Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 237: Ảnh đế đại nhân là ta (7)

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Ngày hôm sau, bởi vì đạo diễn bảo nghỉ ngơi, không cần chạy đến phim trường, Vân Y đi ra ngoài đi dạo, thuận tiện suy nghĩ một chút, cốt truyện lấy hoàn cảnh với lí do gì để Lý Tử Lâm cùng Cố Nam Sanh ở bên nhau.Vân Y vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên lại phát hiện Cố Nam Sanh, hắn một thân cải trang kín kẽ cầm hoa tươi.Hình như hôm nay là ngày giỗ mẫu thân anh ta? Ngày giỗ mẹ, cho nên hiện tại, hẳn là muốn đi thăm mộ.Vân Y bắt taxi đi theo sau, một đường đi theo tới nghĩa trang, nhìn Cố Nam Sanh vẻ mặt đau thương mà quỳ gối, kể chuyện nhân sinh một đời.Ngẩn người mãi, Vân Y dẫm phải một cây nhánh cây, phát ra một tiếng "Răng rắc".Cố Nam Sanh bừng tỉnh, "Ai?" Anh ta hướng về phía phát ra âm thanh nhìn chằm chằm, Vân Y nháy mắt đem mình chôn sau bụi cây. Haiz, mẹ nó tĩnh cảnh quẫn bách như phim ấy... tự nhiên đi theo anh ta làm cái gì... làm cái gì chứ...Đờ mờ, hôm nay nàng lại còn mặc một bộ váy đem xì, đứng sau tán cây xanh, màu đen có vẻ thực rõ ràng."Ai đó? Đi ra cho tôi." Cố Nam Sanh thanh âm có chút lạnh nhạt, khiến Vân Y cảm thấy có chút hoảng. Nếu, nếu bị Cố Nam Sanh biết mình theo dõi hắn, hơn nữa, còn nghe lén hắn nói nhiều như vậy.Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?Vân Y lúc này tâm hoảng ý loạn, mà Cố Nam Sanh bước chân, đang ngày càng đến gần phía cô.... haiz kệ đi."Là tôi." Vân Y đột nhiên xuất hiện, khiến Cố Nam Sanh nhíu chặt mày."Cô như thế nào lại ở chỗ này?" Cố Nam Sanh gắt gao nhìn chằm chằm Vân Y, giống như giây tiếp theo, nếu câu trả lời của Vân Y không khiến hắn hài lòng, hắn sẽ đem cô xé nát rồi đem cho chó ăn."Tôi, tôi, tôi......" Vân Y ánh mắt tả cố hữu vọng, hướng bốn phía nhìn nhìn, tròng mắt xoay chuyển."Tôi vừa rồi ở bên kia bái tế mợ trẻ, thấy anh đi qua, cho nên, liền tới đây." Vân Y trong đầu vừa suy nghĩ, lập tức liền bịa ra cái lý do này.Cố Nam Sanh nheo nheo mắt, biểu tình Vân Y có chút hoảng loạn, Cố Nam Sanh làm sao nhìn không ra?"Lúc tôi đi theo cũng chỉ nghĩ là người nhìn hơi hơi giống Cố ảnh đế, không nghĩ thật sự là anh, cho nên mới... tôi, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi." Vân Y cuống quít mà xin lỗi. Cô không biết Cố Nam Sanh có thể tin tưởng lời nói của cô hay không."Ừm." Cố Nam Sanh ánh mắt thâm trầm, không biết hắn suy nghĩ cái gì rồi lại nói, "Cô phải đi chưa? Cùng nhau đi ra ngoài?"Vân Y có chút xấu hổ gật gật đầu, theo sau Cố Nam Sanh từng bước một. Trên đường đi ra, bọn họ vừa vặn đi ngang qua một cái mộ, nhìn dáng vẻ, giống như là mới có người bái tế.Có hoa tươi, còn có...... Tế phẩm.Cố Nam Sanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Y, Vân Y thấy ngôi mộ kia thiếu chút nữa cảm thấy, ông trời ở giúp nàng.Hô hô."Cái kia, Cố ảnh đế, tôi, tôi......" Vân Y lắp bắp, vừa định nói có thể tự mình trở về.Cố Nam Sanh liền phát hiện bốn phía cũng chỉ có xe hắn."Cô bắt xe đến? Thôi len đi tôi đưa cô về." Cố Nam Sanh nói xong, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, "Đúng rồi, sau này, gọi tôi Nam Sanh là được, đừng mở mồm ra là Cố ảnh đế Cố ảnh đế, nghe có chút biệt nữu."*"biệt nữu" có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên)."Được." Vân Y có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng mà độ hảo cảm không có tăng, Vân Y liền biết cái này chỉ là xã giao ngoài miệng thôi."Đúng rồi, cô hiện tại ký hợp đồng với công ty chưa?" Mấy lần trước đều không nhìn thấy cô đi cùng người đại diện."Chưa ký." Vân Y lắc lắc đầu, sắc mặt nhưng thật ra thực bình tĩnh, "Tôi định quay xong bộ này rồi tìm công ty, chắc cũng không muộn đi."Vân Y thái độ lạc quan, khiến Cố Nam Sanh quay đầu nhìn, "Cô thật sự là không lo lắng chuyện không có công ty quản lý sao?"Vân Y chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nhún vai.Hai người như những lão bằng hữu, một đường trò chuyện với nhau khá vui vẻ.

Ngày hôm sau, bởi vì đạo diễn bảo nghỉ ngơi, không cần chạy đến phim trường, Vân Y đi ra ngoài đi dạo, thuận tiện suy nghĩ một chút, cốt truyện lấy hoàn cảnh với lí do gì để Lý Tử Lâm cùng Cố Nam Sanh ở bên nhau.

Vân Y vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên lại phát hiện Cố Nam Sanh, hắn một thân cải trang kín kẽ cầm hoa tươi.

Hình như hôm nay là ngày giỗ mẫu thân anh ta? Ngày giỗ mẹ, cho nên hiện tại, hẳn là muốn đi thăm mộ.

Vân Y bắt taxi đi theo sau, một đường đi theo tới nghĩa trang, nhìn Cố Nam Sanh vẻ mặt đau thương mà quỳ gối, kể chuyện nhân sinh một đời.

Ngẩn người mãi, Vân Y dẫm phải một cây nhánh cây, phát ra một tiếng "Răng rắc".

Cố Nam Sanh bừng tỉnh, "Ai?" Anh ta hướng về phía phát ra âm thanh nhìn chằm chằm, Vân Y nháy mắt đem mình chôn sau bụi cây. Haiz, mẹ nó tĩnh cảnh quẫn bách như phim ấy... tự nhiên đi theo anh ta làm cái gì... làm cái gì chứ...

Đờ mờ, hôm nay nàng lại còn mặc một bộ váy đem xì, đứng sau tán cây xanh, màu đen có vẻ thực rõ ràng.

"Ai đó? Đi ra cho tôi." Cố Nam Sanh thanh âm có chút lạnh nhạt, khiến Vân Y cảm thấy có chút hoảng. Nếu, nếu bị Cố Nam Sanh biết mình theo dõi hắn, hơn nữa, còn nghe lén hắn nói nhiều như vậy.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Vân Y lúc này tâm hoảng ý loạn, mà Cố Nam Sanh bước chân, đang ngày càng đến gần phía cô.... haiz kệ đi.

"Là tôi." Vân Y đột nhiên xuất hiện, khiến Cố Nam Sanh nhíu chặt mày.

"Cô như thế nào lại ở chỗ này?" Cố Nam Sanh gắt gao nhìn chằm chằm Vân Y, giống như giây tiếp theo, nếu câu trả lời của Vân Y không khiến hắn hài lòng, hắn sẽ đem cô xé nát rồi đem cho chó ăn.

"Tôi, tôi, tôi......" Vân Y ánh mắt tả cố hữu vọng, hướng bốn phía nhìn nhìn, tròng mắt xoay chuyển.

"Tôi vừa rồi ở bên kia bái tế mợ trẻ, thấy anh đi qua, cho nên, liền tới đây." Vân Y trong đầu vừa suy nghĩ, lập tức liền bịa ra cái lý do này.

Cố Nam Sanh nheo nheo mắt, biểu tình Vân Y có chút hoảng loạn, Cố Nam Sanh làm sao nhìn không ra?

"Lúc tôi đi theo cũng chỉ nghĩ là người nhìn hơi hơi giống Cố ảnh đế, không nghĩ thật sự là anh, cho nên mới... tôi, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi." Vân Y cuống quít mà xin lỗi. Cô không biết Cố Nam Sanh có thể tin tưởng lời nói của cô hay không.

"Ừm." Cố Nam Sanh ánh mắt thâm trầm, không biết hắn suy nghĩ cái gì rồi lại nói, "Cô phải đi chưa? Cùng nhau đi ra ngoài?"

Vân Y có chút xấu hổ gật gật đầu, theo sau Cố Nam Sanh từng bước một. Trên đường đi ra, bọn họ vừa vặn đi ngang qua một cái mộ, nhìn dáng vẻ, giống như là mới có người bái tế.

Có hoa tươi, còn có...... Tế phẩm.

Cố Nam Sanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Y, Vân Y thấy ngôi mộ kia thiếu chút nữa cảm thấy, ông trời ở giúp nàng.

Hô hô.

"Cái kia, Cố ảnh đế, tôi, tôi......" Vân Y lắp bắp, vừa định nói có thể tự mình trở về.

Cố Nam Sanh liền phát hiện bốn phía cũng chỉ có xe hắn.

"Cô bắt xe đến? Thôi len đi tôi đưa cô về." Cố Nam Sanh nói xong, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, "Đúng rồi, sau này, gọi tôi Nam Sanh là được, đừng mở mồm ra là Cố ảnh đế Cố ảnh đế, nghe có chút biệt nữu."

*"biệt nữu" có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên).

"Được." Vân Y có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng mà độ hảo cảm không có tăng, Vân Y liền biết cái này chỉ là xã giao ngoài miệng thôi.

"Đúng rồi, cô hiện tại ký hợp đồng với công ty chưa?" Mấy lần trước đều không nhìn thấy cô đi cùng người đại diện.

"Chưa ký." Vân Y lắc lắc đầu, sắc mặt nhưng thật ra thực bình tĩnh, "Tôi định quay xong bộ này rồi tìm công ty, chắc cũng không muộn đi."

Vân Y thái độ lạc quan, khiến Cố Nam Sanh quay đầu nhìn, "Cô thật sự là không lo lắng chuyện không có công ty quản lý sao?"

Vân Y chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nhún vai.

Hai người như những lão bằng hữu, một đường trò chuyện với nhau khá vui vẻ.

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Ngày hôm sau, bởi vì đạo diễn bảo nghỉ ngơi, không cần chạy đến phim trường, Vân Y đi ra ngoài đi dạo, thuận tiện suy nghĩ một chút, cốt truyện lấy hoàn cảnh với lí do gì để Lý Tử Lâm cùng Cố Nam Sanh ở bên nhau.Vân Y vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên lại phát hiện Cố Nam Sanh, hắn một thân cải trang kín kẽ cầm hoa tươi.Hình như hôm nay là ngày giỗ mẫu thân anh ta? Ngày giỗ mẹ, cho nên hiện tại, hẳn là muốn đi thăm mộ.Vân Y bắt taxi đi theo sau, một đường đi theo tới nghĩa trang, nhìn Cố Nam Sanh vẻ mặt đau thương mà quỳ gối, kể chuyện nhân sinh một đời.Ngẩn người mãi, Vân Y dẫm phải một cây nhánh cây, phát ra một tiếng "Răng rắc".Cố Nam Sanh bừng tỉnh, "Ai?" Anh ta hướng về phía phát ra âm thanh nhìn chằm chằm, Vân Y nháy mắt đem mình chôn sau bụi cây. Haiz, mẹ nó tĩnh cảnh quẫn bách như phim ấy... tự nhiên đi theo anh ta làm cái gì... làm cái gì chứ...Đờ mờ, hôm nay nàng lại còn mặc một bộ váy đem xì, đứng sau tán cây xanh, màu đen có vẻ thực rõ ràng."Ai đó? Đi ra cho tôi." Cố Nam Sanh thanh âm có chút lạnh nhạt, khiến Vân Y cảm thấy có chút hoảng. Nếu, nếu bị Cố Nam Sanh biết mình theo dõi hắn, hơn nữa, còn nghe lén hắn nói nhiều như vậy.Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?Vân Y lúc này tâm hoảng ý loạn, mà Cố Nam Sanh bước chân, đang ngày càng đến gần phía cô.... haiz kệ đi."Là tôi." Vân Y đột nhiên xuất hiện, khiến Cố Nam Sanh nhíu chặt mày."Cô như thế nào lại ở chỗ này?" Cố Nam Sanh gắt gao nhìn chằm chằm Vân Y, giống như giây tiếp theo, nếu câu trả lời của Vân Y không khiến hắn hài lòng, hắn sẽ đem cô xé nát rồi đem cho chó ăn."Tôi, tôi, tôi......" Vân Y ánh mắt tả cố hữu vọng, hướng bốn phía nhìn nhìn, tròng mắt xoay chuyển."Tôi vừa rồi ở bên kia bái tế mợ trẻ, thấy anh đi qua, cho nên, liền tới đây." Vân Y trong đầu vừa suy nghĩ, lập tức liền bịa ra cái lý do này.Cố Nam Sanh nheo nheo mắt, biểu tình Vân Y có chút hoảng loạn, Cố Nam Sanh làm sao nhìn không ra?"Lúc tôi đi theo cũng chỉ nghĩ là người nhìn hơi hơi giống Cố ảnh đế, không nghĩ thật sự là anh, cho nên mới... tôi, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi." Vân Y cuống quít mà xin lỗi. Cô không biết Cố Nam Sanh có thể tin tưởng lời nói của cô hay không."Ừm." Cố Nam Sanh ánh mắt thâm trầm, không biết hắn suy nghĩ cái gì rồi lại nói, "Cô phải đi chưa? Cùng nhau đi ra ngoài?"Vân Y có chút xấu hổ gật gật đầu, theo sau Cố Nam Sanh từng bước một. Trên đường đi ra, bọn họ vừa vặn đi ngang qua một cái mộ, nhìn dáng vẻ, giống như là mới có người bái tế.Có hoa tươi, còn có...... Tế phẩm.Cố Nam Sanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Y, Vân Y thấy ngôi mộ kia thiếu chút nữa cảm thấy, ông trời ở giúp nàng.Hô hô."Cái kia, Cố ảnh đế, tôi, tôi......" Vân Y lắp bắp, vừa định nói có thể tự mình trở về.Cố Nam Sanh liền phát hiện bốn phía cũng chỉ có xe hắn."Cô bắt xe đến? Thôi len đi tôi đưa cô về." Cố Nam Sanh nói xong, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, "Đúng rồi, sau này, gọi tôi Nam Sanh là được, đừng mở mồm ra là Cố ảnh đế Cố ảnh đế, nghe có chút biệt nữu."*"biệt nữu" có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên)."Được." Vân Y có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng mà độ hảo cảm không có tăng, Vân Y liền biết cái này chỉ là xã giao ngoài miệng thôi."Đúng rồi, cô hiện tại ký hợp đồng với công ty chưa?" Mấy lần trước đều không nhìn thấy cô đi cùng người đại diện."Chưa ký." Vân Y lắc lắc đầu, sắc mặt nhưng thật ra thực bình tĩnh, "Tôi định quay xong bộ này rồi tìm công ty, chắc cũng không muộn đi."Vân Y thái độ lạc quan, khiến Cố Nam Sanh quay đầu nhìn, "Cô thật sự là không lo lắng chuyện không có công ty quản lý sao?"Vân Y chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nhún vai.Hai người như những lão bằng hữu, một đường trò chuyện với nhau khá vui vẻ.

Chương 237: Ảnh đế đại nhân là ta (7)