Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 322: Nữ hoàng bệ hạ, uy vũ! 12

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Không đúng.Hẳn là nói, sau mấy ngày nay mới lại nhìn thấy Vân Y, hắn liền cảm thấy nàng có chút thay đổi, đặc biệt là ở...... ánh mắt khi nhìn hắn.Trước kia, Vân Y nhìn thấy hắn, trong mắt đều sẽ có một loại si mê.Nhưng mà hiện tại.Cái loại này si mê cũng đã không còn, chỉ là có một loại thưởng thức......Thưởng thức......Mộ Chi Cảnh không hình dung được tâm tình chính mình hiện tại.Chỉ là, thời điểm nhìn thấy phố xá kinh thành, lại cảm nhận được một cổcảm giác quen thuộc.Nơi quen thuộc trong trí nhớ, này...... hẳn mới là thích hợp với mình."A Cẩn, nhà ngươi ở cuối phố phải không?" Đột nhiên, Vân Y quay đầu hỏi Mộ Chi Cảnh.Mộ Chi Cảnh ở thời điểm Vân Y mở miệng hỏi như thế, nghi hoặc mà nhìn về phía nàng, không rõ Vân Y vì cái gì mà hỏi như thế.Dưới đáy lòng lại dâng lên một tầng cảnh giác.Có thể hay không...... Vân Y muốn lấy người nhà hắn tới uy h**p?Nhìn đáy mắt Mộ Chi Cảnh, Vân Y có chút bất đắc dĩ, có thể không đem cô trở thành người xấu xa như vậy được không?Nhưng mà Vân Y cũng biết, nếu không đem cô coi như người xấu, Mộ Chi Cảnh mới là kỳ quái.Rốt cuộc, ký chủ là đem Mộ Chi Cảnh nhốt vào trong cung.Cường đoạt dân nam...... còn không thể coi là kẻ ác sao?"Hả?" Vân Y lại chỉ có thể làm bộ không biết.Mộ Chi Cảnh người này, trong nhà cũng chỉ có một lão phụ thân.Phụ thân hắn vẫn là dựa vào hắn bán nghệ mà duy trì sinh kế.Kể từ khi Vân Y ( nguyên chủ) đem Mộ Chi Cảnh mang về trong cung.Lão phụ thân cũng không có cách kiếm sống.Bất quá, nguyên chủ cũng không phải cái loại người phát rồ gì.Nguyên chủ cũng biết Mộ Chi Cảnh còn có phụ thân già yếu ở nhà, mỗi ngày đều khiến người mang đồ vật đến cho ông lão.Bất quá hiện tại, Vân Y lại đột nhiên nhớ tới một cái vấn đề lúc trước cô xem nhẹ.Ở trong cốt truyện, nguyên nhân khiến Mộ Chi Cảnh căm hận nguyên chủ như thế, không màng nguyên chủ lấy lòng hắn, chính là......Sau này phụ thân Mộ Chi Cảnh chết đi, Mộ Chi Cảnh, lại không ở bên người phụng dưỡng, chỉ nghe được tin phụ thân qua đời từ miệng kẻ khác.Cho nên sau này Mộ Chi Cảnh mới có thể căm hận nguyên chủ như thế.Đờ mờ, chi tiết quan trọng như thế, cô như thế nào hiện tại mới chú ý tới.Hiện tại tới lúc phụ thân Mộ Chi Cảnh qua đời còn có một đoạn thời gian.Hẳn là còn có thể cứu chữa.Bất quá, ánh mắt cảnh giác của Mộ Chi Cảnh khiến Vân Y thật sự không biết nên nói cái gì.Cô thật sự rất bất đắc dĩ, cô thật sự một lòng hướng thiện."Đúng vậy." Mộ Chi Cảnh bị Vân Y như thế nhìn chằm chằm vào, không có cách nào, đành phải gật gật đầu."Như vậy, chúng ta đây ăn cơm xong liền tới nhà ngươi nhìn đi." Vân Y không để ý nói.Đối với Mộ Chi Cảnh phụ thân, hành vi lúc trước của nguyên chủ vẫn là có chút không ổn thỏa.Nếu đúng là nàng ấy thích Mộ Chi Cảnh.Cộng thêm địa vị là nữ hoàng.Cho người chăm sóc một lão nhân thì khó khăn đến mức nào?Mộ Chi Cảnh lại lần nữa líu lưỡi mà nhìn về phía Vân Y, đây là lần đầu tiên...... Nàng hướng chính mình đưa ra vấn đề như vậy.Trước kia...... Đều là nàng tự chủ trương, tự cho là đúng...... Muốn như thế nào liền như thế ấy."Được."

Không đúng.

Hẳn là nói, sau mấy ngày nay mới lại nhìn thấy Vân Y, hắn liền cảm thấy nàng có chút thay đổi, đặc biệt là ở...... ánh mắt khi nhìn hắn.

Trước kia, Vân Y nhìn thấy hắn, trong mắt đều sẽ có một loại si mê.

Nhưng mà hiện tại.

Cái loại này si mê cũng đã không còn, chỉ là có một loại thưởng thức......

Thưởng thức......

Mộ Chi Cảnh không hình dung được tâm tình chính mình hiện tại.

Chỉ là, thời điểm nhìn thấy phố xá kinh thành, lại cảm nhận được một cổcảm giác quen thuộc.

Nơi quen thuộc trong trí nhớ, này...... hẳn mới là thích hợp với mình.

"A Cẩn, nhà ngươi ở cuối phố phải không?" Đột nhiên, Vân Y quay đầu hỏi Mộ Chi Cảnh.

Mộ Chi Cảnh ở thời điểm Vân Y mở miệng hỏi như thế, nghi hoặc mà nhìn về phía nàng, không rõ Vân Y vì cái gì mà hỏi như thế.

Dưới đáy lòng lại dâng lên một tầng cảnh giác.

Có thể hay không...... Vân Y muốn lấy người nhà hắn tới uy h**p?

Nhìn đáy mắt Mộ Chi Cảnh, Vân Y có chút bất đắc dĩ, có thể không đem cô trở thành người xấu xa như vậy được không?

Nhưng mà Vân Y cũng biết, nếu không đem cô coi như người xấu, Mộ Chi Cảnh mới là kỳ quái.

Rốt cuộc, ký chủ là đem Mộ Chi Cảnh nhốt vào trong cung.

Cường đoạt dân nam...... còn không thể coi là kẻ ác sao?

"Hả?" Vân Y lại chỉ có thể làm bộ không biết.

Mộ Chi Cảnh người này, trong nhà cũng chỉ có một lão phụ thân.

Phụ thân hắn vẫn là dựa vào hắn bán nghệ mà duy trì sinh kế.

Kể từ khi Vân Y ( nguyên chủ) đem Mộ Chi Cảnh mang về trong cung.

Lão phụ thân cũng không có cách kiếm sống.

Bất quá, nguyên chủ cũng không phải cái loại người phát rồ gì.

Nguyên chủ cũng biết Mộ Chi Cảnh còn có phụ thân già yếu ở nhà, mỗi ngày đều khiến người mang đồ vật đến cho ông lão.

Bất quá hiện tại, Vân Y lại đột nhiên nhớ tới một cái vấn đề lúc trước cô xem nhẹ.

Ở trong cốt truyện, nguyên nhân khiến Mộ Chi Cảnh căm hận nguyên chủ như thế, không màng nguyên chủ lấy lòng hắn, chính là......

Sau này phụ thân Mộ Chi Cảnh chết đi, Mộ Chi Cảnh, lại không ở bên người phụng dưỡng, chỉ nghe được tin phụ thân qua đời từ miệng kẻ khác.

Cho nên sau này Mộ Chi Cảnh mới có thể căm hận nguyên chủ như thế.

Đờ mờ, chi tiết quan trọng như thế, cô như thế nào hiện tại mới chú ý tới.

Hiện tại tới lúc phụ thân Mộ Chi Cảnh qua đời còn có một đoạn thời gian.

Hẳn là còn có thể cứu chữa.

Bất quá, ánh mắt cảnh giác của Mộ Chi Cảnh khiến Vân Y thật sự không biết nên nói cái gì.

Cô thật sự rất bất đắc dĩ, cô thật sự một lòng hướng thiện.

"Đúng vậy." Mộ Chi Cảnh bị Vân Y như thế nhìn chằm chằm vào, không có cách nào, đành phải gật gật đầu.

"Như vậy, chúng ta đây ăn cơm xong liền tới nhà ngươi nhìn đi." Vân Y không để ý nói.

Đối với Mộ Chi Cảnh phụ thân, hành vi lúc trước của nguyên chủ vẫn là có chút không ổn thỏa.

Nếu đúng là nàng ấy thích Mộ Chi Cảnh.

Cộng thêm địa vị là nữ hoàng.

Cho người chăm sóc một lão nhân thì khó khăn đến mức nào?

Mộ Chi Cảnh lại lần nữa líu lưỡi mà nhìn về phía Vân Y, đây là lần đầu tiên...... Nàng hướng chính mình đưa ra vấn đề như vậy.

Trước kia...... Đều là nàng tự chủ trương, tự cho là đúng...... Muốn như thế nào liền như thế ấy.

"Được."

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Không đúng.Hẳn là nói, sau mấy ngày nay mới lại nhìn thấy Vân Y, hắn liền cảm thấy nàng có chút thay đổi, đặc biệt là ở...... ánh mắt khi nhìn hắn.Trước kia, Vân Y nhìn thấy hắn, trong mắt đều sẽ có một loại si mê.Nhưng mà hiện tại.Cái loại này si mê cũng đã không còn, chỉ là có một loại thưởng thức......Thưởng thức......Mộ Chi Cảnh không hình dung được tâm tình chính mình hiện tại.Chỉ là, thời điểm nhìn thấy phố xá kinh thành, lại cảm nhận được một cổcảm giác quen thuộc.Nơi quen thuộc trong trí nhớ, này...... hẳn mới là thích hợp với mình."A Cẩn, nhà ngươi ở cuối phố phải không?" Đột nhiên, Vân Y quay đầu hỏi Mộ Chi Cảnh.Mộ Chi Cảnh ở thời điểm Vân Y mở miệng hỏi như thế, nghi hoặc mà nhìn về phía nàng, không rõ Vân Y vì cái gì mà hỏi như thế.Dưới đáy lòng lại dâng lên một tầng cảnh giác.Có thể hay không...... Vân Y muốn lấy người nhà hắn tới uy h**p?Nhìn đáy mắt Mộ Chi Cảnh, Vân Y có chút bất đắc dĩ, có thể không đem cô trở thành người xấu xa như vậy được không?Nhưng mà Vân Y cũng biết, nếu không đem cô coi như người xấu, Mộ Chi Cảnh mới là kỳ quái.Rốt cuộc, ký chủ là đem Mộ Chi Cảnh nhốt vào trong cung.Cường đoạt dân nam...... còn không thể coi là kẻ ác sao?"Hả?" Vân Y lại chỉ có thể làm bộ không biết.Mộ Chi Cảnh người này, trong nhà cũng chỉ có một lão phụ thân.Phụ thân hắn vẫn là dựa vào hắn bán nghệ mà duy trì sinh kế.Kể từ khi Vân Y ( nguyên chủ) đem Mộ Chi Cảnh mang về trong cung.Lão phụ thân cũng không có cách kiếm sống.Bất quá, nguyên chủ cũng không phải cái loại người phát rồ gì.Nguyên chủ cũng biết Mộ Chi Cảnh còn có phụ thân già yếu ở nhà, mỗi ngày đều khiến người mang đồ vật đến cho ông lão.Bất quá hiện tại, Vân Y lại đột nhiên nhớ tới một cái vấn đề lúc trước cô xem nhẹ.Ở trong cốt truyện, nguyên nhân khiến Mộ Chi Cảnh căm hận nguyên chủ như thế, không màng nguyên chủ lấy lòng hắn, chính là......Sau này phụ thân Mộ Chi Cảnh chết đi, Mộ Chi Cảnh, lại không ở bên người phụng dưỡng, chỉ nghe được tin phụ thân qua đời từ miệng kẻ khác.Cho nên sau này Mộ Chi Cảnh mới có thể căm hận nguyên chủ như thế.Đờ mờ, chi tiết quan trọng như thế, cô như thế nào hiện tại mới chú ý tới.Hiện tại tới lúc phụ thân Mộ Chi Cảnh qua đời còn có một đoạn thời gian.Hẳn là còn có thể cứu chữa.Bất quá, ánh mắt cảnh giác của Mộ Chi Cảnh khiến Vân Y thật sự không biết nên nói cái gì.Cô thật sự rất bất đắc dĩ, cô thật sự một lòng hướng thiện."Đúng vậy." Mộ Chi Cảnh bị Vân Y như thế nhìn chằm chằm vào, không có cách nào, đành phải gật gật đầu."Như vậy, chúng ta đây ăn cơm xong liền tới nhà ngươi nhìn đi." Vân Y không để ý nói.Đối với Mộ Chi Cảnh phụ thân, hành vi lúc trước của nguyên chủ vẫn là có chút không ổn thỏa.Nếu đúng là nàng ấy thích Mộ Chi Cảnh.Cộng thêm địa vị là nữ hoàng.Cho người chăm sóc một lão nhân thì khó khăn đến mức nào?Mộ Chi Cảnh lại lần nữa líu lưỡi mà nhìn về phía Vân Y, đây là lần đầu tiên...... Nàng hướng chính mình đưa ra vấn đề như vậy.Trước kia...... Đều là nàng tự chủ trương, tự cho là đúng...... Muốn như thế nào liền như thế ấy."Được."

Chương 322: Nữ hoàng bệ hạ, uy vũ! 12