- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 343: Long trục thiên cũng tự kiêu (2)
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Anh muốn nó làm bạn với em lúc anh không có ở đây.Trong lời nói của Long Trục Thiên mang ý xin lỗi.- Anh không biết, mỗi lần anh đi, không biết đến khi nào mới có thể trở về. Cũng biết rằng, người gỗ này chỉ là một vật tượng trưng mà thôi, không thể thay anh ở bên cạnh em, nhưng mà... - Em hiểu mà.Dương Tử Mi mím môi cười, lấy khúc gỗ và con dao từ tay anh:- Em nhìn thấy nó cũng sẽ như đang nhìn thấy anh, nhưng mà, việc khắc gỗ này để cho em làm đi, tay nghề của anh quá kém. Long Trục Thiên không phản đối, ôm lấy cô, im lặng nhìn cô dùng dao, khắc chính xác từng chỗ trên khúc gỗ.Cô đã quen với việc khắc ngọc, đối với việc khắc gỗ này quá dễ dàng.Chưa đến hai mươi phút, Dương Tử Mi đã khắc xong một Long Trục Thiên nhỏ bằng gỗ, nét khắc rất sống động, ngay cả chiếc áo cũng như đang bay trong gió. - Anh đẹp trai quá!Long Trục Thiên nhìn người gỗ, dùng ngữ khí rất nghiêm túc và tự tin nói ra một câu không phù hợp với tính cách của anh như vậy, thật động trời.Đầu tiên, Dương Tử Mi ngẩn người, sau đó nhịn không được cười ha hả, không thể nào ngừng cười được, cười đến đau cả bụng, cả người như một con mèo nhỏ, cuộn người trong lòng anh. Long Trục Thiên vẫn nhìn cô, trong đáy mắt tràn ngập sự ôn nhu và ý cười, môi mỏng hơi cong.Dương Tử Mi cười khoảng mười phút mới có thể ngừng lại được, vừa thở, vừa cười nói:- Thật không ngờ, anh lại tự kiêu như vậy. - Chẳng lẽ anh không đẹp trai sao?Long Trục Thiên hơi nhướn đôi mày kiếm, hỏi lại.- Đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp, đẹp đến mức em yêu muốn chết luôn. Dương Tử Mi lại không nhịn được nở nụ cười.- Anh đấy, chỉ thích hợp với vẻ lạnh lùng thôi.Long Trục Thiên giả bộ bị tổn thương: - Ý của em là, anh không đẹp trai?- Đẹp, chỉ là nghe thấy anh nói như vậy, cảm thấy thật buồn cười, ha ha.Dương Tử Mi ôm cổ anh cười nói. - Em rất đẹp!Long Trục Thiên nhìn cô mặt cô dần dần ửng hồng vì cười, gương mặt giống như một đóa hoa sen xấu hổ.Dương Tử Mi sửng sốt, sau đó thẹn thùng cúi đầu, trên gương mặt trắng nõn phủ một màu hồng. Đây là lần đầu tiên Long Trục Thiên trực tiếp khen ngợi cô như vậy.Việc này khiến cho cô có chút không quen và ngượng ngùng.
Anh muốn nó làm bạn với em lúc anh không có ở đây.
Trong lời nói của Long Trục Thiên mang ý xin lỗi.
- Anh không biết, mỗi lần anh đi, không biết đến khi nào mới có thể trở về. Cũng biết rằng, người gỗ này chỉ là một vật tượng trưng mà thôi, không thể thay anh ở bên cạnh em, nhưng mà...
- Em hiểu mà.
Dương Tử Mi mím môi cười, lấy khúc gỗ và con dao từ tay anh:
- Em nhìn thấy nó cũng sẽ như đang nhìn thấy anh, nhưng mà, việc khắc gỗ này để cho em làm đi, tay nghề của anh quá kém.
Long Trục Thiên không phản đối, ôm lấy cô, im lặng nhìn cô dùng dao, khắc chính xác từng chỗ trên khúc gỗ.
Cô đã quen với việc khắc ngọc, đối với việc khắc gỗ này quá dễ dàng.
Chưa đến hai mươi phút, Dương Tử Mi đã khắc xong một Long Trục Thiên nhỏ bằng gỗ, nét khắc rất sống động, ngay cả chiếc áo cũng như đang bay trong gió.
- Anh đẹp trai quá!
Long Trục Thiên nhìn người gỗ, dùng ngữ khí rất nghiêm túc và tự tin nói ra một câu không phù hợp với tính cách của anh như vậy, thật động trời.
Đầu tiên, Dương Tử Mi ngẩn người, sau đó nhịn không được cười ha hả, không thể nào ngừng cười được, cười đến đau cả bụng, cả người như một con mèo nhỏ, cuộn người trong lòng anh.
Long Trục Thiên vẫn nhìn cô, trong đáy mắt tràn ngập sự ôn nhu và ý cười, môi mỏng hơi cong.
Dương Tử Mi cười khoảng mười phút mới có thể ngừng lại được, vừa thở, vừa cười nói:
- Thật không ngờ, anh lại tự kiêu như vậy.
- Chẳng lẽ anh không đẹp trai sao?
Long Trục Thiên hơi nhướn đôi mày kiếm, hỏi lại.
- Đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp, đẹp đến mức em yêu muốn chết luôn.
Dương Tử Mi lại không nhịn được nở nụ cười.
- Anh đấy, chỉ thích hợp với vẻ lạnh lùng thôi.
Long Trục Thiên giả bộ bị tổn thương:
- Ý của em là, anh không đẹp trai?
- Đẹp, chỉ là nghe thấy anh nói như vậy, cảm thấy thật buồn cười, ha ha.
Dương Tử Mi ôm cổ anh cười nói.
- Em rất đẹp!
Long Trục Thiên nhìn cô mặt cô dần dần ửng hồng vì cười, gương mặt giống như một đóa hoa sen xấu hổ.
Dương Tử Mi sửng sốt, sau đó thẹn thùng cúi đầu, trên gương mặt trắng nõn phủ một màu hồng.
Đây là lần đầu tiên Long Trục Thiên trực tiếp khen ngợi cô như vậy.
Việc này khiến cho cô có chút không quen và ngượng ngùng.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Anh muốn nó làm bạn với em lúc anh không có ở đây.Trong lời nói của Long Trục Thiên mang ý xin lỗi.- Anh không biết, mỗi lần anh đi, không biết đến khi nào mới có thể trở về. Cũng biết rằng, người gỗ này chỉ là một vật tượng trưng mà thôi, không thể thay anh ở bên cạnh em, nhưng mà... - Em hiểu mà.Dương Tử Mi mím môi cười, lấy khúc gỗ và con dao từ tay anh:- Em nhìn thấy nó cũng sẽ như đang nhìn thấy anh, nhưng mà, việc khắc gỗ này để cho em làm đi, tay nghề của anh quá kém. Long Trục Thiên không phản đối, ôm lấy cô, im lặng nhìn cô dùng dao, khắc chính xác từng chỗ trên khúc gỗ.Cô đã quen với việc khắc ngọc, đối với việc khắc gỗ này quá dễ dàng.Chưa đến hai mươi phút, Dương Tử Mi đã khắc xong một Long Trục Thiên nhỏ bằng gỗ, nét khắc rất sống động, ngay cả chiếc áo cũng như đang bay trong gió. - Anh đẹp trai quá!Long Trục Thiên nhìn người gỗ, dùng ngữ khí rất nghiêm túc và tự tin nói ra một câu không phù hợp với tính cách của anh như vậy, thật động trời.Đầu tiên, Dương Tử Mi ngẩn người, sau đó nhịn không được cười ha hả, không thể nào ngừng cười được, cười đến đau cả bụng, cả người như một con mèo nhỏ, cuộn người trong lòng anh. Long Trục Thiên vẫn nhìn cô, trong đáy mắt tràn ngập sự ôn nhu và ý cười, môi mỏng hơi cong.Dương Tử Mi cười khoảng mười phút mới có thể ngừng lại được, vừa thở, vừa cười nói:- Thật không ngờ, anh lại tự kiêu như vậy. - Chẳng lẽ anh không đẹp trai sao?Long Trục Thiên hơi nhướn đôi mày kiếm, hỏi lại.- Đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp, đẹp đến mức em yêu muốn chết luôn. Dương Tử Mi lại không nhịn được nở nụ cười.- Anh đấy, chỉ thích hợp với vẻ lạnh lùng thôi.Long Trục Thiên giả bộ bị tổn thương: - Ý của em là, anh không đẹp trai?- Đẹp, chỉ là nghe thấy anh nói như vậy, cảm thấy thật buồn cười, ha ha.Dương Tử Mi ôm cổ anh cười nói. - Em rất đẹp!Long Trục Thiên nhìn cô mặt cô dần dần ửng hồng vì cười, gương mặt giống như một đóa hoa sen xấu hổ.Dương Tử Mi sửng sốt, sau đó thẹn thùng cúi đầu, trên gương mặt trắng nõn phủ một màu hồng. Đây là lần đầu tiên Long Trục Thiên trực tiếp khen ngợi cô như vậy.Việc này khiến cho cô có chút không quen và ngượng ngùng.