Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 304: Tội vô cảm (2)

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Con gái của ông ta mới mười tuổi, thế mà lại bị chủ nhiệm khu làm nhục, ông ta muốn đi kiện thì lại bị người ta đánh đập tàn nhẫn rồi ném ra đường lớn.Suốt một tháng nay, ông ta không có nơi để kêu oan, không còn cách xoay sở, cũng không có ai giúp đỡ. Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta là châu chấu đá xe nên đều tránh né, thậm chí còn cười nhạo ông ta xui xẻo...Cho nên ông mới hận! Ông ta biết bản thân không có khả năng chống lại thế giới dơ bẩn đáng ghê tởm này. Vì thế ông ta muốn trả thù, nếu ông ta không thể sống vui vẻ thì ông ta cũng sẽ khiến tất cả mọi người không thể sống tốt. Ai bảo bọn họ biết ông ta bị bất công mà không chịu đưa tay ra giúp đỡ chứ?Nghe vong hồn nói xong, Dương tử Mi càng thêm run sợ.Đúng như thế, không phải cô cũng từng trải qua tình trạng bị cô lập đầy bất lực thế này sao? Kiếp trước, cô chỉ là một cô bé mồ côi sáu tuổi, không có người thân, vô cùng đáng thương, vô cùng khổ sở. Nhưng mấy nguuời trong thôn kia chẳng những không thương xót mà ngược lại còn kỳ thị, giẫm đạp cô, rồi đuổi cô ra khỏi thôn để chiếm lấy nhà và ruộng của gia đình cô.Cô lưu lạc bên ngoài gặp được vài người, họ có thể thương hại một con chó hoang, nhưng lại đánh mắng một đứa bé ăn xin là cô, họ xem cô như là một con vi khuẩn mang theo mầm bệnh.Lúc đó, cô cũng oán cũng hận rất nhiều! Cô hận xã hội này lạnh lùng, ích kỷ!Bởi vậy chúng ta có tư cách chỉ trích người gây ra vụ nổ này sao?Trước khi tai nạn xảy ra, chúng ta xem nhẹ sự tồn tại của ông ta, không nói giúp một câu cho sự bất công mà ông ta gặp phải, thờ ơ với sự khốn khổ của gia đình này, không để lại bất kỳ hi vọng sống nào cho ông ta. Đừng nói chúng ta là vô tội, chúng ta không giúp thì có khác gì vô cảm đâu, đó chính là một loại tội!Bởi vì, mọi người chúng ta lạnh lùng ép ông ta tới tuyệt cảnh, là do chúng ta không chịu thay đổi xã hội mới khiến người này bi thảm như vậy!Cái thời đại sa đọa tập thể thế này, phía chính quyền chỉ giỏi hống hách lạm quyền, dân chúng thì nghi kỵ, lạnh lùng với nhau, thậm chí còn hãm hại lẫn nhau, những cá thể tuyệt vọng thì gần như chẳng có ai an ủi và giúp đỡ, thế cho nên mới xuất hiện những bi kịch như chĩa mũi dùi về phía những người yếu hơn. Mọi người đừng cho rằng những thảm kịch này chỉ xảy ra với người khác mà không liên quan tới mình.Trong lúc bất cẩn, mọi người cùng ở trên một chiếc xe, nếu trong đó có một người tuyệt vọng như vậy thì tất cả đều không thể an toàn.Cho nên mọi người không được thờ ơ với sự cực khổ của người khác, vì không ai đảm bảo người tiếp theo không phải là chính bản thân mình được. Dương Tử Mi nhìn vong hồn tràn ngập oán hận trước mặt mình, tâm tình vô cùng nặng nề.Nếu ông ta không muốn đi đầu thai thì dù cô có pháp lực cao cường tới đâu đi nữa cũng không thể siêu độ cho ông ta. Nhưng trong lòng ông ta còn oán hận, nếu như không siêu độ được thì rất có thể ông ta sẽ thành ác quỷ ngàn năm.- Người cũng đã chết rồi, ông còn cần gì mà không buông xuống chứ? Dương Tử Mi mở miệng khuyên bảo.- Tôi chết rồi, nhưng người nhà tôi thì chưa, họ còn phải ở trên nhân gian này chịu đói, chịu khổ. Đám người kia sẽ càng đối xử tàn nhẫn với họ hơn nữa!Hai mắt ông ta chảy xuống hai hàng huyết lệ. Đúng vậy, Dương Tử Mi không cần mở thiên nhãn cũng có thể biết được kết cục thê thảm của cặp cô nhi quả phụ kia.Trên lưng họ sẽ phải đeo tội danh là người thân của tên phóng hỏa giết người, cả đời này còn bị người khác oán hận, nguyền rủa, bị bài xích, xua đuổi, không nơi ở và cũng chả ai thuê làm việc.Vì thế, khi chúng ta muốn phạm tội, muốn trả thù người khác thì phải suy xét đến tội danh mà người thân chúng ta phải gánh, phải biết rõ cái tội danh kia trầm trọng tới mức nào. Nếu người lớn là một tên tội phạm, thì con của người đó sẽ gặp họa, đứa bé sẽ bị cô lập, cha mẹ tên tội phạm thì sẽ bị người oán hận mỗi ngày.Trên đầu ba thước có thần minh, mong mọi người không nên vì nhất thời xúc động mà trên lưng phải gánh tội danh, khiến cho người thân của mình khổ sở.

Con gái của ông ta mới mười tuổi, thế mà lại bị chủ nhiệm khu làm nhục, ông ta muốn đi kiện thì lại bị người ta đánh đập tàn nhẫn rồi ném ra đường lớn.

Suốt một tháng nay, ông ta không có nơi để kêu oan, không còn cách xoay sở, cũng không có ai giúp đỡ. Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta là châu chấu đá xe nên đều tránh né, thậm chí còn cười nhạo ông ta xui xẻo...

Cho nên ông mới hận! 

Ông ta biết bản thân không có khả năng chống lại thế giới dơ bẩn đáng ghê tởm này. Vì thế ông ta muốn trả thù, nếu ông ta không thể sống vui vẻ thì ông ta cũng sẽ khiến tất cả mọi người không thể sống tốt. Ai bảo bọn họ biết ông ta bị bất công mà không chịu đưa tay ra giúp đỡ chứ?

Nghe vong hồn nói xong, Dương tử Mi càng thêm run sợ.

Đúng như thế, không phải cô cũng từng trải qua tình trạng bị cô lập đầy bất lực thế này sao? 

Kiếp trước, cô chỉ là một cô bé mồ côi sáu tuổi, không có người thân, vô cùng đáng thương, vô cùng khổ sở. Nhưng mấy nguuời trong thôn kia chẳng những không thương xót mà ngược lại còn kỳ thị, giẫm đạp cô, rồi đuổi cô ra khỏi thôn để chiếm lấy nhà và ruộng của gia đình cô.

Cô lưu lạc bên ngoài gặp được vài người, họ có thể thương hại một con chó hoang, nhưng lại đánh mắng một đứa bé ăn xin là cô, họ xem cô như là một con vi khuẩn mang theo mầm bệnh.

Lúc đó, cô cũng oán cũng hận rất nhiều! 

Cô hận xã hội này lạnh lùng, ích kỷ!

Bởi vậy chúng ta có tư cách chỉ trích người gây ra vụ nổ này sao?

Trước khi tai nạn xảy ra, chúng ta xem nhẹ sự tồn tại của ông ta, không nói giúp một câu cho sự bất công mà ông ta gặp phải, thờ ơ với sự khốn khổ của gia đình này, không để lại bất kỳ hi vọng sống nào cho ông ta. 

Đừng nói chúng ta là vô tội, chúng ta không giúp thì có khác gì vô cảm đâu, đó chính là một loại tội!

Bởi vì, mọi người chúng ta lạnh lùng ép ông ta tới tuyệt cảnh, là do chúng ta không chịu thay đổi xã hội mới khiến người này bi thảm như vậy!

Cái thời đại sa đọa tập thể thế này, phía chính quyền chỉ giỏi hống hách lạm quyền, dân chúng thì nghi kỵ, lạnh lùng với nhau, thậm chí còn hãm hại lẫn nhau, những cá thể tuyệt vọng thì gần như chẳng có ai an ủi và giúp đỡ, thế cho nên mới xuất hiện những bi kịch như chĩa mũi dùi về phía những người yếu hơn. 

Mọi người đừng cho rằng những thảm kịch này chỉ xảy ra với người khác mà không liên quan tới mình.

Trong lúc bất cẩn, mọi người cùng ở trên một chiếc xe, nếu trong đó có một người tuyệt vọng như vậy thì tất cả đều không thể an toàn.

Cho nên mọi người không được thờ ơ với sự cực khổ của người khác, vì không ai đảm bảo người tiếp theo không phải là chính bản thân mình được. 

Dương Tử Mi nhìn vong hồn tràn ngập oán hận trước mặt mình, tâm tình vô cùng nặng nề.

Nếu ông ta không muốn đi đầu thai thì dù cô có pháp lực cao cường tới đâu đi nữa cũng không thể siêu độ cho ông ta. Nhưng trong lòng ông ta còn oán hận, nếu như không siêu độ được thì rất có thể ông ta sẽ thành ác quỷ ngàn năm.

- Người cũng đã chết rồi, ông còn cần gì mà không buông xuống chứ? 

Dương Tử Mi mở miệng khuyên bảo.

- Tôi chết rồi, nhưng người nhà tôi thì chưa, họ còn phải ở trên nhân gian này chịu đói, chịu khổ. Đám người kia sẽ càng đối xử tàn nhẫn với họ hơn nữa!

Hai mắt ông ta chảy xuống hai hàng huyết lệ. 

Đúng vậy, Dương Tử Mi không cần mở thiên nhãn cũng có thể biết được kết cục thê thảm của cặp cô nhi quả phụ kia.

Trên lưng họ sẽ phải đeo tội danh là người thân của tên phóng hỏa giết người, cả đời này còn bị người khác oán hận, nguyền rủa, bị bài xích, xua đuổi, không nơi ở và cũng chả ai thuê làm việc.

Vì thế, khi chúng ta muốn phạm tội, muốn trả thù người khác thì phải suy xét đến tội danh mà người thân chúng ta phải gánh, phải biết rõ cái tội danh kia trầm trọng tới mức nào. 

Nếu người lớn là một tên tội phạm, thì con của người đó sẽ gặp họa, đứa bé sẽ bị cô lập, cha mẹ tên tội phạm thì sẽ bị người oán hận mỗi ngày.

Trên đầu ba thước có thần minh, mong mọi người không nên vì nhất thời xúc động mà trên lưng phải gánh tội danh, khiến cho người thân của mình khổ sở.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Con gái của ông ta mới mười tuổi, thế mà lại bị chủ nhiệm khu làm nhục, ông ta muốn đi kiện thì lại bị người ta đánh đập tàn nhẫn rồi ném ra đường lớn.Suốt một tháng nay, ông ta không có nơi để kêu oan, không còn cách xoay sở, cũng không có ai giúp đỡ. Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta là châu chấu đá xe nên đều tránh né, thậm chí còn cười nhạo ông ta xui xẻo...Cho nên ông mới hận! Ông ta biết bản thân không có khả năng chống lại thế giới dơ bẩn đáng ghê tởm này. Vì thế ông ta muốn trả thù, nếu ông ta không thể sống vui vẻ thì ông ta cũng sẽ khiến tất cả mọi người không thể sống tốt. Ai bảo bọn họ biết ông ta bị bất công mà không chịu đưa tay ra giúp đỡ chứ?Nghe vong hồn nói xong, Dương tử Mi càng thêm run sợ.Đúng như thế, không phải cô cũng từng trải qua tình trạng bị cô lập đầy bất lực thế này sao? Kiếp trước, cô chỉ là một cô bé mồ côi sáu tuổi, không có người thân, vô cùng đáng thương, vô cùng khổ sở. Nhưng mấy nguuời trong thôn kia chẳng những không thương xót mà ngược lại còn kỳ thị, giẫm đạp cô, rồi đuổi cô ra khỏi thôn để chiếm lấy nhà và ruộng của gia đình cô.Cô lưu lạc bên ngoài gặp được vài người, họ có thể thương hại một con chó hoang, nhưng lại đánh mắng một đứa bé ăn xin là cô, họ xem cô như là một con vi khuẩn mang theo mầm bệnh.Lúc đó, cô cũng oán cũng hận rất nhiều! Cô hận xã hội này lạnh lùng, ích kỷ!Bởi vậy chúng ta có tư cách chỉ trích người gây ra vụ nổ này sao?Trước khi tai nạn xảy ra, chúng ta xem nhẹ sự tồn tại của ông ta, không nói giúp một câu cho sự bất công mà ông ta gặp phải, thờ ơ với sự khốn khổ của gia đình này, không để lại bất kỳ hi vọng sống nào cho ông ta. Đừng nói chúng ta là vô tội, chúng ta không giúp thì có khác gì vô cảm đâu, đó chính là một loại tội!Bởi vì, mọi người chúng ta lạnh lùng ép ông ta tới tuyệt cảnh, là do chúng ta không chịu thay đổi xã hội mới khiến người này bi thảm như vậy!Cái thời đại sa đọa tập thể thế này, phía chính quyền chỉ giỏi hống hách lạm quyền, dân chúng thì nghi kỵ, lạnh lùng với nhau, thậm chí còn hãm hại lẫn nhau, những cá thể tuyệt vọng thì gần như chẳng có ai an ủi và giúp đỡ, thế cho nên mới xuất hiện những bi kịch như chĩa mũi dùi về phía những người yếu hơn. Mọi người đừng cho rằng những thảm kịch này chỉ xảy ra với người khác mà không liên quan tới mình.Trong lúc bất cẩn, mọi người cùng ở trên một chiếc xe, nếu trong đó có một người tuyệt vọng như vậy thì tất cả đều không thể an toàn.Cho nên mọi người không được thờ ơ với sự cực khổ của người khác, vì không ai đảm bảo người tiếp theo không phải là chính bản thân mình được. Dương Tử Mi nhìn vong hồn tràn ngập oán hận trước mặt mình, tâm tình vô cùng nặng nề.Nếu ông ta không muốn đi đầu thai thì dù cô có pháp lực cao cường tới đâu đi nữa cũng không thể siêu độ cho ông ta. Nhưng trong lòng ông ta còn oán hận, nếu như không siêu độ được thì rất có thể ông ta sẽ thành ác quỷ ngàn năm.- Người cũng đã chết rồi, ông còn cần gì mà không buông xuống chứ? Dương Tử Mi mở miệng khuyên bảo.- Tôi chết rồi, nhưng người nhà tôi thì chưa, họ còn phải ở trên nhân gian này chịu đói, chịu khổ. Đám người kia sẽ càng đối xử tàn nhẫn với họ hơn nữa!Hai mắt ông ta chảy xuống hai hàng huyết lệ. Đúng vậy, Dương Tử Mi không cần mở thiên nhãn cũng có thể biết được kết cục thê thảm của cặp cô nhi quả phụ kia.Trên lưng họ sẽ phải đeo tội danh là người thân của tên phóng hỏa giết người, cả đời này còn bị người khác oán hận, nguyền rủa, bị bài xích, xua đuổi, không nơi ở và cũng chả ai thuê làm việc.Vì thế, khi chúng ta muốn phạm tội, muốn trả thù người khác thì phải suy xét đến tội danh mà người thân chúng ta phải gánh, phải biết rõ cái tội danh kia trầm trọng tới mức nào. Nếu người lớn là một tên tội phạm, thì con của người đó sẽ gặp họa, đứa bé sẽ bị cô lập, cha mẹ tên tội phạm thì sẽ bị người oán hận mỗi ngày.Trên đầu ba thước có thần minh, mong mọi người không nên vì nhất thời xúc động mà trên lưng phải gánh tội danh, khiến cho người thân của mình khổ sở.

Chương 304: Tội vô cảm (2)