéo, sau đó lại đập điên cuồng hệt như trống nổi, làm cho hơi thở dồn dập hẳn lên... Anh cũng chẳng khác gì... Đôi con ngươi đen thẳm phớt ánh lam lẳng lặng đăm đăm nhìn hai hàng lông mi rập rờn như cánh bướm của cô. Mỗi một nhịp vỗ ấy tựa như một sợi dây mảnh nối liền với tim anh, làm cho trái tim ấy bỗng nhiên hồi hộp vô cùng! Hai người nhìn nhau chăm chú như thể muốn khảm sâu đối phương vào lòng mình vậy... Trong lòng Dương Tử Mi dấy lên khát vọng một điều gì đó... Miệng ngậm cánh hoa hồng, đôi môi mọng đỏ hơi hơi hé mở, đôi mắt bất giác nhắm hờ đợi chờ khoảnh khắc kia. Khi Long Trục Thiên đang muốn rướn đôi môi nóng bỏng tới gần, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Dương Tử Mi hoảng hốt vội vã tránh đi, đóa hồng rơi xuống đất...
Mộ Dung Vân Thanh kéo cửa kính xe lên.
Anh ta không muốn nhìn thấy Long Trục Thiên ở đây, vào đúng lúc này.
Long Trục Thiên không để ý đến anh ta mà ngước mắt nhìn lên ánh đèn hắt qua cửa sổ trên tầng, đôi mắt phượng vốn lạnh lùng bỗng phủ tràn sắc màu ấm áp, khóe môi lạnh mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười...
Nhìn thấy nét mặt này của Long Trục Thiên, trong lòng Mộ Dung Vân Thanh nặng nề như bị đá tảng đè lên.
Anh ta lặng lẽ nhấn ga, bẻ lái, tránh mặt Long Trục Thiên, chạy về một hướng khác mà không hề có mục đích...
Long Trục Thiên đợi ở bên dưới một lát rồi ngậm ngang đóa hồng nở rộ trên miệng, thân thủ nhanh nhẹn nắm lấy một ống nước trèo lên trên như một con rắn, chỉ một phút sau anh đã nhảy vào cánh cửa sổ mà mình mong muốn.
Dương Tử Mi đang say sưa thưởng thức khối phỉ thúy màu tử la lan dưới ánh đèn.
Dưới ánh sáng đèn, khối phỉ thúy ấy tỏa ra ánh tím dịu dàng, đẹp tựa như mộng ảo.
Trong mắt Long Trục Thiên, gương mặt của cô nổi bật lên trên nền ánh tím kia lại càng thêm đẹp xinh mờ ảo, như một bóng dáng thần tiên khắc sâu vào tâm trí và trái tim anh.
Anh lặng yên đến gần cô từ phía sau...
Thực ra từ lúc anh nhảy cửa sổ vào phòng thì Dương Tử Mi đã biết là anh đến rồi.
Cô cố ý vờ như không biết mà cúi đầu ngắm phỉ thúy, nhưng khóe miệng thì mỉm cười và đôi mắt đã cong lên.
Long Trục Thiên đến sau lưng cô, vươn đôi tay ôm lấy cần cổ mảnh mai trắng nõn, rồi cúi đầu đưa đóa hồng vẫn đang ngậm trong miệng đến trước mặt cô.
Dương Tử Mi nhìn nghiêng thấy cảnh tượng trong gương thì không nhịn được mỉm cười.
Long Trục Thiên nghiêm túc lạnh lùng làm động tác rất mực lả lơi phong lưu, lại mang một ý vị phong tình khác hẳn, khiến cho cõi lòng cô nhộn nhạo như thể bị một viên đá rơi vào...
Cô chớp mắt tinh nghịch, rồi hơi ngẩng đầu lên, dùng miệng ngậm một đoạn khác trên cành hồng.
Long Trục Thiên không hé miệng....
Hai người cùng ngậm đóa hồng kia..
Không khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng mờ ám.
Cô nhìn gương mặt phóng đại đang áp sát của anh, trái tim khựng lại nửa nhịp như bị ai khẽ nhéo, sau đó lại đập điên cuồng hệt như trống nổi, làm cho hơi thở dồn dập hẳn lên...
Anh cũng chẳng khác gì...
Đôi con ngươi đen thẳm phớt ánh lam lẳng lặng đăm đăm nhìn hai hàng lông mi rập rờn như cánh bướm của cô.
Mỗi một nhịp vỗ ấy tựa như một sợi dây mảnh nối liền với tim anh, làm cho trái tim ấy bỗng nhiên hồi hộp vô cùng!
Hai người nhìn nhau chăm chú như thể muốn khảm sâu đối phương vào lòng mình vậy...
Trong lòng Dương Tử Mi dấy lên khát vọng một điều gì đó...
Miệng ngậm cánh hoa hồng, đôi môi mọng đỏ hơi hơi hé mở, đôi mắt bất giác nhắm hờ đợi chờ khoảnh khắc kia.
Khi Long Trục Thiên đang muốn rướn đôi môi nóng bỏng tới gần, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Dương Tử Mi hoảng hốt vội vã tránh đi, đóa hồng rơi xuống đất...
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Mộ Dung Vân Thanh kéo cửa kính xe lên. Anh ta không muốn nhìn thấy Long Trục Thiên ở đây, vào đúng lúc này. Long Trục Thiên không để ý đến anh ta mà ngước mắt nhìn lên ánh đèn hắt qua cửa sổ trên tầng, đôi mắt phượng vốn lạnh lùng bỗng phủ tràn sắc màu ấm áp, khóe môi lạnh mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười... Nhìn thấy nét mặt này của Long Trục Thiên, trong lòng Mộ Dung Vân Thanh nặng nề như bị đá tảng đè lên. Anh ta lặng lẽ nhấn ga, bẻ lái, tránh mặt Long Trục Thiên, chạy về một hướng khác mà không hề có mục đích... Long Trục Thiên đợi ở bên dưới một lát rồi ngậm ngang đóa hồng nở rộ trên miệng, thân thủ nhanh nhẹn nắm lấy một ống nước trèo lên trên như một con rắn, chỉ một phút sau anh đã nhảy vào cánh cửa sổ mà mình mong muốn. Dương Tử Mi đang say sưa thưởng thức khối phỉ thúy màu tử la lan dưới ánh đèn. Dưới ánh sáng đèn, khối phỉ thúy ấy tỏa ra ánh tím dịu dàng, đẹp tựa như mộng ảo. Trong mắt Long Trục Thiên, gương mặt của cô nổi bật lên trên nền ánh tím kia lại càng thêm đẹp xinh mờ ảo, như một bóng dáng thần tiên khắc sâu vào tâm trí và trái tim anh. Anh lặng yên đến gần cô từ phía sau... Thực ra từ lúc anh nhảy cửa sổ vào phòng thì Dương Tử Mi đã biết là anh đến rồi. Cô cố ý vờ như không biết mà cúi đầu ngắm phỉ thúy, nhưng khóe miệng thì mỉm cười và đôi mắt đã cong lên. Long Trục Thiên đến sau lưng cô, vươn đôi tay ôm lấy cần cổ mảnh mai trắng nõn, rồi cúi đầu đưa đóa hồng vẫn đang ngậm trong miệng đến trước mặt cô. Dương Tử Mi nhìn nghiêng thấy cảnh tượng trong gương thì không nhịn được mỉm cười. Long Trục Thiên nghiêm túc lạnh lùng làm động tác rất mực lả lơi phong lưu, lại mang một ý vị phong tình khác hẳn, khiến cho cõi lòng cô nhộn nhạo như thể bị một viên đá rơi vào... Cô chớp mắt tinh nghịch, rồi hơi ngẩng đầu lên, dùng miệng ngậm một đoạn khác trên cành hồng. Long Trục Thiên không hé miệng.... Hai người cùng ngậm đóa hồng kia.. Không khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng mờ ám. Cô nhìn gương mặt phóng đại đang áp sát của anh, trái tim khựng lại nửa nhịp như bị ai khẽ nhéo, sau đó lại đập điên cuồng hệt như trống nổi, làm cho hơi thở dồn dập hẳn lên... Anh cũng chẳng khác gì... Đôi con ngươi đen thẳm phớt ánh lam lẳng lặng đăm đăm nhìn hai hàng lông mi rập rờn như cánh bướm của cô. Mỗi một nhịp vỗ ấy tựa như một sợi dây mảnh nối liền với tim anh, làm cho trái tim ấy bỗng nhiên hồi hộp vô cùng! Hai người nhìn nhau chăm chú như thể muốn khảm sâu đối phương vào lòng mình vậy... Trong lòng Dương Tử Mi dấy lên khát vọng một điều gì đó... Miệng ngậm cánh hoa hồng, đôi môi mọng đỏ hơi hơi hé mở, đôi mắt bất giác nhắm hờ đợi chờ khoảnh khắc kia. Khi Long Trục Thiên đang muốn rướn đôi môi nóng bỏng tới gần, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Dương Tử Mi hoảng hốt vội vã tránh đi, đóa hồng rơi xuống đất...