- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 279: Nhất định phải trở về (1)
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Lúc hai người bọn họ từ nhà họ Lam trở về nhà thì cũng đã hai giờ khuya. Sau chuyện vừa rồi, Dương Tử Mi không còn cảm thấy buồn ngủ gì nữa. Lúc này, cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Long Trục Thiên với vẻ muốn nói nhưng lại thôi. - Em nhìn anh như thế... có phải muốn anh hát một bài hát tiếng anh cho em nghe đúng không? Quả thật, Long Trục Thiên đoán không sai. Nghe anh hỏi thế, hai mắt Dương Tử Mi lập tức lóe sáng, cô gật đầu vài cái. - Bây giờ đã trễ rồi nên anh chỉ hát một bài thôi, hát xong thì chúng ta đi ngủ. Long Trục Thiên giơ tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, sau đó anh khẽ hát lên: Khi Long Trục Thiên vừa cất giọng hát thì cô lập tức nhận ra bài hát này. Ở kiếp trước, có một tiệm chuyên thu âm ghi hình đối diện quầy xem bói của cô thường xuyên mở bài hát này. Có lẽ ông chủ của cửa tiệm đó rất yêu thích bài hát này. Lúc đó, vốn tiếng anh của cô rất kém, ngay cả một từ đơn giản cô cũng nghe không hiểu, nhưng cô vẫn bị giai điệu của bài hát, giọng hát thâm tình của nam ca sĩ kia cuốn hút. Khi ấy, cô từng mơ ước rằng sẽ có ngày, một chàng trai tuấn tú sẽ hát tặng cô bài hát này. Bản thân cô cũng không ngờ, Long Trục Thiên sẽ hát bài hát đó! Giọng anh ấy còn hay hơn cả nam ca sĩ đã hát bài này, không những thế, mà còn từ tính, thâm tình hơn hẳn. Hơn nữa, giọng hát của Long Trục Thiên khiến cõi lòng cô dâng trào nhộn nhạo như mặt hồ dậy sóng, tựa như có một con chuyền nan nhỏ bé đang bập bềnh trên đó, khiến cô rung động... - Tên của bài hát này là gì thế? Lúc Long Trục Thiên hát xong, cảm xúc trong lòng Dương Tử Mi vẫn chưa bình ổn trở lại, cô hỏi. Đột nhiên, Long Trục Thiên cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc của cô rồi mới lên tiếng trả lời: - Bài này có nghĩa là khẽ nói yêu em! - Vậy còn lời bài hát thì thế nào? Mặc dù Dương Tử Mi có thể nghe hiểu nghĩa của lời bài hát đó, nhưng mà cô lại muốn nghe chính miệng anh nói ra. "Thì thầm nói yêu em Ôm chặt lấy anh Tựa sát vào tim em Anh nghe thấy giọng nói của em Khiến cho con tim anh trở nên rung động Tại thế giới chỉ có hai người chúng ta Chúng ta cùng nhau chia xẻ tình yêu hiếm hoi này Ánh mặt trời có màu rượu đỏ ấm áp của ban ngày Ở trong bóng đêm sâu thẳm như nhung Lòng hai ta đều hướng về nhau. Thì thầm nói yêu em Chỉ có trời xanh mới có thể nghe thấy lời thì thầm của đôi ta Lời thề tình yêu nhau mãi mãi về sau của đôi ta Sinh mệnh của anh là dành cho em Bởi vì em đã đi vào thế giới của anh Thì thầm nói yêu em Chỉ có trời xanh mới có thể nghe thấy lời thì thầm của đôi ta Lời thề tình yêu nhau mãi mãi về sau của đôi ta Sinh mệnh của anh là dành cho em Bởi vì em đã đi vào thế giới của anh Tình yêu dịu dàng như thế." Nghe chính miệng Long Trục Thiên thốt ra những lời thâm tình như thế, còn mang theo hơi thở ấm áp rót vào tai, khiến cô cảm giác như thể mình đang say. Lúc này, cô chủ động vươn tay vòng qua eo anh rồi dán mặt vào lồng ngực nóng hổi kia. Long Trục Thiên cũng ôm chặt lấy cô, hơi thở có phần gấp gáp. Anh tham lam hít sâu hương thơm toát ra từ mái tóc của cô, nhưng anh không dám nâng mặt cô lên để đòi hỏi nhiều hơn. Anh sợ rằng anh sẽ không kiềm chế được d*c v*ng của bản thân mình! Em ấy vẫn còn nhỏ! Lúc nào anh cũng tự nhắc nhở bản thân như thế! Thật ra, trong lòng Dương Tử Mi bây giờ cũng nổi lên khát vọng! Thế nhưng Long Trục Thiên chỉ ôm cô mà không có làm gì nữa thì khiến cô cảm thấy hơi thất vọng, cô bèn thở dài một hơi rồi cố gắng làm cho đầu óc của mình tỉnh táo hơn chút. - Mi Mi, em ngủ đi. Sau khi Long Trục Thiên kiềm nén d*c v*ng vừa nổi lên, anh bèn vỗ nhẹ lưng cô rồi khẽ nói. - Dạ. Dương Tử Mi lên tiếng đáp lời, sau đó cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Lúc hai người bọn họ từ nhà họ Lam trở về nhà thì cũng đã hai giờ khuya.
Sau chuyện vừa rồi, Dương Tử Mi không còn cảm thấy buồn ngủ gì nữa. Lúc này, cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Long Trục Thiên với vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
- Em nhìn anh như thế... có phải muốn anh hát một bài hát tiếng anh cho em nghe đúng không?
Quả thật, Long Trục Thiên đoán không sai.
Nghe anh hỏi thế, hai mắt Dương Tử Mi lập tức lóe sáng, cô gật đầu vài cái.
- Bây giờ đã trễ rồi nên anh chỉ hát một bài thôi, hát xong thì chúng ta đi ngủ.
Long Trục Thiên giơ tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, sau đó anh khẽ hát lên:
Khi Long Trục Thiên vừa cất giọng hát thì cô lập tức nhận ra bài hát này.
Ở kiếp trước, có một tiệm chuyên thu âm ghi hình đối diện quầy xem bói của cô thường xuyên mở bài hát này. Có lẽ ông chủ của cửa tiệm đó rất yêu thích bài hát này.
Lúc đó, vốn tiếng anh của cô rất kém, ngay cả một từ đơn giản cô cũng nghe không hiểu, nhưng cô vẫn bị giai điệu của bài hát, giọng hát thâm tình của nam ca sĩ kia cuốn hút. Khi ấy, cô từng mơ ước rằng sẽ có ngày, một chàng trai tuấn tú sẽ hát tặng cô bài hát này.
Bản thân cô cũng không ngờ, Long Trục Thiên sẽ hát bài hát đó!
Giọng anh ấy còn hay hơn cả nam ca sĩ đã hát bài này, không những thế, mà còn từ tính, thâm tình hơn hẳn. Hơn nữa, giọng hát của Long Trục Thiên khiến cõi lòng cô dâng trào nhộn nhạo như mặt hồ dậy sóng, tựa như có một con chuyền nan nhỏ bé đang bập bềnh trên đó, khiến cô rung động...
- Tên của bài hát này là gì thế?
Lúc Long Trục Thiên hát xong, cảm xúc trong lòng Dương Tử Mi vẫn chưa bình ổn trở lại, cô hỏi.
Đột nhiên, Long Trục Thiên cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc của cô rồi mới lên tiếng trả lời:
- Bài này có nghĩa là khẽ nói yêu em!
- Vậy còn lời bài hát thì thế nào?
Mặc dù Dương Tử Mi có thể nghe hiểu nghĩa của lời bài hát đó, nhưng mà cô lại muốn nghe chính miệng anh nói ra.
"Thì thầm nói yêu em
Ôm chặt lấy anh
Tựa sát vào tim em
Anh nghe thấy giọng nói của em
Khiến cho con tim anh trở nên rung động
Tại thế giới chỉ có hai người chúng ta
Chúng ta cùng nhau chia xẻ tình yêu hiếm hoi này
Ánh mặt trời có màu rượu đỏ ấm áp của ban ngày
Ở trong bóng đêm sâu thẳm như nhung
Lòng hai ta đều hướng về nhau.
Thì thầm nói yêu em
Chỉ có trời xanh mới có thể nghe thấy lời thì thầm của đôi ta
Lời thề tình yêu nhau mãi mãi về sau của đôi ta
Sinh mệnh của anh là dành cho em
Bởi vì em đã đi vào thế giới của anh
Thì thầm nói yêu em
Chỉ có trời xanh mới có thể nghe thấy lời thì thầm của đôi ta
Lời thề tình yêu nhau mãi mãi về sau của đôi ta
Sinh mệnh của anh là dành cho em
Bởi vì em đã đi vào thế giới của anh
Tình yêu dịu dàng như thế."
Nghe chính miệng Long Trục Thiên thốt ra những lời thâm tình như thế, còn mang theo hơi thở ấm áp rót vào tai, khiến cô cảm giác như thể mình đang say.
Lúc này, cô chủ động vươn tay vòng qua eo anh rồi dán mặt vào lồng ngực nóng hổi kia.
Long Trục Thiên cũng ôm chặt lấy cô, hơi thở có phần gấp gáp. Anh tham lam hít sâu hương thơm toát ra từ mái tóc của cô, nhưng anh không dám nâng mặt cô lên để đòi hỏi nhiều hơn.
Anh sợ rằng anh sẽ không kiềm chế được d*c v*ng của bản thân mình!
Em ấy vẫn còn nhỏ!
Lúc nào anh cũng tự nhắc nhở bản thân như thế!
Thật ra, trong lòng Dương Tử Mi bây giờ cũng nổi lên khát vọng!
Thế nhưng Long Trục Thiên chỉ ôm cô mà không có làm gì nữa thì khiến cô cảm thấy hơi thất vọng, cô bèn thở dài một hơi rồi cố gắng làm cho đầu óc của mình tỉnh táo hơn chút.
- Mi Mi, em ngủ đi.
Sau khi Long Trục Thiên kiềm nén d*c v*ng vừa nổi lên, anh bèn vỗ nhẹ lưng cô rồi khẽ nói.
- Dạ.
Dương Tử Mi lên tiếng đáp lời, sau đó cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Lúc hai người bọn họ từ nhà họ Lam trở về nhà thì cũng đã hai giờ khuya. Sau chuyện vừa rồi, Dương Tử Mi không còn cảm thấy buồn ngủ gì nữa. Lúc này, cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Long Trục Thiên với vẻ muốn nói nhưng lại thôi. - Em nhìn anh như thế... có phải muốn anh hát một bài hát tiếng anh cho em nghe đúng không? Quả thật, Long Trục Thiên đoán không sai. Nghe anh hỏi thế, hai mắt Dương Tử Mi lập tức lóe sáng, cô gật đầu vài cái. - Bây giờ đã trễ rồi nên anh chỉ hát một bài thôi, hát xong thì chúng ta đi ngủ. Long Trục Thiên giơ tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, sau đó anh khẽ hát lên: Khi Long Trục Thiên vừa cất giọng hát thì cô lập tức nhận ra bài hát này. Ở kiếp trước, có một tiệm chuyên thu âm ghi hình đối diện quầy xem bói của cô thường xuyên mở bài hát này. Có lẽ ông chủ của cửa tiệm đó rất yêu thích bài hát này. Lúc đó, vốn tiếng anh của cô rất kém, ngay cả một từ đơn giản cô cũng nghe không hiểu, nhưng cô vẫn bị giai điệu của bài hát, giọng hát thâm tình của nam ca sĩ kia cuốn hút. Khi ấy, cô từng mơ ước rằng sẽ có ngày, một chàng trai tuấn tú sẽ hát tặng cô bài hát này. Bản thân cô cũng không ngờ, Long Trục Thiên sẽ hát bài hát đó! Giọng anh ấy còn hay hơn cả nam ca sĩ đã hát bài này, không những thế, mà còn từ tính, thâm tình hơn hẳn. Hơn nữa, giọng hát của Long Trục Thiên khiến cõi lòng cô dâng trào nhộn nhạo như mặt hồ dậy sóng, tựa như có một con chuyền nan nhỏ bé đang bập bềnh trên đó, khiến cô rung động... - Tên của bài hát này là gì thế? Lúc Long Trục Thiên hát xong, cảm xúc trong lòng Dương Tử Mi vẫn chưa bình ổn trở lại, cô hỏi. Đột nhiên, Long Trục Thiên cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc của cô rồi mới lên tiếng trả lời: - Bài này có nghĩa là khẽ nói yêu em! - Vậy còn lời bài hát thì thế nào? Mặc dù Dương Tử Mi có thể nghe hiểu nghĩa của lời bài hát đó, nhưng mà cô lại muốn nghe chính miệng anh nói ra. "Thì thầm nói yêu em Ôm chặt lấy anh Tựa sát vào tim em Anh nghe thấy giọng nói của em Khiến cho con tim anh trở nên rung động Tại thế giới chỉ có hai người chúng ta Chúng ta cùng nhau chia xẻ tình yêu hiếm hoi này Ánh mặt trời có màu rượu đỏ ấm áp của ban ngày Ở trong bóng đêm sâu thẳm như nhung Lòng hai ta đều hướng về nhau. Thì thầm nói yêu em Chỉ có trời xanh mới có thể nghe thấy lời thì thầm của đôi ta Lời thề tình yêu nhau mãi mãi về sau của đôi ta Sinh mệnh của anh là dành cho em Bởi vì em đã đi vào thế giới của anh Thì thầm nói yêu em Chỉ có trời xanh mới có thể nghe thấy lời thì thầm của đôi ta Lời thề tình yêu nhau mãi mãi về sau của đôi ta Sinh mệnh của anh là dành cho em Bởi vì em đã đi vào thế giới của anh Tình yêu dịu dàng như thế." Nghe chính miệng Long Trục Thiên thốt ra những lời thâm tình như thế, còn mang theo hơi thở ấm áp rót vào tai, khiến cô cảm giác như thể mình đang say. Lúc này, cô chủ động vươn tay vòng qua eo anh rồi dán mặt vào lồng ngực nóng hổi kia. Long Trục Thiên cũng ôm chặt lấy cô, hơi thở có phần gấp gáp. Anh tham lam hít sâu hương thơm toát ra từ mái tóc của cô, nhưng anh không dám nâng mặt cô lên để đòi hỏi nhiều hơn. Anh sợ rằng anh sẽ không kiềm chế được d*c v*ng của bản thân mình! Em ấy vẫn còn nhỏ! Lúc nào anh cũng tự nhắc nhở bản thân như thế! Thật ra, trong lòng Dương Tử Mi bây giờ cũng nổi lên khát vọng! Thế nhưng Long Trục Thiên chỉ ôm cô mà không có làm gì nữa thì khiến cô cảm thấy hơi thất vọng, cô bèn thở dài một hơi rồi cố gắng làm cho đầu óc của mình tỉnh táo hơn chút. - Mi Mi, em ngủ đi. Sau khi Long Trục Thiên kiềm nén d*c v*ng vừa nổi lên, anh bèn vỗ nhẹ lưng cô rồi khẽ nói. - Dạ. Dương Tử Mi lên tiếng đáp lời, sau đó cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ.