Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 317: Không thấy thẻ bài gỗ đào

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi ngồi bên giường Long Trục Thiên, cô vươn tay thử kiểm tra mạch đập của anh. Nhịp mạch đập vẫn bình thường, không hề suy yếu đi chút nào. Cô lại kiểm tra nhịp tim cùng mí mắt một chút, nhận thấy hết thảy đều bình thường.Xem ra đúng là anh ấy trúng phải Hắc Vu thuật quỷ dị rồi.- Mi Mi... Mi Mi... Từng tiếng nỉ non gọi tên cô cứ thoát ra từ miệng Long Trục Thiên.Trong mắt Dương Tử Mi toàn là đau xót, cô nắm chặt tay Long Trục Thiên, nhẹ giọng nói:- Em ở đây. Có lẽ là cảm nhận được giọng nói của cô, âm thanh mê man của Long Trục Thiên dừng lại. Gương mặt đen kia dần an tĩnh trở lại, tiếp tục chìm vào trạng thái hôn mê.- Thế nào? Em có phát hiện ra cậu ấy trúng phải vu thuật gì không?Gia Cát Nguyệt đứng một bên khẩn trương hỏi. Dương Tử Mi lắc đầu:- Mấy cái vu thuật này, em biết một chút về những vu thuật được lưu truyền ở Hoa Hạ thôi, còn lại, ngay cả cổ thuật Nam Cương em cũng không biết gì cả.- Trời ơi, phải làm sao bây giờ? Nghe nói Hắc Vu thuật của Châu Phi vô cùng quỷ dị vô cùng thâm độc, hoàn toàn không có nhân tính. Có lẽ anh phải đi mời đại vu sư Châu Phi nổi tiếng về đây rồi. Gia Cát Nguyệt lo lắng.- Anh có quen biết đại vu sư châu Phi sao?Gia Cát Nguyệt lắc đầu: - Không biết, nhưng ở Châu Phi anh cũng có một lực lượng nhất định, có thể thử tìm đại vu sư mời đến đây xem sao.- Em đi mời sư phụ của em đến đây xem thử. Kiến thức của ông uyên thâm, có lẽ ông sẽ biết được đôi chút về vu thuật này.Dương Tử Mi đau lòng vươn tay chạm vào người Long Trục Thiên, sau đó lại chạm vào gương mặt đã chuyển vàng kia. Ánh mắt lướt đến trên cổ của anh đột nhiên dừng lại. Thẻ bài gỗ đào kia đâu rồi?Cô vội vàng mở áo của Long Trục Thiên ra, quả thật không tìm thấy thẻ bài đâu cả.- Thẻ bài gỗ đào của anh ấy đâu rồi? Dương Tử Mi xoay đầu hỏi Gia Cát Nguyệt.Gia Cát Nguyệt lắc đầu.- Khi anh phát hiện ra cậu ấy, trên cổ cậu ấy không hề có thẻ bài gì cả. Có thể thẻ bài gỗ đào ấy đã lạc đi đâu mất rồi. Lạc mất?Dương Tử Mi nghe được điều này, tâm trạng lập tức trầm xuống.Cô đưa tay chạm vào thẻ bài trên cổ mình, trong lòng vô cùng bất an. - Năm đó thẻ bài gỗ đào là lễ vật đính ước của hai người phải không? Cho dù có mất thật đi chăng nữa thì sau này hai người vẫn có thể tìm một lễ vật khác mà.Gia Cát Nguyệt thấy sắc mặt của Dương Tử Mi đột nhiên biến đổi, hơi không đồng tình với suy nghĩ của cô.- Đó không phải lễ vật đính ước bình thường. Dương Tử Mi cúi xuống ôm lấy Long Trục Thiên. Thân thể anh tuy vẫn còn độ ấm nhưng không hề cử động chút gì.Cô luôn nghĩ anh có thẻ bài gỗ đào làm vật hộ thân, không có chuyện gì phải lo lắng.Nhưng Dương Tử Mi không hề lường đến chuyện một vật ngoài thân như thế hoàn toàn có thể bị lạc mất. Trong lòng cô bất chợt sinh ra cảm giác sợ hãi.Cô phải mau chóng tìm được sư phụ, hỏi sư phụ xem người có thể giải được vu thuật trên người Long Trục Thiên hay không.Cô cúi đầu xuống hôn lên trán Long Trục Thiên một cái, sau đó đứng dậy nói với Gia Cát Nguyệt: - Nhờ anh chăm sóc tốt cho anh ấy, em đi tìm sư phụ.- Được.Gia Cát Nguyệt gật gật đầu. - Anh cũng phải nhanh chóng liên lạc với bên Châu Phi kia, xem thử có thể tìm được đại vu sư hay không.- Cảm ơn anh.Dương Tử Mi tạm biệt Gia Cát Nguyệt, vội vàng gọi một chiếc taxi bên đường, nói tài xế đưa cô đến Dương gia thôn tìm sư phụ. Bây giờ cô chỉ mong sư phụ ở yên trên núi không đi lại lung tung. Nếu không, với phong cách đi không thấy người về không thấy bóng của sư phụ, cô có muốn tìm cũng không thể tìm ra.Một lát sau cô đã đến được Dương gia thôn, sau đó nhanh chóng lên núi.May quá! Sư phụ Ngọc Thanh vẫn còn ở trong điện thờ.Thấy vẻ mặt cô đi đường mệt nhọc như vậy, Ngọc Thanh liền cảm thấy khó hiểu:- Tử Mi, xảy ra chuyện gì sao? - Sư phụ, sư phụ có biết đến Hắc Vu thuật Châu Phi không?Dương Tử Mi lo lắng hỏi.- Hắc Vu thuật Châu Phi? Con hỏi cái này để làm gì? - Bạn trai của con có lẽ đã trúng phải Hắc Vu thuật Châu Phi rồi, bây giờ anh ấy hôn mê rồi, vẻ mặt khi vàng khi đen. Sư phụ, xin người đến xem anh ấy giúp con được không?Dương Tử Mi gấp đến nỗi nước mắt thi nhau rơi xuống.- Bạn trai của con? Tử Mi có bạn trai sao? Dương Tử Mi gật gật đầu, từ khi cô trọng sinh đến nay không hề giấu diếm sư phụ chuyện gì. Việc có bạn trai như này tất nhiên càng không thể giấu diếm rồi.

Dương Tử Mi ngồi bên giường Long Trục Thiên, cô vươn tay thử kiểm tra mạch đập của anh. Nhịp mạch đập vẫn bình thường, không hề suy yếu đi chút nào. Cô lại kiểm tra nhịp tim cùng mí mắt một chút, nhận thấy hết thảy đều bình thường.

Xem ra đúng là anh ấy trúng phải Hắc Vu thuật quỷ dị rồi.

- Mi Mi... Mi Mi... 

Từng tiếng nỉ non gọi tên cô cứ thoát ra từ miệng Long Trục Thiên.

Trong mắt Dương Tử Mi toàn là đau xót, cô nắm chặt tay Long Trục Thiên, nhẹ giọng nói:

- Em ở đây. 

Có lẽ là cảm nhận được giọng nói của cô, âm thanh mê man của Long Trục Thiên dừng lại. Gương mặt đen kia dần an tĩnh trở lại, tiếp tục chìm vào trạng thái hôn mê.

- Thế nào? Em có phát hiện ra cậu ấy trúng phải vu thuật gì không?

Gia Cát Nguyệt đứng một bên khẩn trương hỏi. 

Dương Tử Mi lắc đầu:

- Mấy cái vu thuật này, em biết một chút về những vu thuật được lưu truyền ở Hoa Hạ thôi, còn lại, ngay cả cổ thuật Nam Cương em cũng không biết gì cả.

- Trời ơi, phải làm sao bây giờ? Nghe nói Hắc Vu thuật của Châu Phi vô cùng quỷ dị vô cùng thâm độc, hoàn toàn không có nhân tính. Có lẽ anh phải đi mời đại vu sư Châu Phi nổi tiếng về đây rồi. 

Gia Cát Nguyệt lo lắng.

- Anh có quen biết đại vu sư châu Phi sao?

Gia Cát Nguyệt lắc đầu: 

- Không biết, nhưng ở Châu Phi anh cũng có một lực lượng nhất định, có thể thử tìm đại vu sư mời đến đây xem sao.

- Em đi mời sư phụ của em đến đây xem thử. Kiến thức của ông uyên thâm, có lẽ ông sẽ biết được đôi chút về vu thuật này.

Dương Tử Mi đau lòng vươn tay chạm vào người Long Trục Thiên, sau đó lại chạm vào gương mặt đã chuyển vàng kia. Ánh mắt lướt đến trên cổ của anh đột nhiên dừng lại. 

Thẻ bài gỗ đào kia đâu rồi?

Cô vội vàng mở áo của Long Trục Thiên ra, quả thật không tìm thấy thẻ bài đâu cả.

- Thẻ bài gỗ đào của anh ấy đâu rồi? 

Dương Tử Mi xoay đầu hỏi Gia Cát Nguyệt.

Gia Cát Nguyệt lắc đầu.

- Khi anh phát hiện ra cậu ấy, trên cổ cậu ấy không hề có thẻ bài gì cả. Có thể thẻ bài gỗ đào ấy đã lạc đi đâu mất rồi. 

Lạc mất?

Dương Tử Mi nghe được điều này, tâm trạng lập tức trầm xuống.

Cô đưa tay chạm vào thẻ bài trên cổ mình, trong lòng vô cùng bất an. 

- Năm đó thẻ bài gỗ đào là lễ vật đính ước của hai người phải không? Cho dù có mất thật đi chăng nữa thì sau này hai người vẫn có thể tìm một lễ vật khác mà.

Gia Cát Nguyệt thấy sắc mặt của Dương Tử Mi đột nhiên biến đổi, hơi không đồng tình với suy nghĩ của cô.

- Đó không phải lễ vật đính ước bình thường. 

Dương Tử Mi cúi xuống ôm lấy Long Trục Thiên. Thân thể anh tuy vẫn còn độ ấm nhưng không hề cử động chút gì.

Cô luôn nghĩ anh có thẻ bài gỗ đào làm vật hộ thân, không có chuyện gì phải lo lắng.

Nhưng Dương Tử Mi không hề lường đến chuyện một vật ngoài thân như thế hoàn toàn có thể bị lạc mất. 

Trong lòng cô bất chợt sinh ra cảm giác sợ hãi.

Cô phải mau chóng tìm được sư phụ, hỏi sư phụ xem người có thể giải được vu thuật trên người Long Trục Thiên hay không.

Cô cúi đầu xuống hôn lên trán Long Trục Thiên một cái, sau đó đứng dậy nói với Gia Cát Nguyệt: 

- Nhờ anh chăm sóc tốt cho anh ấy, em đi tìm sư phụ.

- Được.

Gia Cát Nguyệt gật gật đầu. 

- Anh cũng phải nhanh chóng liên lạc với bên Châu Phi kia, xem thử có thể tìm được đại vu sư hay không.

- Cảm ơn anh.

Dương Tử Mi tạm biệt Gia Cát Nguyệt, vội vàng gọi một chiếc taxi bên đường, nói tài xế đưa cô đến Dương gia thôn tìm sư phụ. 

Bây giờ cô chỉ mong sư phụ ở yên trên núi không đi lại lung tung. Nếu không, với phong cách đi không thấy người về không thấy bóng của sư phụ, cô có muốn tìm cũng không thể tìm ra.

Một lát sau cô đã đến được Dương gia thôn, sau đó nhanh chóng lên núi.

May quá! 

Sư phụ Ngọc Thanh vẫn còn ở trong điện thờ.

Thấy vẻ mặt cô đi đường mệt nhọc như vậy, Ngọc Thanh liền cảm thấy khó hiểu:

- Tử Mi, xảy ra chuyện gì sao? 

- Sư phụ, sư phụ có biết đến Hắc Vu thuật Châu Phi không?

Dương Tử Mi lo lắng hỏi.

- Hắc Vu thuật Châu Phi? Con hỏi cái này để làm gì? 

- Bạn trai của con có lẽ đã trúng phải Hắc Vu thuật Châu Phi rồi, bây giờ anh ấy hôn mê rồi, vẻ mặt khi vàng khi đen. Sư phụ, xin người đến xem anh ấy giúp con được không?

Dương Tử Mi gấp đến nỗi nước mắt thi nhau rơi xuống.

- Bạn trai của con? Tử Mi có bạn trai sao? 

Dương Tử Mi gật gật đầu, từ khi cô trọng sinh đến nay không hề giấu diếm sư phụ chuyện gì. Việc có bạn trai như này tất nhiên càng không thể giấu diếm rồi.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi ngồi bên giường Long Trục Thiên, cô vươn tay thử kiểm tra mạch đập của anh. Nhịp mạch đập vẫn bình thường, không hề suy yếu đi chút nào. Cô lại kiểm tra nhịp tim cùng mí mắt một chút, nhận thấy hết thảy đều bình thường.Xem ra đúng là anh ấy trúng phải Hắc Vu thuật quỷ dị rồi.- Mi Mi... Mi Mi... Từng tiếng nỉ non gọi tên cô cứ thoát ra từ miệng Long Trục Thiên.Trong mắt Dương Tử Mi toàn là đau xót, cô nắm chặt tay Long Trục Thiên, nhẹ giọng nói:- Em ở đây. Có lẽ là cảm nhận được giọng nói của cô, âm thanh mê man của Long Trục Thiên dừng lại. Gương mặt đen kia dần an tĩnh trở lại, tiếp tục chìm vào trạng thái hôn mê.- Thế nào? Em có phát hiện ra cậu ấy trúng phải vu thuật gì không?Gia Cát Nguyệt đứng một bên khẩn trương hỏi. Dương Tử Mi lắc đầu:- Mấy cái vu thuật này, em biết một chút về những vu thuật được lưu truyền ở Hoa Hạ thôi, còn lại, ngay cả cổ thuật Nam Cương em cũng không biết gì cả.- Trời ơi, phải làm sao bây giờ? Nghe nói Hắc Vu thuật của Châu Phi vô cùng quỷ dị vô cùng thâm độc, hoàn toàn không có nhân tính. Có lẽ anh phải đi mời đại vu sư Châu Phi nổi tiếng về đây rồi. Gia Cát Nguyệt lo lắng.- Anh có quen biết đại vu sư châu Phi sao?Gia Cát Nguyệt lắc đầu: - Không biết, nhưng ở Châu Phi anh cũng có một lực lượng nhất định, có thể thử tìm đại vu sư mời đến đây xem sao.- Em đi mời sư phụ của em đến đây xem thử. Kiến thức của ông uyên thâm, có lẽ ông sẽ biết được đôi chút về vu thuật này.Dương Tử Mi đau lòng vươn tay chạm vào người Long Trục Thiên, sau đó lại chạm vào gương mặt đã chuyển vàng kia. Ánh mắt lướt đến trên cổ của anh đột nhiên dừng lại. Thẻ bài gỗ đào kia đâu rồi?Cô vội vàng mở áo của Long Trục Thiên ra, quả thật không tìm thấy thẻ bài đâu cả.- Thẻ bài gỗ đào của anh ấy đâu rồi? Dương Tử Mi xoay đầu hỏi Gia Cát Nguyệt.Gia Cát Nguyệt lắc đầu.- Khi anh phát hiện ra cậu ấy, trên cổ cậu ấy không hề có thẻ bài gì cả. Có thể thẻ bài gỗ đào ấy đã lạc đi đâu mất rồi. Lạc mất?Dương Tử Mi nghe được điều này, tâm trạng lập tức trầm xuống.Cô đưa tay chạm vào thẻ bài trên cổ mình, trong lòng vô cùng bất an. - Năm đó thẻ bài gỗ đào là lễ vật đính ước của hai người phải không? Cho dù có mất thật đi chăng nữa thì sau này hai người vẫn có thể tìm một lễ vật khác mà.Gia Cát Nguyệt thấy sắc mặt của Dương Tử Mi đột nhiên biến đổi, hơi không đồng tình với suy nghĩ của cô.- Đó không phải lễ vật đính ước bình thường. Dương Tử Mi cúi xuống ôm lấy Long Trục Thiên. Thân thể anh tuy vẫn còn độ ấm nhưng không hề cử động chút gì.Cô luôn nghĩ anh có thẻ bài gỗ đào làm vật hộ thân, không có chuyện gì phải lo lắng.Nhưng Dương Tử Mi không hề lường đến chuyện một vật ngoài thân như thế hoàn toàn có thể bị lạc mất. Trong lòng cô bất chợt sinh ra cảm giác sợ hãi.Cô phải mau chóng tìm được sư phụ, hỏi sư phụ xem người có thể giải được vu thuật trên người Long Trục Thiên hay không.Cô cúi đầu xuống hôn lên trán Long Trục Thiên một cái, sau đó đứng dậy nói với Gia Cát Nguyệt: - Nhờ anh chăm sóc tốt cho anh ấy, em đi tìm sư phụ.- Được.Gia Cát Nguyệt gật gật đầu. - Anh cũng phải nhanh chóng liên lạc với bên Châu Phi kia, xem thử có thể tìm được đại vu sư hay không.- Cảm ơn anh.Dương Tử Mi tạm biệt Gia Cát Nguyệt, vội vàng gọi một chiếc taxi bên đường, nói tài xế đưa cô đến Dương gia thôn tìm sư phụ. Bây giờ cô chỉ mong sư phụ ở yên trên núi không đi lại lung tung. Nếu không, với phong cách đi không thấy người về không thấy bóng của sư phụ, cô có muốn tìm cũng không thể tìm ra.Một lát sau cô đã đến được Dương gia thôn, sau đó nhanh chóng lên núi.May quá! Sư phụ Ngọc Thanh vẫn còn ở trong điện thờ.Thấy vẻ mặt cô đi đường mệt nhọc như vậy, Ngọc Thanh liền cảm thấy khó hiểu:- Tử Mi, xảy ra chuyện gì sao? - Sư phụ, sư phụ có biết đến Hắc Vu thuật Châu Phi không?Dương Tử Mi lo lắng hỏi.- Hắc Vu thuật Châu Phi? Con hỏi cái này để làm gì? - Bạn trai của con có lẽ đã trúng phải Hắc Vu thuật Châu Phi rồi, bây giờ anh ấy hôn mê rồi, vẻ mặt khi vàng khi đen. Sư phụ, xin người đến xem anh ấy giúp con được không?Dương Tử Mi gấp đến nỗi nước mắt thi nhau rơi xuống.- Bạn trai của con? Tử Mi có bạn trai sao? Dương Tử Mi gật gật đầu, từ khi cô trọng sinh đến nay không hề giấu diếm sư phụ chuyện gì. Việc có bạn trai như này tất nhiên càng không thể giấu diếm rồi.

Chương 317: Không thấy thẻ bài gỗ đào