Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 323: Nữ hoàng bệ hạ, uy vũ! 13

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Cơm nước xong, Mộ Chi Cảnh đi phía trước, bước chân có chút cấp bách vội vàng.Vân Y mang theo bọn thị vệ chậm rãi đi theo sau.Căn nhà cổ cũ kĩ trải qua mưa nắng mà có chút lung lay như sắp đổ.Trước hiên nhà là một ông lão đang ngồi yên lặng như một pho tượng.Nhìn thấy ông cụ, Mộ Chi Cảnh mắt liền ngập nước, nước mắt sắp trào cả ra.Lão nhân đỡ cái quải trượng, ánh mắt ngắm nhìn ra phương xa, giống như đang chờ mong cái gì, hoặc là đang chờ đợi cái gì.Vân Y thời điểm nhìn thấy cảnh này, tự nhiên cũng biết, lão nhân chính là đang chờ đợi Mộ Chi Cảnh trở về.Con trai hắn......"Cha." Mộ Chi Cảnh thanh âm có chút nghẹn ngào, nhìn phụ thân mình thành cái dạng này, trong lòng một cỗ chua xót nảy lên trong lòng.【 đinh -- độ hảo cảm công lược -5, tổng độ hảo cảm -15, ký chủ như vậy không thể được đâu. 】Hệ thống nhắc nhở, khiến cho Vân Y nhướng mày nhìn về phía Mộ Chi Cảnh.Được rồi, cái này cô có thể hiểu, rốt cuộc, là nguyên chủ sai, đem Mộ Chi Cảnh nhốt trong cung, khiến cho phụ thân Mộ Chi Cảnh lâm vào cảnh không ai chiếu cố.Nhưng mà Vân Y cảm thấy tình hình này có thể cứu chữa được.Nói cho cùng, rốt cuộc, phụ thân Mộ Chi Cảnh còn chưa chết, không phải sao?"A Cảnh? A Cảnh? Là A Cảnh sao?" Mộ Chi Cảnh phụ thân vừa nghe được giọng nói quen thuộc của con trai mình đã vội vội vàng vàng chống gậy đứng dậy.Chỉ là, vội vàng mấy cũng phải trải qua một phen giãy giụa, thân mình ông cụ không cho phép ông nhanh nhẹn như thế."Cha, là con, là A Cảnh đã trở lại." Mộ Chi Cảnh vội vàng chạy qua.Đám người Vân Y lập tức bị xem nhẹ.Vân y cũng không mở miệng đánh gãy thời khác phụ tử hai người ôn chuyện, đứng ở nơi xa, nhìn bọn họ.Qua thời gian nửa nén hương (20-30p), cô mới lại gần xen ngang Mộ Chi Cảnh, "A Cảnh."Mộ Chi Cảnh phụ thân lúc ấy đột nhiên nghe được tiếng nói của một nữ tử.Hình như đang gọi con trai mình.Sắc mặt ông có chút hoảng loạn mà nhìn qua.Tuy rằng đôi mắt ông chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà nhìn ra được một khuôn mặt người.Nhưng cũng có thể nhìn ra được tới, nữ tử trước mắt này, khí thế dáng điệu, vừa thấy, liền biết không phải là hạng người tầm thường."A Cảnh, này......" Mộ Chi Cảnh phụ thân có chút nghi hoặc mà nhìn về phía nhi tử của mình, người này, là ai?Có phải có quan hệ với việc A Cảnh biến mất mấy ngày trước?Thời điểm con trai đột nhiên biến mất không có tin tức gì, ai biết trong lòng ông là có bao nhiêu sốt ruột.Vậy mà ngay hô sau, lại có một người đến nói rằng nhi tử không có việc gì, còn để tiền lại.Nhưng cái ông muốn không phải tiền, ông muốn con trai có thể an toàn trở về, ông muốn gặp con mình.Cho nên mỗi ngày, ông cụ đều ngồi trước hiên nhà, chờ đợi nhi tử trở về.Chỉ là...... một ngày rồi lại một ngày, ông cứ hi vọng rồi lại thất vọng.Hiện tại, A Cảnh đã trở lại, nhưng...... Vì cái gì còn mang theo một nữ nhân?"Cha, đây là......" Mộ Chi Cảnh cũng không biết nên giải thích với phụ thân như thế nào, nói thẳng là bệ hạ sao?Nhưng trong lòng, Mộ Chi Cảnh vẫn là không hy vọng phụ thân tiếp xúc với vấn đề này, sợ ông lo lắng cho mình."Phụ thân, con là nương tử A Cảnh, mấy ngày trước chúng con thành thân, hiện tại chúng con tới đón người về nhà." Vân Y liền đi trước một bước, mở miệng nói.

Cơm nước xong, Mộ Chi Cảnh đi phía trước, bước chân có chút cấp bách vội vàng.

Vân Y mang theo bọn thị vệ chậm rãi đi theo sau.

Căn nhà cổ cũ kĩ trải qua mưa nắng mà có chút lung lay như sắp đổ.

Trước hiên nhà là một ông lão đang ngồi yên lặng như một pho tượng.

Nhìn thấy ông cụ, Mộ Chi Cảnh mắt liền ngập nước, nước mắt sắp trào cả ra.

Lão nhân đỡ cái quải trượng, ánh mắt ngắm nhìn ra phương xa, giống như đang chờ mong cái gì, hoặc là đang chờ đợi cái gì.

Vân Y thời điểm nhìn thấy cảnh này, tự nhiên cũng biết, lão nhân chính là đang chờ đợi Mộ Chi Cảnh trở về.

Con trai hắn......

"Cha." Mộ Chi Cảnh thanh âm có chút nghẹn ngào, nhìn phụ thân mình thành cái dạng này, trong lòng một cỗ chua xót nảy lên trong lòng.

【 đinh -- độ hảo cảm công lược -5, tổng độ hảo cảm -15, ký chủ như vậy không thể được đâu. 】

Hệ thống nhắc nhở, khiến cho Vân Y nhướng mày nhìn về phía Mộ Chi Cảnh.

Được rồi, cái này cô có thể hiểu, rốt cuộc, là nguyên chủ sai, đem Mộ Chi Cảnh nhốt trong cung, khiến cho phụ thân Mộ Chi Cảnh lâm vào cảnh không ai chiếu cố.

Nhưng mà Vân Y cảm thấy tình hình này có thể cứu chữa được.

Nói cho cùng, rốt cuộc, phụ thân Mộ Chi Cảnh còn chưa chết, không phải sao?

"A Cảnh? A Cảnh? Là A Cảnh sao?" Mộ Chi Cảnh phụ thân vừa nghe được giọng nói quen thuộc của con trai mình đã vội vội vàng vàng chống gậy đứng dậy.

Chỉ là, vội vàng mấy cũng phải trải qua một phen giãy giụa, thân mình ông cụ không cho phép ông nhanh nhẹn như thế.

"Cha, là con, là A Cảnh đã trở lại." Mộ Chi Cảnh vội vàng chạy qua.

Đám người Vân Y lập tức bị xem nhẹ.

Vân y cũng không mở miệng đánh gãy thời khác phụ tử hai người ôn chuyện, đứng ở nơi xa, nhìn bọn họ.

Qua thời gian nửa nén hương (20-30p), cô mới lại gần xen ngang Mộ Chi Cảnh, "A Cảnh."

Mộ Chi Cảnh phụ thân lúc ấy đột nhiên nghe được tiếng nói của một nữ tử.

Hình như đang gọi con trai mình.

Sắc mặt ông có chút hoảng loạn mà nhìn qua.

Tuy rằng đôi mắt ông chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà nhìn ra được một khuôn mặt người.

Nhưng cũng có thể nhìn ra được tới, nữ tử trước mắt này, khí thế dáng điệu, vừa thấy, liền biết không phải là hạng người tầm thường.

"A Cảnh, này......" Mộ Chi Cảnh phụ thân có chút nghi hoặc mà nhìn về phía nhi tử của mình, người này, là ai?

Có phải có quan hệ với việc A Cảnh biến mất mấy ngày trước?

Thời điểm con trai đột nhiên biến mất không có tin tức gì, ai biết trong lòng ông là có bao nhiêu sốt ruột.

Vậy mà ngay hô sau, lại có một người đến nói rằng nhi tử không có việc gì, còn để tiền lại.

Nhưng cái ông muốn không phải tiền, ông muốn con trai có thể an toàn trở về, ông muốn gặp con mình.

Cho nên mỗi ngày, ông cụ đều ngồi trước hiên nhà, chờ đợi nhi tử trở về.

Chỉ là...... một ngày rồi lại một ngày, ông cứ hi vọng rồi lại thất vọng.

Hiện tại, A Cảnh đã trở lại, nhưng...... Vì cái gì còn mang theo một nữ nhân?

"Cha, đây là......" Mộ Chi Cảnh cũng không biết nên giải thích với phụ thân như thế nào, nói thẳng là bệ hạ sao?

Nhưng trong lòng, Mộ Chi Cảnh vẫn là không hy vọng phụ thân tiếp xúc với vấn đề này, sợ ông lo lắng cho mình.

"Phụ thân, con là nương tử A Cảnh, mấy ngày trước chúng con thành thân, hiện tại chúng con tới đón người về nhà." Vân Y liền đi trước một bước, mở miệng nói.

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Cơm nước xong, Mộ Chi Cảnh đi phía trước, bước chân có chút cấp bách vội vàng.Vân Y mang theo bọn thị vệ chậm rãi đi theo sau.Căn nhà cổ cũ kĩ trải qua mưa nắng mà có chút lung lay như sắp đổ.Trước hiên nhà là một ông lão đang ngồi yên lặng như một pho tượng.Nhìn thấy ông cụ, Mộ Chi Cảnh mắt liền ngập nước, nước mắt sắp trào cả ra.Lão nhân đỡ cái quải trượng, ánh mắt ngắm nhìn ra phương xa, giống như đang chờ mong cái gì, hoặc là đang chờ đợi cái gì.Vân Y thời điểm nhìn thấy cảnh này, tự nhiên cũng biết, lão nhân chính là đang chờ đợi Mộ Chi Cảnh trở về.Con trai hắn......"Cha." Mộ Chi Cảnh thanh âm có chút nghẹn ngào, nhìn phụ thân mình thành cái dạng này, trong lòng một cỗ chua xót nảy lên trong lòng.【 đinh -- độ hảo cảm công lược -5, tổng độ hảo cảm -15, ký chủ như vậy không thể được đâu. 】Hệ thống nhắc nhở, khiến cho Vân Y nhướng mày nhìn về phía Mộ Chi Cảnh.Được rồi, cái này cô có thể hiểu, rốt cuộc, là nguyên chủ sai, đem Mộ Chi Cảnh nhốt trong cung, khiến cho phụ thân Mộ Chi Cảnh lâm vào cảnh không ai chiếu cố.Nhưng mà Vân Y cảm thấy tình hình này có thể cứu chữa được.Nói cho cùng, rốt cuộc, phụ thân Mộ Chi Cảnh còn chưa chết, không phải sao?"A Cảnh? A Cảnh? Là A Cảnh sao?" Mộ Chi Cảnh phụ thân vừa nghe được giọng nói quen thuộc của con trai mình đã vội vội vàng vàng chống gậy đứng dậy.Chỉ là, vội vàng mấy cũng phải trải qua một phen giãy giụa, thân mình ông cụ không cho phép ông nhanh nhẹn như thế."Cha, là con, là A Cảnh đã trở lại." Mộ Chi Cảnh vội vàng chạy qua.Đám người Vân Y lập tức bị xem nhẹ.Vân y cũng không mở miệng đánh gãy thời khác phụ tử hai người ôn chuyện, đứng ở nơi xa, nhìn bọn họ.Qua thời gian nửa nén hương (20-30p), cô mới lại gần xen ngang Mộ Chi Cảnh, "A Cảnh."Mộ Chi Cảnh phụ thân lúc ấy đột nhiên nghe được tiếng nói của một nữ tử.Hình như đang gọi con trai mình.Sắc mặt ông có chút hoảng loạn mà nhìn qua.Tuy rằng đôi mắt ông chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà nhìn ra được một khuôn mặt người.Nhưng cũng có thể nhìn ra được tới, nữ tử trước mắt này, khí thế dáng điệu, vừa thấy, liền biết không phải là hạng người tầm thường."A Cảnh, này......" Mộ Chi Cảnh phụ thân có chút nghi hoặc mà nhìn về phía nhi tử của mình, người này, là ai?Có phải có quan hệ với việc A Cảnh biến mất mấy ngày trước?Thời điểm con trai đột nhiên biến mất không có tin tức gì, ai biết trong lòng ông là có bao nhiêu sốt ruột.Vậy mà ngay hô sau, lại có một người đến nói rằng nhi tử không có việc gì, còn để tiền lại.Nhưng cái ông muốn không phải tiền, ông muốn con trai có thể an toàn trở về, ông muốn gặp con mình.Cho nên mỗi ngày, ông cụ đều ngồi trước hiên nhà, chờ đợi nhi tử trở về.Chỉ là...... một ngày rồi lại một ngày, ông cứ hi vọng rồi lại thất vọng.Hiện tại, A Cảnh đã trở lại, nhưng...... Vì cái gì còn mang theo một nữ nhân?"Cha, đây là......" Mộ Chi Cảnh cũng không biết nên giải thích với phụ thân như thế nào, nói thẳng là bệ hạ sao?Nhưng trong lòng, Mộ Chi Cảnh vẫn là không hy vọng phụ thân tiếp xúc với vấn đề này, sợ ông lo lắng cho mình."Phụ thân, con là nương tử A Cảnh, mấy ngày trước chúng con thành thân, hiện tại chúng con tới đón người về nhà." Vân Y liền đi trước một bước, mở miệng nói.

Chương 323: Nữ hoàng bệ hạ, uy vũ! 13